BÁC SĨ KIỀU XIN ĐỪNG MANH ĐỘNG



Kiều Dương VỖ VỖ vào vai mình, và uể oải nói: “Anh mỏi vai.”
Hà Mật Khuê theo phản xạ giơ tay nắm chặt thành nắm đấm lên, vừa “nhá nhẹ” một cái, Kiều Dương đã vội vã tự giơ tay che mặt mình, hốt hoảng bật ra: “Đừng đánh vào mặt, cái mặt này anh dùng kể kiếm tiền!”
Cô tức cười không thốt nên lời, bước qua phía sau lưng anh, dùng một lực vừa đủ đấm vào bờ vai rộng, thấp giọng lật tẩy: “Anh đeo khẩu trang cả ngày thì kiếm tiền thế nào từ gương mặt đó?”
Phong thái Kiều Dương trước sau vẫn ung dung, từ tốn đáp: “Gương mặt này của anh cho dù không kiếm được tiền thì cũng kiếm được vợ.”
Hà Mật Khuê: “...”
Với vóc dáng một mét tám lăm, Kiều Dương ngồi vào ghế lớn dành cho giáo viên vẫn tựa lưng không đủ.

Có điều, dù chỗ ngồi nghỉ không quá thoải mái nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng hưởng thụ khi được Hà Mật Khuê đấm vai cho.

Hà Tố Như đứng tựa vào cột hành lang, nhìn chị họ và anh rể an yên về bên nhau, cô nàng nhẹ nhõm vui sướng, buộc miệng đòi công: “Anh rể, em có công làm mai vợ cho anh, có phải anh nên thưởng cho em gì đó không?”

Bỗng nghe Hà Tố Như nhắc đến chuyện mai mối, chân mày Kiều Dương hơi nhếch lên, rộng lượng hỏi lại: “Được, muốn thưởng gì?”
Hai mắt Hà Tố Như bừng sáng, cơ thể tự động đứng thẳng lên, nghiêm túc trình bày: “Em muốn một căn hộ cao cấp.”
Sắc mặt Kiều Dương không đổi, thản nhiên chỉ tay qua Vĩ Hào ngồi đối diện: “Vậy thì chuyển qua ở với cậu ta đi, còn không thì đừng nằm mơ nữa.”
Thấy Vĩ Hào cười toe toét khoái chí, Hà Tố Như bĩu môi không cam tâm oán trách Kiều Dương: “Em giúp anh có một người đi cùng cả đời, vậy mà tới lúc thưởng công lại keo kiệt!”
Kiều Dương cười lạnh một cái, nhẹ nhàng đáp trả: “Nếu tôi mua được căn hộ cao cấp, hà cớ gì phải qua ăn bám ở ké nhà vợ?”
7
Không gian đột nhiên im lặng đến kỳ lạ, ngoại trừ chị em Hà Mật Khuê, tất cả những ánh mắt hoang mang còn lại đều đổ dồn về Kiều Dương.

Hà Mật Khuê bất lực tận cùng, chỉ thiếu chút đấm mạnh một cái vào vai Kiều Dương cho hả tức.

Cô cố gắng giữ mặt mũi cho anh, anh lại tự mình vứt đi không chút luyến tiếc.

Suốt mấy ngày trôi qua, công tác hỗ trợ khám bệnh diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Mục tiêu đặt ra ban đầu là một trăm phần trăm người dân đều được khám bệnh miễn phí.

Tính đến ngày thứ tư, kế hoạch đã đạt được mức gần tám mươi phần trăm.

Hiện tại đối với Hà Mật Khuê mà nói, cô không thích trong lúc làm việc lại nhìn thấy Kiều Dương.


Bởi, chỉ cần nhìn anh mặc áo blouse, đeo khẩu trang thì cô lại bị phân tâm mất tập trung.

Nắng xuân không quá gắt, Hà Mật Khuê trong lúc loay hoay tìm góc chụp, tình cờ lọt vào trong ống kính của cô lại là hình ảnh Kiều Dương đang khám bệnh cho người dân.

Hà Mật Khuê vô thức phóng to tiêu cự lên, thay vì chụp cả Kiều Dương và người dân đang được khám, cô lại chỉ hướng về mỗi một mình anh.

Ngay thời khắc Hà Mật Khuê nhấn chụp, ánh mắt Kiều Dương ngoài dự đoán nhìn thẳng về phía cô.

Như chột dạ, Hà Mật Khuê vội vàng quay đi, lẩn khuất trong đám đông tìm chỗ trốn.

Mãi cho đến buổi chiều kết thúc, trong lúc Kiều Dương đang thu dọn dụng cụ khám bệnh để nghỉ, vừa thấy Hà Mật Khuê lướt ngang anh liền lập tức túm cổ cô lội ngược lại.


Hà Mật Khuê cau mày nhìn anh, khó ở hỏi: “Gì?”
Kiều Dương chầm chậm nở nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng hỏi lại: “Sáng giờ anh thấy em chụp hình cũng kha khá, khi nào trả tiền công làm mẫu cho anh?”
“Hả?” Khác với dáng vẻ hùng hổ vài giây trước đó, khí thế của Hà Mật Khuê yếu ớt đi hẳn, vẫn cứng miệng phủ nhận: “Ai thèm chụp hình anh chứ?”
“Vậy đưa máy anh xem.”
Ngay khi Kiều Dương vừa giơ tay định cướp máy ảnh trong tay Hà Mật Khuê, cô vội xuống nước chịu thua: “Đừng mà, giờ anh muốn trả công thế nào?”
Kiều Dương và suy nghĩ thận trọng những nụ cười gian trên môi lại lộ ra thấy rõ.

Anh ghé sát lại gần Hà Mật Khuê, thấp giọng thì thầm: “Từ lúc đến đây anh luôn ở phòng nghỉ riêng, tối nay em ghé qua rồi mình từ từ bàn bạc.”
Hà Mật Khuê dùng vẻ mặt kỳ thị nhìn anh, chỉ cần nhìn thấy nụ cười gian xảo trước mặt đã cảm thấy bất lực đến chín phần.


Bình luận

Truyện đang đọc