Hoắc Đình Phong nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện, giọng nói cũng trở nên đờ đẫn.
Chu Đức Văn đang hưởng thụ thành quả lao động, thoải mái nheo mắt lại, vỗ vỗ chân của mình, nghĩ đến điều gì đó liền nói: "Tối hôm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe được anh nói..."
Giọng điệu có chút không chắc chắn: "Mẫn Nhi?"
Ban đêm cơn khát nước khiến Chu Đức Văn tỉnh dậy một lần, trong lúc mơ hồ anh đã nghe thấy Hoắc Đình Phong như đang nói mớ, thì thầm "Mẫn Nhi" hơn một lần.
“Chẳng lẽ cậu đang muốn “phát xuân”?” Chu Đức Văn cười toe toét, đưa ra một cái nhìn cậu biết tôi cũng biết: “Ở độ tuổi của cậu quả thực đã đến lúc rồi.”
Về phương diện này, Chu Đức Văn hoàn toàn tự tin.
Năm mười tám tuổi làm thiếu niên đã biết “yêu”, sau này ở giữa ngàn hoa, mỹ nữ khắp năm châu mười quốc đều được trải nghiệm, có thể nói là tình trải khắp nơi.
Anh sẵn sàng cống hiến thời gian, tiền bạc và sức lực nhưng thứ anh thiếu là một trái tim chân thành.
Hoắc Đình Phong và anh là hai người hoàn toàn khác nhau đặc biệt là trong tình cảm.
Đình Phong rất chung tình, bảo thủ không giống như một người đàn ông sống ở thế kỷ 21.
Anh đoán chắc đêm đầu tiên của Hoắc Đình Phong có lẽ chưa xuất ra đi.
Chu Đức Văn cười có chút nghiêm nghị: "Phát xuân cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, tôi nhắc nhở cậu đừng giữ lại, ngộ nhỡ sau này muốn dùng cũng không được thì sao?"
Hoắc Đình Phong sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cầm tấm đệm sau lưng ném qua.
Chu Đức Văn bắt lấy tấm đệm đặt sang một bên, giơ hai tay lên đập làm một động tác dễ thương: "Mình bắt trước loài mèo kêu nha kêu cùng Nhi Nhí Nhí Nhí..."
Mắt thấy vẻ mặt của Hoắc Đình Phong dường như đóng băng, Chu Đức Văn càng hát to hơn: "Nhi Nhi ~"
Ở bên kia, Mẫn Nhi- người vừa trở về ký túc xá sau khi ăn xong từ nhà ăn đã hắt hơi ngay khi vừa bước vào cửa, cô tự hỏi, "Có ai đang nhắc đến mình à?"
“Hẳn là vậy!” Tuệ An chơi trò chơi mà không thèm nhìn lên, trên tay cầm một hộp đồ ăn đã ăn dở, cô thản nhiên nói: “Có thể là giáo viên hướng dẫn luận văn của cậu.”
Trò đùa này không vui chút nào.
Nhìn thấy Mẫn Nhi nhăn mặt như ăn phải bầu đắng, Tuệ An tahr lỏng tay phải, chìa chiếc điện thoại ra: "Tiểu thư, xin hỏi cô có muốn thư giãn không? Chúng ta làm vài ván đi!"
"Không muốn."
"Tại sao? Tớ sẽ không để ý trình chơi gà mờ của cậu đâu."
Mẫn Nhi: "..." Còn có thể vui vẻ làm bạn cùng phòng sao?
Cô trở về chỗ ngồi, đứng cạnh tủ quần áo một lúc rồi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho bố: "Bố yêu, Mẫn Nhi bé nhỏ tội nghiệp của bố rất mong muốn được về để trải nghiệm sự ấm áp của gia đình vào cuối tuần."
Mẹ cô, An Dung Ngọc là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán.
Mọi sự trong nhà đều là mẹ cô quyết định nên cô chỉ có thể thủ thỉ với bố mà thôi.
Tuy nhiên, hai phút sau Tạ Viên Nguyên nói với cô một cách tiếc nuối: “E rằng là không được, vì bố và mẹ đang đi du lịch ở Quảng Ninh cho đến thứ sáu tới mới trở về”.
Mẫn Nhi trong lòng ngậm đắng nuốt cay, đôi vợ chồng bên nhau đã nhiều năm, năm nào cũng có một chuyến du lịch trăng mật lãng mạn.
Khi còn nhỏ, cô không hiểu chuyện liền muốn xin đi cùng, rõ là buổi tối nói được mà khi tỉnh dậy kết quả cô ở nhà của ông bà...
Tạ Viên Nguyên sợ cô chưa đủ giận nên đã gửi một bức ảnh khác.
Trong khung cảnh rộng lớn của bãi biển dưới ánh mặt trời lặn, Tạ Dung Ngọc ăn mặc như một nàng tiên, chiếc mũ bucket che nửa khuôn mặt chỉ để lại một đôi mắt trìu mến, vạt váy thướt tha tung bay trong gió trông vô cùng đằm thắm.
Phải nói Tạ Viên Nguyên cha cô có tài chụp ảnh rất đẹp, dù chỉ một đồ dùng nhỏ bé qua lăng kính của ông đều trở nên thi vị hơn bao giờ hết.
Nhìn bức ảnh, Mẫn Nhi tự luyến nghĩ chẳng trách mình đẹp thế này, hóa ra là do di truyền từ mẹ..