BÀ XÃ TRẺ XÃ HỘI ĐEN

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng, nhưng không dập tắt được lửa nóng trong cơ thể cô, từ trong lời nói khàn khàn của Tần Mặc, anh nghe thấy một cái tên khiến anh chán ghét. Người này, đoạt đi cô, làm cho cô dưới tác dụng của thuốc cũng không quên, Phong Thần.

Nhưng anh không thể, không thể xóa đi cái tên này từ trái tim của cô, coi như chiếm được người cô, cũng chỉ khiến cô càng căm hận anh.

Thân thể nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường to như vậy có vẻ yếu ớt, Lam Vụ Vũ ôm lấy cô, Tần Mặc theo bản năng kháng cự, tim Lam Vụ Vũ nhói đau : "Anh sẽ không đụng vào em ... em yên tâm."

Không biết cô có nghe thấy hay không, Lam Vụ Vũ ôm cô vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm được chuẩn bị đầy đủ nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo lập tức vây quanh cô. Tần Mặc mở mắt ra, trên mặt Lam Vụ Vũ tràn đầy không cam lòng và bất đắc dĩ, cho dù anh có khát vọng cô hơn nữa, cũng không nguyện ý để cô hận anh.

Lam Vụ Vũ rời khỏi phòng tắm, gió đêm mùa thu thổi mát, khiến cho toàn thân ướt nhẹp của anh càng thêm lạnh lẽo, anh nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trái tim bi thương.

Thời điểm anh đang trong cảm giác bi thương, còi báo động nhà họ Lam vang lên, có người xông vào nhà họ Lam, anh đập cửa : "Mở cửa nhanh, có nghe thấy không! Có người hay không!"

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đánh "thùng thùng", một va chạm mạnh mẽ, cánh cửa bị lực tác động từ bên ngoài phá vỡ.

Đứng đầu ngọn sóng bóng người vừa thấy quần áo Lam Vụ Vũ xốc xếch, toàn thân còn nhỏ nước, trong cơn giận dữ, vung một đấm lên mặt anh.

"Tiểu Mặc đâu? !"

Phong Thần nắm lấy cổ áo của anh ta, cặp mắt đỏ bừng, tại sao anh có thể sơ ý như thế, ở dưới mắt mình, trơ mắt nhìn cô bị người khác đưa đi!

Giờ phút này, Lam Vụ Vũ xuất hiện bên trong phòng, không khó suy đoán ý đồ của bọn họ, Phong Thần thở hổn hển, thấy mặt Lam Vụ Vũ không biểu cảm chỉ phía phòng tắm. Phong Thần ném Lam Vụ Vũ ra, xông thẳng vào phòng tắm.

Chỉ thấy Tần Mặc ngâm mình trong bồn nước lạnh, nhưng gò má của cô lại ửng hồng khác thường, vết máu dưới môi đã khô đi, chứng tỏ cô đã kháng cự đến mức nào.

"Tiểu Mặc, Tiểu Mặc. . . . . ."

Giọng nói Phong Thần run rẩy, vớt cô ra từ trong nước lạnh, Tần Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt khẩn trương của Phong Thần, trong đôi mắt anh phản xạ lại bộ dáng nhếch nhác của bản thân. Con ngươi Phong Thần hiện lên ánh sáng đau lòng, tầng hơi nước mỏng manh lấp lánh, khiến Tần Mặc cảm giác như mình đang nằm mơ.

Nhưng nhiệt độ mà anh ôm cô, cứ chân thật như vậy, làm cô không phân biệt được rõ thật giả.

Tần Mặc lắc đầu, hẳn là Phong Thần vẫn chưa biết, anh sẽ không chạy tới đây, nhưng trời vừa sáng, cô lại phải đối mặt với quỷ kế của Lam Thiệu Đường. Trăm miệng cũng không thể tự bào chữa, vây trong tình trạng bị động, khiến cho mọi người vì cô mà bị uy hiếp.

"Không. . . . . . Lam Vụ Vũ, đừng chạm vào tôi. . . . . ."

Cô mềm yếu vô lực, giờ phút này, cô thật sự rất hận sự bất lực của mình, một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.

"Là anh, Phong Thần, là Thần của em đây. Tiểu Mặc, em nhìn anh, nhìn anh, có được hay không?"

Phong Thần ôm thân thể ướt nhẹp của cô vào trong ngực, làm áo của anh cũng bị ướt, nhưng anh vẫn không phát hiện chút nào, chỉ để tâm một lòng ở trên người Tần Mặc.

Sắc mặt của cô giống như bình ổn lại, làm tim Phong Thần đau nhói, Tần Mặc chậm rãi mở mắt ra, ôm lấy cô là ấm áp như thế, bên tai vang dội giọng nói trầm thấp và ân cần như thế.

Trong giây phút này, trong lòng Tần Mặc tràn đầy vui mừng, là Phong Thần, là anh. . . . . .

"Em thật khó chịu. . . . . ."

Sắc mặt Phong Thần trầm xuống, lập tức ôm lấy Tần Mặc đi ra ngoài phòng. Bên trong đại sảnh đèn điện sáng rực rỡ, vẻ mặt Lam Thiệu Đường âm trầm, thấy Tần Mặc được Phong Thần ôm xuống tầng.

"Cháu trai, cháu đây là định làm cái gì vậy!"

Anh hừ lạnh một tiếng : "Tôi tới lấy lại vợ chưa cưới của tôi, Lam Bang chủ sẽ không có dị nghị gì chứ! Lam Bang chủ chăm sóc Tiểu Mặc như thế, ngày khác, nhất định tôi đến tận cửa để cảm tạ!"

Phong Thần trầm giọng, không nói thêm gì, ra khỏi nhà họ Lam liền đạp mạnh chân ga, trực tiếp trở về nhà họ Hàn.

"Tiểu Mặc, em cảm thấy như thế nào rồi?"

Tần Mặc chỉ cảm thấy trên người vừa lạnh vừa nóng, ** y phục, gió lạnh đập vào trên người, trong cơ thể công dụng của thuốc chưa hoàn toàn mất đi, khiến cô càng thêm khó chịu.

Cô nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng liếm người dưới giường, bất lực lắc lắc đầu, ánh mắt dần dần tan rã.

Phong Thần thấy cô động tình, yết hầu chuyển động lên xuống, nhưng anh không dám tự tiện động vào cô. Phải đưa cô vào trong nước lạnh, trong lòng anh không phải là không muốn, nhưng ý thức Tần Mặc không rõ, anh không muốn chạm vào cô dưới tình huống này.

Anh cười khổ, tối nay anh bày kế Hàn Thu và Tư Dung, hiện tại thì ngược lại, anh cũng gặp phải hấp dẫn của người yêu ở trước mặt .

Gương mặt đỏ bừng rực rỡ của cô hiện ra, con ngươi Tần Mặc như hồ nước trong veo muốn câu hồn anh, ánh mắt của cô lóe lên tia sáng kỳ dị.Trong lòng Phong Thần khẽ động, nghiêng người về phía trước, nhưng đến một nửa, lại dừng động tác.

"Thần. . . . . ."

Tiếng cô khàn khàn gọi, hiện ra khát vọng đối với Phong Thần, Phong Thần mở to mắt : "Em đừng có gọi anh như vậy, nếu không anh sẽ. . . . . ."

Đột nhiên anh cảm thấy tay mình được đôi tay mềm mại của cô cầm lấy, Tần Mặc chống đỡ đứng lên, Phong Thần vội vàng đỡ cô, đôi tay Tần Mặc ôm cổ của anh : "Ngu ngốc!"

Phong Thần còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc đã chủ động hôn môi anh, môi của cô mềm mại mà nóng bỏng, ngây ngô và trêu đùa anh. Cổ áo ở ngực bị Lam Vụ Vũ kéo từ trước, hiện tại Phong Thần nhẹ nhàng xé ra, miếng vải liền nhẹ nhàng bay xuống.

"Anh có thể sao?"

Hình như anh còn chưa xác định lại, Tần Mặc khó nhịn trực tiếp sử dụng hành động bày tỏ, hai người thẳng thắn gặp nhau, Tần Mặc nhẹ giọng kêu đau, lông mày nhẹ chau lại. Thế nhưng đau đớn theo an ủi của Phong Thần mà rất nhanh từ từ rút đi, người yêu bé nhỏ dưới thân nở rộ ra phong thái xinh đẹp nhất, khiến Phong Thần không kiềm hãm được muốn nhiều hơn.

Có lúc Tần Mặc chợt cảm thấy mình ở trong một mảnh thế giới hỗn độn, nhưng một giây kế tiếp, lại giống như nhẹ nhàng, bay bổng lên chín tầng mây.

Trong nhà một vùng tối tăm, nhưng không khí lại dần dần tăng lên, trên người Tần Mặc mút nhẹ, ở đó nói nhẹ nhàng vui vẻ, cô và Phong Thần cứ như được đi đến thế giới chưa bao giờ biết tên.

Bình luận

Truyện đang đọc