BÁ VƯƠNG VŨ TRỤ



Quốc nhìn theo trái cầu.

Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống.

Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi.

Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên.

Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được.

Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.- HUỲNH KIẾN QUỐC!Một tiếng quát làm tim nó tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu.

Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới.

Chân nó run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.- Cả đời ta ở học viện… thật chưa bao giờ…Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời.

Mắt bà vằn lên giận dữ:- Sao con dám… cả gan… ai cho… Con có thể gãy cổ như chơi…- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!- Thưa, nhưng mà tại Malfoy…- Đủ rồi, trò Finnigan! Con, đi theo ta ngay.Nó nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài.

Nó cầm chắc mình sẽ bị đuổi học.

Nó muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của nó cũng bị làm sao rồi.


Giáo sư McGonagall xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới Quốc lấy một lần.

Nó phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp.

Thế là xong.

Nó mới vào học trường Hogwarts chưa đầy hai tuần, thế rồi đã phải cuốn gói ra đi trong mười phút.Nó lếch thếch đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước vào trong lâu đài, đợi mãi vẫn không nghe giáo sư nói với nó một tiếng nào.

Bà giận dữ mở toang cánh cửa đi vào hành lang, Quốc lại tất tả theo sau một cách khốn khổ.

Có lẽ bà bắt nó tới gặp cụ Dumbleter.Giáo sư McGonagall dừng bước trước một phòng học.

Bà mở cửa và thò đầu vào trong.- Xin lỗi giáo sư Flitwick, làm ơn cho tôi mượn Oliver một chút.Giáo sư McGonagall bảo:- Cả hai theo tôi.Họ đi dọc hành lang, Oliver tò mò nhìn Harry.- Vào đây!Giáo sư McGonagall chỉ vào một phòng học trống.

Trong phòng, chỉ có con yêu tinh Peeves đang viết tục tằn lên bảng.

Giáo sư rầy:- Peeves, đi ra ngoài.Peeves liệng viên phấn vô sọt rác, vừa bay sà ra khỏi phòng vừa làu bàu chửi rủa.Giáo sư McGonagall đóng mạnh cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa học trò:- Quốc, đây là Oliver Trần.

Oliver, cô đã phát hiện ra một Tầm thủ.Vẻ mặt đang bối rối của anh bỗng trở nên rạng rỡ.- Thiệt hả cô?Giáo sư McGonagall cười giòn giã:- Thiệt hoàn toàn.


Thằng bé này là một Tầm thủ bẩm sinh.

Cô chưa từng thấy ai được như nó.

Đây là lần đầu tiên con cỡi cán chổi đó hả?Quốc lặng lẽ gật đầu.

Nó hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng có vẻ là nó sẽ không bị đuổi học.

Thế là hai chân thằng bé bắt đầu có cảm giác trở lại.Giáo sư McGonagall nói với Oliver:- Nó lao xuống từ độ cao mười sáu thước, chụp được trái cầu, vậy mà không trầy xước chút xíu nào.

Đến Võ Công Ba cũng không làm vậy được.Vẻ mặt Oliver nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực.

Anh xúc động hỏi nó:- Có coi Quidditch lần nào chưa?Giáo sư McGonagall giải thích:- Oliver là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor.Oliver đi vòng quanh Harry ngắm nghía và nói:- Quốc đúng là sinh ra để làm Tầm thủ.

Nhẹ nhàng… nhanh nhẹn… Thưa cô, chúng ta phải sắm cho em ấy một cây chổi xịn.

Em đề nghị một cây Nimbus 2000 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?- Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbleter để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không.

Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn Snape trong mấy tuần liền.Rồi giáo sư McGonagall nhướn mắt qua cặp kính để nhìn Harry, nghiêm nghị nói:- Cô muốn con phải luyện tập chuyên cần, nếu không cô sẽ đổi ý phạt lại con nặng đấy!...Tối hôm đó là buổi tập Quidditch đầu tiên của đội sau khi Tầm thủ mới được chọn.Sau khi ăn no nê một bữa ở Đại Sảnh Đường, Quốc cùng các thành viên khác của đội nhà Gryffindor dong dả bước đến sân tập.


- Binh! Chúc mừng cậu chủ hoàn thành nhiệm vụ "Dẹp băng xưng hùng", nhận được 1 viên Trấn Quang Thạch, 1 viên Trấn Ám Thạch, 1 viên Trấn Lôi Thạch, 1 viên Trấn Phong Thạch, 1 viên tinh thạch Huyết Thù Hắc Hỏa, 1 viên tinh thạch Ảo Hư Huyền Hậu, 1 viên tinh thạch Niên Thọ Thần Mộc, 1 viên tinh thạch Vạn Niên Tinh Kim, 1 viên tinh thạch Dị Sinh Thần Thổ, và 600000 điểm tích lũy.

- Binh! Phát động nhiệm vụ "Cúp Quidditch", bắt buộc cậu chủ tiếp nhận, yêu cầu cậu chủ đè bẹp đội Slytherin trong trận bóng sắp tới và thắng cúp Quidditch năm nay, phần thưởng là 1 cặp Đế Vương Ngoa, 1 viên tinh thạch Hắc Ma Long Lôi, 20000 điểm tích lũy! - Binh! Hệ thống cho cậu chủ biết rằng cậu chủ có một cây gậy chữa thương kiểu Atlantis, trong chiến đấu vô cùng hiệu nghiệm, liệu có muốn dùng ngay? - Binh! Hệ thống cho cậu chủ biết cậu chủ đang có 2.391.978.387.450 điểm Uy danh.

- Đụt mẹ mày! Lúc thì chờ người khác nghĩ đau đầu thì im phăng phắc, đúng cái lúc không ngờ tới hất thì lại cất cái giọng đều đều của mày như muốn nhát ma người ta, cho ta 5 viên tinh thạch kia đi.

- Vâng, nhưng tôi nói trước, cậu chủ mới là Sát Thần Công tước, đừng dại dột hấp thu Huyết Thù Hắc Hỏa.

Hãy chờ đến Hủy Địa Vương đã.Trong thế giới mới, Quốc cũng đã bớt bỡ ngỡ sau hơn 2 năm sống tại đây.Từ Linh Úy đến Chúa Tể có một cách gọi, là tước hiệu linh lực, vốn là tự xưng, nhưng đã là một cách gọi phổ biến.

Từ cấp 1 đến cấp 10 của các đại cảnh giới kia lần lượt là Công Thành, Chiến Quốc, Phạt Thiên, Hủy Địa, Trảm Hoàng, Trảo Đế, Diệt Thánh, Sát Thần, Phục Hổ, Hàng Long.

Gần đây nó tu luyện nhiều nên lên Sát Thần Công Tước.

- Cây gậy đâu? Cho ta xem thử! - Đây, cậu chủ cẩn thận.Bằng Hữu thả một cây gậy từ trong não ra, rơi xuống tay Quốc.

Chỉ thấy cây gậy này dài cỡ nửa trượng 7 tấc, đường kính khoảng 2 phân, trên một đầu gắn một viên kim cương to, nặng 2 lạng, xung quanh treo toòng teng 6 viên đá mà Quốc nhận ra là ngọc lục bảo, vân ngọc, hoàng ngọc, tía ngọc, hồng ngọc và lam ngọc.

Có một tờ giấy hiện ra bên cạnh cây gậy, ghi:"Cách sử dụng gậy y sĩ kiểu Atlantis cổ"Quốc nghĩ thầm: - Thì ra là gậy y sĩ, thảo nào nhìn nó giống cây gậy quan thái y hay cầm....!rồi nó đọc tiếp:"Nguồn gốc: Lục địa Atlantis cổ, nằm sâu dưới đáy Long Hải.Công dụng: chữa thương, chữa bệnh, phân rã nguyên tử, xóa kí ức, tái tạo thân thể, hồi phục linh hồn và tạo ra linh hồn.Cách dùng tự mò đi mày." - Á đù thằng nào viết bậy lên cây gậy của tao?Bằng Hữu lên cái giọng nhàn nhạt trả lời, giọng đã có chút cảm xúc: - Thằng cha quản lý hệ thống, để tôi đi đập nó một cái.

- Quốc, em còn định đứng đó tới bao giờ? - Dạ em tới liền....Tại một căn cứ bên sườn đồi.Một mỹ nữ đang đi qua đi lại trên một cái bàn, ở dưới đất là một người đàn ông mà nếu Quốc ở đây sẽ nhận ra là ai - cha nó, hay nói đúng hơn là kẻ đã giả dạng cha nó, Dương Văn Minh.

- Nhiệm vụ ta giao cho ngươi, tại sao đến giờ vẫn chưa có tín hiệu.


- Bẩm, gần đây thuộc hạ cảm thấy liên kết linh hồn của mình và hắn đã dần phân rã.

Có lẽ...!- Sao? Hắn tự thiêu linh hồn à? Chuyện viển vông.

Hắn là một kẻ hám sống nhất mà ta từng gặp.

- Vậy? - Theo ta hắn đang cố tháo gỡ mắt xích linh hồn giữa ngươi và hắn.

Đi tìm hắn rồi mang hắn về đây, lành lặn.

- Vâng, thuộc hạ đi ngay.Dương Văn Minh biến mất trong làn khói, u ám, chập chừng.Mỹ nữ thở dài: - Không biết con còn an toàn không nữa, Quốc, cẩn thận với những người con quen.Rồi nàng quay lưng rời khỏi phòng, mái tóc bạch kim rủ xuống....!- Trong lần tập cuối cùng này, anh muốn cả đội phải chơi hết sức, nhất là Tầm thủ mới của chúng ta.Cả đội nhìn kỳ vọng vào nó trong khi nó đảo mắt xung quanh xem có cái lỗ nào để chui xuống không....Cuối cùng, vào ngày 20 tháng 10.Cả Đại sảnh đường chật ních người, chủ yếu là thành viên của các nhà đến cổ vũ.

- Quốc, em phải ăn cho nhiều lên, Tầm thủ là đứa thường bị dập cho te tua nhất trong trận, và bọn này thì không muốn em đang bay giữa chừng lại bị ăn chục cú đấm để rơi xuống từ độ cao mấy chục thước đâu.Cả đội nhà Gryffindor đang vây lấy nó để tọng vô họng nó nhiều nhất có thể.

- Mấy anh chị, dừng lại.

Em không muốn đội nhà mình thiếu Tầm thủ chỉ vì Tầm thủ bị bội thực nằm liệt giường trong trạm xá đâu.Rồi cả bọn cũng lục tục trong phòng thay đồ khi mặc vào những bộ áo chùng màu đỏ và vàng.

- Quốc, ai đó mới gửi mày cái này nè.

- Một cây chổi, hiệu...!- Nimbus 20000! Hiệu nhanh nhứt hiện nay.Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục thủ phủ của Huỳnh gia vội vàng chạy vào đại sảnh, hô to: - Thiếu gia, thiếu gia, Huỳnh gia...!bị tập kích rồi...Dứt lời, ông ta ngã khuỵu xuống sàn, tay chân run lẩy bẩy.Mãi một lúc sau, thầy hiệu trưởng lên tiếng: - Các em, bình tĩnh, thầy sẽ kiểm tra tình hình.Vừa dứt lời, từ người thầy toát ra lực lượng, len lỏi ra khỏi trường, tiến về phía Huỳnh gia thủ phủ.Năm phút sau, mặt thầy trắng bệch, tay chân thiếu điều muốn run như người đàn ông trên đại sảnh kia.

- Tất cả các trò, trừ những thiếu chủ của cửu đại gia tộc, quay về phòng sinh hoạt chung, ngay lập tức.Giọng nói nghiêm nghị của giáo sư Mcgonagall cất lên, hiển nhiên thầy Dumbleter đã thông báo cho bà.Bọn học trò quay về ký túc xá, đa số thầm tiếc trận Quidditch chỉ cần 4 phút nữa là bắt đầu, phần lớn suy đoán đủ thứ về tình hình hiện tại của Huỳnh gia, một số lại còn thương cảm cho Quốc, còn nói rằng nó mới 16 17 tuổi đã chịu một cú sốc lớn như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc