BÁC SĨ, GIÚP EM - THƯ THƯ

Hôm nay Lương Diễn Chiếu rất bận rộn, vì thế Quý Đình Đình vẫn dựa theo sắp xếp của anh, cách ba giờ đi toilet tự an ủi một lần, sau đó gửi video cho anh.

So với ngày hôm qua, hôm nay cảm giác của cô lại vô cùng khác biệt.

Quần lót chữ T cọ xát huyệt nhỏ cùng cúc huyệt đến vô cùng ngứa ngáy. Không chỉ là lúc đi vệ sinh, mà ngay cả khi tiếp nhận bệnh nhân, chỉ đi vài bước dây quần lót bé tí kia đều rất dễ dàng dính sát vào huyệt thịt, làm cô đau đớn không thôi.

Nhưng cố tình, bởi vì đồ lót quá mỏng, cô không thể ép mình cảm nhận được. Nếu không, đầu vú sẽ cứng lên, những người khác sẽ nhìn thấy.

Nhưng mà, rõ ràng trong lòng nói với bản thân mình không thể muốn, cơ thể lại cố tình không nghe lời, cứ tiết dịch chảy không ngừng, chảy ra đống lớn chất lỏng.

Cho nên, mặc dù bác sĩ Lương yêu cầu cô cách ba giờ gửi một lần, nhưng trên thực tế Quý Đính Đình hôm nay vào nhà vệ sinh rất nhiều lần, liên tục an ủi nhụy hoa cùng huyệt nhỏ, đồng thởi rửa sạch dòng nước đang không ngừng chảy ra.

Thật vất vả mới đến giờ tan làm. Ngay lúc Quý Đình Đình nghĩ cuối cùng cũng có thể giải thoát thì đột nhiênn nhận được tin nhắn của bạn trai Trần Dương.

"Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm ở chỗ cũ đi."

Chỉ hai câu nói ngắn ngủi đã làm Quý Đình Đình cực kì vui vẻ.

Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Trần Dương chủ động liên lạc với cô từ khi hắn đưa ra lời chia tay.Vì thế, Quý Đình Đình nhắn WeChat cho Lương Diễn Chiếu: "Bác sĩ Lương, rất xin lỗi, đêm nay em có chút việc, không thể cùng anh về nhà."

Bác sĩ Lương rất nhanh đã nhắn lại, hỏi cô: "Việc gì vậy?"

"Bạn trai em hẹn em cùng ăn cơm tối."

Nhìn đến câu này, ánh mắt Lương Diễn Chiếu vốn đang ôn hòa ngay lập tức chuyển lạnh.

Rất tốt, bạn trai cũ trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.

"Vậy em đi đi, tự anh ăn tùy tiện cái gì cũng được."

"Được, bác sĩ Lương."

Thông qua WeChat, Quý Đình Đình đoán không ra cảm xúc của bác sĩ Lương.

Nhưng nghĩ đến anh vì chữa bệnh cho cô mới dọn đến nhà cô, mà cô lại bỏ anh ăn cơm một mình, cô cảm thấy rất áy náy.

Nhưng mà, nghĩ đến Trần Dương, cô lại vui vẻ lên.

Nhân lúc tan làm đi toilet, Quý Đính Đình soi lại gương.

Hôm nay cô mặc áo phông, váy ngắn, đi giày màu trắng, hơi khác so với phong cách thục nữ trước mặt Trần Dương lúc trước. Đợi đến lát nữa gặp mặt, không biết hắn có thích hay không.

Ngay sau đó, Quý Đình Đình lại nghĩ đến đồ lót cô mặc hôm nay, là đồ lót gợi cảm. Nhỡ may...Nhỡ may đêm nay bọn họ tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật, hắn nhìn thấy mình mặc như vậy, liệu sẽ kinh diễm như bác sĩ Lương hay vẫn là cảm thấy cô phóng đãng đây?

Nhưng bây giờ đã quá muộn để thay quần áo rồi. Quý Đình Đình đành phải buông tóc xuống, trang điểm lại, tô son môi, làm mình trông tốt nhất có thể, lúc này mới vội vàng ra ngoài.

Bởi vì đồ lót quá mỏng, rất dễ dàng gây kích thích, Quý Đình Đình không dám ngồi xe điện ngầm, vì thế vừa ra khỏi cửa đã bắt xe taxi.

Lên xe, bác tài xế nhìn cô từ kính chiếu hậu, cười tủm tỉm hỏi: "Cô gái nhỏ ăn mặc đẹp như vậy, là đi hẹn hò a?"

"Vâng." Trước mặt người xa lạ, Quý Đình Đình trước nay vốn rất ít nói.

Trong một quyển sách cô đang đọc, đây cũng là nguyên nhất thứ nhất cô tạo cho người khác ấn tượng cao ngạo lạnh lùng.

Bác tài xế lại vô cùng hứng thú, vừa lái xe vừa trò chuyện với cô: "Đám đàn ông bây giờ a, thật sự đều hư, cô gái nhỏ còn trẻ tuổi, lớn lên lại xinh đẹp, không cẩn thận sẽ bị lừa đó. Bác nói cháu nghe, con gái một người bạn của bác, chính là đi ra ngoài hẹn hò, sau đó bị người đó cướp tiền cướp sắc. Bây giờ ngày nào cũng ở nhà kêu khóc đầy thương tâm..."

"Phải không?" Quý Đình Đình lãnh đạm đáp lại một câu.

"Đúng vậy a, cho nên mới nói, cháu phải cẩn thận, đừng có để bị lừa gạt..."

"Bác này, nói cũng thật nhiều." Quý Đình Đình thầm nghĩ.

Con gái bạn bác gặp loại người nào cô không biết, nhưng Trần Dương, hắn chính là bạn trai cô, hai người đều đã ở bên nhau 3 năm.

Thật vất vả cuối cùng cũng đến chỗ hẹn, Quý Đình Đình vội vàng thanh toán tiền xe, rồi xuống xe.

Đi đến chỗ bọn họ thường ngồi. Từ xa cô đã nhìn thấy Trần Dương ngồi ở chỗ kia.

Hắn cũng không nhìn thấy cô mà đang cúi đầu chơi điện thoại, hình như là đang tán chuyện với ai đó. Bởi vì cô có thể nhìn thấy ngón tay hắn chuyển động không ngừng ở trên bàn phím.

"Trần Dương, anh đang nói chuyện phiếm với ai vậy?" Quý Đình Đình đi đến trước mặt hắn, cười hỏi.

Trần Dương gần như là bị khiếp sợ, sắc mặt có chút lắng, vội vàng thu điện thoại lại cất vào trong túi.

"Đình Đình, em đã đến rồi? Không có ai, chính là đồng nghiệp thôi. ""Anh chờ lâu lắm rồi hả? Xin lỗi anh, trên đường có chút kẹt xe. "Quý Đình Đình cười nói.

Nói xong, kéo ghế dựa ở đối diện hắn ngồi xuống.

"Không có, anh cũng vừa mới đến. "

Trần Dương nói xong, lại quét mắt nhìn Quý Đình Đình. Sau một lúc lâu, mới nói:" Đình Đình, nửa tháng không gặp, em giống như càng thêm xinh đẹp. "

"Phải không? "Quý Đình Đình nghe vậy, vui vẻ mà sờ sờ mặt mình.

Mặc dù ngày thường cô đem đến cho mọi người cảm giác thanh lãnh, nhưng cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ trẻ tuổi, được người mình thích khen ngợi, làm gì có chuyện không vui vẻ.

"Ừ, khí sắc thật tốt, hơn nữa, cũng càng có hương vị phụ nữ. "Trần Dương khẳng định.

Mặc dù hôm nay Quý Đình Đình mặc áo phông mà trước kia rất ít khi mặc, cũng không mặc váy kiểu thục nữ, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy hôm nay cô rất khác biệt. Cảm giác cả người cô đều tỏa ra mị lực quyến rũ.

Haizzz...

Trần Dương nhịn không được âm thầm thở dài.

Trước kia, hắn vì sao không phát hiện bạn gái xinh đẹp như vậy có hương vị phụ nữ như vậy?

Mà bây giờ, hắn lại cực kỳ hâm mộ.

"Anh đã gọi món bò bít tết cùng salad em thích, còn có rượu vang đỏ. "Trần Dương cười nói.

"Cảm ơn. "Quý Đình Đình thanh lãnh cười, nói không nên lời động lòng người.

Ban đầu yêu nhau, bởi vì cô thích ăn hương vị của nhà hàng này, nên bọn họ thường hay tới đây ăn.

Sau này, tình cảm hai người dần dần nhạt đi, họ lại rất ít tới.

Lần cuối cùng đến vẫn là nửa năm trước.

Quý Đình Đình có chút cảm động, âm thầm nghĩ, chờ lát nữa tìm cơ hội nói, nói với hắn cô đang chưa bệnh, hơn nữa gần như sắp khỏi rồi.

Bọn họ có thể trở lại giống như trước kia, thậm chí còn có thể tốt hơn trước kia.

Hắn muốn, thân thể của cô, cô có thể cho hắn, hoàn hoàn toàn toàn mà giao cho hắn.

Một lúc sau, bò bít tết, súp nấm bơ, salad rau cùng rượu vang đỏ đều được mang lên, hai người bắt đầu vừa dùng cơm, vừa chậm rãi trò chuyện.

Trần Dương cẩn thận cắt đĩa bít tết của mình thành từng miếng, sau đó đẩy cho Quý Đình Đình, cười nói:" Ăn đi. "

"Ừ. "Quý Đình Đình cười nhận lấy, trong lòng ngọt.

"Ăn ngon không? "

"Ăn ngon, ngon giống như trước kia.

Ăn khoảng nửa giờ, Quý Đình vừa ăn bánh kem ngọt cuối cùng, vừa cúi đầu nhẹ giọng nói: "Trần Dương, chúng ta làm lành được không?"

Đối diện, Trần Dương không có hé răng.

Quý Đình Đình nếu đã mở miệng, thì tiếp tục có đủ dũng khí nói tiếp: "Thật ra, trong khoảng thời gian này em vẫn luôn chữa bệnh. Em tìm bác sĩ tâm lý rất giỏi, thông qua trị liệu của bác sĩ, bây giờ bệnh tình của em đã có chuyển biến rất tốt."

Dừng một chút, mặt cô hơi hơi hồng, nhưng vẫn nói tiếp: "Nếu không, chờ lát nữa chúng ta cùng đi khách sạn, lần này, em bảo đảm, em sẽ không cự tuyệt anh..."

Bình luận

Truyện đang đọc