"Nguyễn Manh Manh..." Lệ Quân Ngự đột nhiên gọi tên của cô, giọng nói trầm thấp, lười biếng mà từ tính.
Anh như là quý tộc từ trong bức tranh thời Trung Cổ bước ra.
Thời khắc này, ngồi nghiêng trước giường, đôi chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, đôi mắt sâu lắng nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Manh Manh thậm chí hoài nghi, Lệ Quân Ngự có huyết thống từ nước ngoài, bằng không làm sao có khả năng như con lai như thế, ngũ quan sắc bén thâm thúy như thế.
Nghe được anh gọi cô, cô ngơ ngác nhìn sang.
Vừa vặn nhìn thấy ngón trỏ thon dài người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt nhẹ nước bọt còn vươn trên môi.
"Nơi này..." ngón tay chỉ lên làn môi mỏng, Lệ Quân Ngự ngước cằm lên, đôi mắt lành lạnh nhìn cô, "Mới vừa bị em cưỡng hôn."
"Vì vậy, nếu như có biến thái, thì người đó là em chứ không phải anh."
"Em... vừa nãy em..." Mặt Nguyễn Manh Manh, oanh một cái lại đỏ, không thể cãi được lời nào.
Cô bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc của Lệ Quân Ngự.
Trên gương mặt, nóng rát, thậm chí có loại kích động muốn chảy máu mũi.
Cô cô cô... Cô bị sao vậy?
Miệng lưỡi khô, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Ngay cả bản thân cô cũng không phân biệt được, là bởi vì Lệ Quân Ngự chỉ trích cô cưỡng hôn hay là do chột dạ.
Hay là bởi vì nhìn thấy anh... Nhìn thấy anh lấy tay điểm lên môi, trong nháy mắt đó đẹp trai tà mị, khiến người ta không rời mắt nổi.
Xong!
Yêu cái đẹp thực sự là nhược điểm trí mạng mà!
Nếu nhìn Lệ Quân Ngự lâu hơn nữa, cô chắc mình có thể sẽ tắt thở mất!
Trong lúc Nguyễn Manh Manh không tìm được lời giải thích, không biết nên mở miệng như thế nào, giọng lạnh nhạt của anh lại vang lên.
"Cho em năm phút mặc quần áo tử tế, anh ở phòng sách chờ em."
*
Sau năm phút, Nguyễn Manh Manh tỉnh táo lại, xuất hiện trong phòng sách Lệ Quân Ngự.
Nguyễn Manh Manh lúc này đã thay quần áo khác, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lệ Quân Ngự.
Liếc mắt nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn, Lệ Quân Ngự nghĩ, cô nhất định còn đang để trong lòng nụ hôn vừa nãy.
"Bắt đầu từ hôm nay, anh dạy em học bù." Giọng điệu trầm thấp nhàn nhạt vang lên, nhưng lại cứng rắn không cho từ chối.
"Cái gì?" Nguyễn Manh Manh kinh ngạc!
"Sao, có ý kiến gì?"
"Không, không có không có..." Bây giờ cô có chút chột dạ, làm sao dám có ý kiến.
Cảm giác sợ hãi khi cô cưỡng hôn anh đã đá văng cả cảm giác sỉ nhục khi bị anh đánh vào mông để trừng phạt.
Lệ Quân Ngự thu hết biểu hiện của Nguyễn Manh Manh trong đáy mắt.
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, cũng không nghĩ tới, chỉ là một cái hôn, liền khiến cho mèo con thu lại móng vuốt.
Thì ra, cô sợ cái này.
"Chỉ có điều... Anh trăm công nghìn việc, nếu như mỗi ngày đều dạy em học bù, có làm phiền anh không?" Nguyễn Manh Manh suy nghĩ một chút, tìm lý do từ chối.
"Không sao, nếu như anh không rảnh, sẽ nhờ các gia sư khác thay thế."
Nghe được lại có thể nhìn thấy “đồng bọn cũ”, Nguyễn Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Quân Ngự bận rộn như vậy, cô chắc chắn, anh sẽ không có nhiều thời gian rãnh đâu.
Ai biết, cơn giận này còn chưa triệt để hạ xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên
"Vẫn là quy tắc cũ. Nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên sẽ có thưởng. Nhưng nếu như dám giở trò gian lận, không phối hợp..."
"Nếu không phối hợp, anh lại muốn đánh em hả?” Nguyễn Manh Manh nháy mắt, không nhịn được hỏi.
"Không..." Lệ Quân Ngự nhàn nhạt phủ nhận.
Liếc mắt nhìn sang, trong tròng mắt đen lạnh như băng lóe lên tia sáng quỷ quyệt "Anh liền hôn em."
Nguyễn Manh Manh tức thì che miệng lại, "Anh... Anh nói cái gì? Hôn em... Anh, anh, anh... Anh là anh hai của em đấy!"
"Ừm, cũng chả phải anh ruột.” Người đàn ông gật đầu, giọng điệu bình tĩnh mà hờ hững.
"Anh... Anh..." Mẹ nó, cô lại cà lăm!!!