[BÁC CHIẾN] TÔI THÈM QUẢN CẬU



- Tôi đến mà không có ai ra đón kể cả một đứa người hầu ?
Tiêu Chiến và dì Lý ngừng hành động, cả hai đều nhìn ra phía cửa nhà.

Đôi mắt Tiêu Chiến mở to, tia kinh hãi tràn ngập trong đôi mắt.

Tiêu Chiến có thể cảm thấy được dòng điện chạy dọc sống lưng, tâm trí có thể gọi là trống rỗng.

Dì Lý cũng hốt hoảng không kém, bà quay sang nhìn Tiêu Chiến ánh mắt không khỏi lo lắng, dì Lý đứng dậy chỉnh sửa lại chiếc tạp dề trên người, bà vôi chạy ra cửa cúi đầu mà cung kính.
- Lão Ân, ông mới đến ạ !
Ông Ân lườm liếc dì Lý, ông ta ngang ngược, ngang bạo mà chửi mắng dì Lý thậm chí ông ta còn động tay động chân.
- Mày là người làm, đến tao mày còn chậm chạp thì mày làm ăn được gì.
Ông Ân vừa chửi bới, vừa dùng cây gậy chống mà đánh đánh vào người dì Lý.

Tiêu Chiến thấy vậy, anh mới lập tức chạy lại rồi đem dì Lý giấu sau lưng, dì Lý đau đớn mà ôm cánh tay bầm tím sưng phù.

Tiêu Chiến lo lắng nhìn dì Lý, anh lạnh lùng quay sang ông Ân nhưng bàn tay đang nắm tay dì Lý không ngừng rung rẩy.
- Ông vừa phải thôi, người Tiêu Gia không phải ông muốn đánh là đánh.
Ông Ân bắt gặp ánh mắt ấy, bỗng gương mặt trở nên hiền hoà không còn hung tợn như khi nãy nhưng ác ý trong đáy mắt không thể nào giấu được.


Ông Ân cất lời nói ngọt ngào nhưng lại rất chanh chua.
- Ô cháu của ta, bà ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mắc cớ gì cháu lại bênh rồi còn cương với ông như thế.
Tiêu Chiến một cỗi nỗi gai óc, trong lòng không khỏi ghê tởm nhưng cớ sao bàn tay kia vẫn không ngừng run.
- Nghèo hèn ? Ông nên nhớ ông khác gì dì Lý, chẳng qua tôi nể tình ông là ông ngoại tôi, là người đã trao cho mẹ tôi sự bất hạnh nên tôi mới không đánh sập cái Âu Thị thối nát đó, cho vợ chồng ông một con đường sống.

Ông nghĩ xem một người được Tiêu Gia coi trọng hay một người được Tiêu Gia thương hại, ai sẽ ...nghèo hèn hơn ?
Đúng, ông Ân chính là ba của mẹ anh.

Lời nói của Tiêu Chiến tựa con dao sắc bén, tuy gia giáo nhưng mức đả thương không hề nhẹ.

Ông Ân đứng bất động, ánh mắt loé lên tia ganh ghét.

Tiêu Chiến nói xong dường như thở phào nhẹ nhõm, anh quay người lại nhìn dì Lý, nhẹ nhàng xoắn tay áo của dì Lý lên mà đau xót nhìn vết bầm nào tím nào xanh lớn trên cánh tay gầy mo của dì.

Mãi chăm chú vào cánh tay của dì Lý nên anh không thể ngờ rằng đằng sau ông Ân tức giận mà giơ cao chiếc gậy chống, một đường thẳng đập vào đầu anh.
- Tiêu thiếu coi chừng.
Dì Lý hốt hoảng hét lớn, bà muốn đẩy Tiêu Chiến sang một bên nhưng đã quá chậm.

Cây gậy vừa chạm đầu Tiêu Chiến sự đau đớn lan toả ngay tức khắc, ông Ân không dừng lại mà còn vung mà đánh thêm vài cái.

Tiêu Chiến ngã khuỵu xuống, anh có thể cảm giác lạnh lạnh ở lưng nơi tiếp xúc với sàn nhà, cảm giác ươn ướt tanh tanh nơi sau gáy.

Tiêu Chiến dần mất ý thức, anh có thấy mang máng hình ảnh ông Ân chống gậy mà thở hổn hển, dì Lý thì vừa gọi điện vừa khóc tay không ngưng lay lắc anh.

Hơi thở Tiêu Chiến trở nên gấp dần, ánh mắt dần dần khép rồi đóng hẳn.
Ông Tiêu sau khi đi công việc về, đến cửa nhà đập vào mắt ông là hình ảnh đứa con trai đang nằm bất tỉnh trên sàn, nơi đầu còn tiết ra cái chất lỏng đỏ tanh, dì Lý kế bên không ngừng khóc lóc còn có cả hình ảnh người đàn ông đang chống gậy mà thở, nơi gậy còn vương vấn một chút máu đỏ.
Ông Tiêu như bay mà chạy đến nơi Tiêu Chiến, bàn tay lắp bắp trên không trung không biết phải làm gì.

Ông Tiêu căm phẫn quay sang ông Ân không ngừng gào.
- Ông bị điên à ? Tiêu Gia và Ân Gia các người đã chấm dứt với nhau từ lâu rồi, ông còn đến đây mà hành hạ thằng bé.

Ông muốn chuyện xưa lập lại ư ?

- Tao làm thế đấy thì sao ? Mày nên nhớ mày là rể của Ân Gia, mày không có cái quyền lên giọng với tao.
Ông Ân cũng nạt nộ không kém, lão còn dùng gậy chống mà chọt vào người ông Tiêu.

Sự kìm nén trong lòng bùng nổ, ông Tiêu cầm gậy mà giật khỏi tay ông Ân rồi vứt sang một bên.

Ánh mắt tàn nhẫn hiếm có của ông Tiêu đặt lên mặt ông Ân khiến lão có chút sợ, nhưng lão vẫn nghênh ngang không coi ai ra gì.
- Mày định đánh tao à ? Có ngon đánh đi để rồi xem mai mày có lên báo vì bạo lực với ba vợ rồi xem cái Tiêu Thị mày còn sống sót không ?
Ông Tiêu chỉ cười khinh, ông không nói lời nào chỉ búng nhẹ tay một phát.

Từ bên ngoài, hai người đàn ông cao to lực lưỡng, vận trên mình bộ đồ đen bí ẩn trên mặt cũng đeo kính râm trong vừa nguy hiểm, vừa đáng sợ.

Ông Ân bèn nuốt nước miếng, đôi mắt cáo già ấy loé lên tia sợ hãi, lão khẽ run rồi lo lắng mà nhìn ông Tiêu.
- Sợ rồ ư ? Ba vợ ! Đem ông ta nhốt vào ngục rồi làm trên người ông ta những điều mà Tiêu Chiến đã phải chịu.
- Vâng.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đáp, không nói không rằng một mạch lôi xềnh xệch ông Ân đi mặc kệ lão la hét, vùng vẫy.
Tiếng la hét của ông Ân khuất dần thì lúc đó cũng là lúc tiếng xe cấp cứu đến gần.

Bên ngoài y tá đẩy băng ca vào, nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến lên rồi đặt khăn nơi chảy máu.
Không lâu sau đó, xe cấp cứu để đến cổng bệnh viện.

Tiêu Chiến nhanh chóng được đẩy vào rồi cấp cứu.
Ông Tiêu cùng dì Lý lo lắng, thấp thỏm bên ngoài.

Bà Lý thì không ngừng sụt sịt, hai tay chắp lại mà cầu mong.


Ông Tiêu thì cứ đi qua đi lại, ánh mắt già nua buồn rầu.
Cuối cùng bác sĩ cũng đi ra, ông Tiêu cùng dì Lý vội chạy lại.
- Bác sĩ, con tôi không sao chứ ?
- Tiêu thiếu chỉ bị tổn thương nhẹ nên chỉ cần ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi tránh hoạt động mạnh gây ảnh hưởng.
Tiêu Chiến được đẩy vào phòng hồi sức, anh mới đó mà nhìn tiều tụy hơn hẳn, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi nức nẻ, đầu còn được băng một mảng trắng.
Tiêu Chiến chập chờn, anh trong trí thức thấy được mình đang ở một căn phòng đầy rẫy đồ chơi nhưng đều đã bị hỏng, căn phòng rất tối chỉ chập chờn vài bóng đèn tròn vàng.

Tiêu Chiến cảm thấy rất quen thuộc nhưng anh vẫn không thể nhớ ra.
- Cậu thấy quen chứ ?
Bỗng một giọng nói vang lên, Tiêu Chiến giật mình tìm kiếm xung quanh nhưng không có gì.

Tiêu Chiến nhíu mày, anh vẫn điềm tĩnh đáp.
- Anh là ai ?
- Cậu không nhớ thật sao, Tiêu Chiến ?
- Nhớ gì cơ ?
- Chậc, tôi là Bạo Hoàng là người đang sống trong thân xác cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc