BA NGÀY YÊU

Tại bệnh viện..

Kiều Thanh năm trên chiếc giường bệnh màu trắng, tay cầm tờ báo tin tức có thể nói là hot nhất trên các trang tạp chí, bởi thông tin về chủ tịch tập đoàn Nhật tân ( lớn nhất Đông Nam Á) rất hiếm khi được tiết lộ.. cô cười tươi đặt tớ báo bên cạnh giỏ trái cây..

- cuộc đời vốn đẹp sao, tình yêu vốn đẹp sao..

Cô nhìn ra ngoài ô cửa sổ, tay cầm lên một ly nước lọc..

- chà chà.. tuyệt vời đến mức nước lọc cũng ngọt là sao nhỉ?

Từ bên ngoài, một người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng người thấp bé hốt hoảng bước vào, khuôn mặt anh ta thể hiện rất rõ như thể đang lo sợ điều gì đó rất là nghiêm trọng, trên đầu anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen..

- VƯƠNG kiều Thanh..

Cô quay mặt lại đằng sau..

- anh làm tôi giật mình đấy..

- giờ này cô vẫn ung dung ngồi đây được.

- thì sao.. mà anh làm gì mà như đi ăn trộm về vậy..

- hơn cả ăn trộm bị người ta phát hiện, nhờ cô cả đấy..

Cô nhíu mày..

- là sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì..à, hay là tiền đúng không? Đọc stk đi, tôi chuyển nốt 40% còn lại..

Anh ta bỏ mũ vất xuống giường..

- cô điên à..

- gì chứ? Anh dám bảo tôi điên, con người như anh ngoài tiền ra còn cần gì chứ?

- cô có biết chủ tịch tập đoàn Nhật Tâm đamg cho người tìm kiếm tôi không? Tôi gần như là đối tượng truy nã toàn quốc, anh ta hứa sẽ trả công cao cho người tìm thấy tôi..

Kiều Thanh gương mặt bắt đầu chuyển sang lo sợ, miệng lắp bắp..

- sao? Sao có thể?

- cô nói cô hiểu rõ về người yêu mình, chính vì vậy tôi mới đồng ý viết bài báo đó cho cô.. bây giờ tiền thì giải quyết được gì, tôi mà rơi vào tay anh ta coi như mất trắng..

- sao anh k trốn đi, còn đến tìm tôi làm gì?

- tôi phải đến gặp cô để cô nghĩ cách dùm.

- cách gì chứ? Tôi không biết đâu..

- à thế giờ ý cô là cô mặc kệ tôi chứ gì? Là nhờ ai tôi mới rơi vào tình thế này hả?

- là tại anh tham tiền chứ liên quan gì đến tôi?

Hắn ta tức giận trợn mắt..

- nếu không phải cô nói chắc nịch anh ta yêu cô, khi viết bài báo này anh ta sẽ cảm ơn tôi tạo cơ hội cho vợ chồng họ bỏ nhau, đường đường chính chính tới với cô.. là ai nói vậy? Nếu k phải cô nói vậy liệu tôi ăn gan hùm cũng không dám..

Kiều Thanh liếc mắt thở dài..

- anh im đi, tốt nhất là anh nên trốn đi, tôi sẽ cho tiền anh, dùng hết số vốn tôi tích luỹ được để anh sang nước ngoài một thời gian, chuyện này tôi cấm anh không được hé miệng nửa lời..

Hắn ta cười nham hiểm.

- xem ra cô cũng biết điều chút ít..

Cô tức giận quăng đồ xuống sàn..

- còn không mau đi..

- tiền chưa đến tay, tôi chưa đi được.. biết đâu cô lật kèo trốn tôi thì sao?

- anh??

Từ xa, qua tấm kính của bệnh viện, cô thấy được 4 người vệ sỹ thân cận của anh đang bước đến.. gương mặt sốt sắng..

- người của anh Dũng tới..

- cô nói sao?

Cô chỉ tay về hướng họ..

- kia.. kia..

- thế giờ tôi phải làm sao?

- trốn cũng không được, không kịp nữa rồi..

Anh ta nhanh chóng liếc mắt nhìn xuống gầm giường.. phải rồi, chiếc ga trải giường sẽ che kín người anh ta..

- này.. anh chui vào đấy làm gì?

- không còn nhiều thời gian nữa, kệ tôi..

Cô thở dài nhìn anh ta chúi xuống gầm giường.. cánh cửa mở ra, vệ sỹ cúi đầu chào cô..

- các anh.. các anh đến có chuyện gì?

4 người vệ sỹ im lặng đứng thành 2 hàng cúi đầu, bước ở giữa là anh ( Đặng Đình Dũng) anh mặc bộ vest màu đen đầy lịch lãm, tay xỏ túi quần lạnh lùng bước vào..

- Dũng.. Dũng anh..

Anh đứng trước mặt cô..

- em làm sao phải lúng túng thế Thanh?

Cô cười nhẹ.

- à em vui và bất ngờ khi thấy anh đến..

- vừa có ai vào thăm em không?

- à không.. đâu có ai đâu anh..

- thật chứ?

- thật mà..mà có chuyện gì không?

Anh gật đầu.

- không có chuyện gì quan trọng, chỉ là anh ngửi được mùi gian xảo trong căn phòng này.

- anh càng ngày càng biết đùa đấy Dũng à..

Anh im lặng kéo ghế ngồi xuống gọt trái cây cho cô..

- em k vui khi thấy anh đến sao?

- đâu có.. vui chứ, quá vui là đằng khác..

- vậy thì tốt..

Anh cố tình để cho quả táo lăn xuống, đôi bàn chân đá vào gầm giường.

- ấy chết... táo lăn rồi..

Anh liếc mắt nhìn vệ sỹ.

- các cậu còn không nhặt lên..

- khoan..

- sao thế?

- để đó lát em nhặt..

- vậy anh thuê vệ sỹ làm gì?

- vệ sỹ là để bảo vệ anh, không cần thiết làm mấy việc này..

- tốt thôi, vậy để anh nhặt, dù sao anh cũng làm rơi chúng.

Đôi bàn tay cô run run đang vò vào nhau, anh liếc mắt nhìn.

- em lạnh hả?

Cô cười gượng..

- không.. không có..

Khoảnh khắc anh cúi xuống giường, tim cô như muốn rớt ra khỏi lồng ngực..

- trong đó có gì không anh?

- không có.. chỉ là một quả táo và một con chó chừng 60ki- lô- gam..

Anh đứng dậy liếc mắt vệ sỹ..

- lôi thằng chó đấy ra đây..

Kiều Thanh vội vàng bám lấy tay anh..

- anh.. đừng..

- lôi nó ra đây..

Người đàn ông từ từ chửi vào, đôi bàn chân run run, hai đầu gối đập cầm cập vào nhau, cái đầu cúi gằm xuống.

- chủ.. tịch...

Anh nhếch môi cười..

- biết tao sao?

- dạ.. biết ạ..

- biết sao mày dám động vào.. toà soạn của mày cũng gan nhỉ, dám sản xuất ra chúng ( anh lấy một tập báo từ đằng sau của vệ sỹ đang cầm vất mạnh vào mặt hắn)

Người đàn ông vội vàng quỳ xuống, đầu liên tục đập đất.

- tôi cắn tiền, cắn cỏ xin ngài bỏ qua cho tôi.. tôi sai rồi..

- mày sai? Mày biết sai nhưng có biết sửa không?

- tôi...

- mày có chọc mù được mắt những người đã xem tin tức do chính mày viết ra và toà soạn mày sản xuất ra không?

- tôi.. tôi xin ngài tha mạng chó của tôi..

Anh liếc mắt nhìn Kiều Thanh..

- tôi cần một câu trả lời..

Kiều Thanh chỉ xuống hắn..

- là hắn ta, không liên quan gì đến em..

Người đàn ông nhìn cô uất ức.

- là tại cô, cô đến tìm gặp tôi và xúi giục tôi làm chuyện này.. giờ cô định phủi tay không biết sao?

Anh cười nhạt rồi vỗ tay..

- gì thế này? Tôi đang xem bộ phim gì thế này?

Kiều thanh khóc lóc nắm chặt tay anh, những ngón tay run run, miệng lắp bắp..

- không.. không phải do em..

Anh cúi xuống nhìn đôi bàn tay của cô, nhẹ nhàng cầm lên trước mặt.. để ý mới thấy khuôn mặt cô nhẹ nhõm hơn trước.

- em biết mà, anh vẫn thương em lắm phải không?

Anh cười nhạt rồi lắc đầu.

- không.. chỉ là anh cảm thấy đôi bàn tay mà trong suốt 2 năm qua anh nâng niu trân trọng nhưng hôm nay anh lại thấy tởm lợm đến thế..

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- gì? Anh nói linh tinh gì thế Dũng..

- Mình chia tay đi, anh nghĩ chúng ta nên kết thúc mọi thứ tại đây.. anh k muốn gặp lại em..( anh buông mạnh tay cô ra)

Cô gào khóc thật to, liên tục lắc đầu..

- không.. anh nói dối, nói dối.. anh vẫn yêu em, anh vẫn chỉ yêu Vương Kiều Thanh này thôi..

- anh xin lỗi, sự thật là anh đã k còn tình cảm với em.. người anh yêu là vợ anh.. anh thật sự muốn sống cùng cô ấy trọn đời, muốn cùng cô ấy sinh ra những đứa con kháu khỉnh..

- em cũng có thể sinh con cho anh mà..

- em k hiểu vấn đề à Thanh? Anh chỉ muốn sinh con với cô ấy thoii..

- trước anh đã từng nói, anh sẽ lấy em nhưng rồi sao, anh đã lấy người khác... anh đã từng nói, anh chỉ yêu em, rồi sao, anh lại nói anh yêu cô ta.. anh từng nói muốn sinh con cùng em, rồi sao, anh lại một lần nữa nói muốn sinh con cùng cô ta.. thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt thoii Dũng ạ, anh bảo em phải chấp nhận sao cho được...

Anh thở dài quay lưng lại phía cô rồi bước đi..

- anh xin lỗi không thể tiếp tục cùng em được, người anh yêu là cô gái có tâm hồn trong sáng như ngày đầu anh gặp, chứ không phải những toan tính hiện tại..

Anh bước đi, liếc mắt nhìn vệ sỹ.. vệ sỹ bước đến lôi cổ người đàn ông đi theo cùng.. Cô ngã khụy xuống đất nghĩ về kỷ niệm lần đầu gặp anh, khi đó cô chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, nhà nghèo cô nghe lời đàn chị lên thành phố làm phục vụ quán bar.. có lẽ cô là cô gái may mắn nhất khi đó, buổi đầu tiếp khách cũng là ngày sinh nhật của anh, đồng thời khi đó anh mới từ Mỹ trở về.. lần đầu gặp anh, trái tim cô đã vỡ vụn khi bắt gặp ánh mắt ấy, khuôn mặt điển trai ấy, nụ cười ấy cho đến hết cuộc đời cô vẫn không thể nào quên..

- này cô.. cô biết uống rượu chứ?

Cô đã rất vui mừng khi anh gọi cô..

- anh gọi em ạ?

- ừ.. cô biết uống rượu không?

Mặc dù cô không biết uống, nhưng vì anh cô đã cố gắng uống tổng cộng hết 10 ly rượu, uống đến nỗi bị ngộ độc rượu..

- này... này.. cô không biết uống rượu à?

Anh vội vàng bế cô đến thẳng bệnh viện, cái ôm đầu tiên ấy khiến cô nhớ mãi không quên.. nghĩ lại trong cô lại rấy lên một niềm hạnh phúc.. cô cười trong nước mắt.

- không được.. không được.. anh không được rời xa em, em không tin, không tin 30 ngày lại hơn 730 ngày chúng ta bên nhau.. con số anh bên cô ta chỉ là một con số lẻ trong một con số lớn của chúng ta thôi mà..

Bình luận

Truyện đang đọc