BÁC SĨ THIÊN TÀI CÓ ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG



Tiếng hú của Thôi Vượng Tài gây ra động tĩnh lớn trong thôn, chỉ là người trong thôn không ai dám bước vào nhà của hắn mà chỉ dám đứng bên ngoài xem, chỉ chỉ trỏ trỏ xì xào bàn tán.

Nhìn thấy Lý Phượng Nga dẫn Yến Tiểu Bắc đi qua thì mọi người lập tức im bặt.

Vạn Nhậm Dung cùng Chu Hồng Hạnh đang ở trong sân cũng cố nghển cổ lên muốn nhìn vào trong phòng xem thế nào nhưng cửa chính cùng với cửa ra vào đều đã đóng chặt, ngoại trừ những bóng người đăng nhập nhoạng trên cửa sổ thì không thấy gì.Lý Phượng Nga mở cửa ra đi vào, Yến Tiểu Bắc đi vào ngay theo sau.

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết lúc này của Thôi Vượng Tài còn to hơn vừa nãy.

Bên trong phòng Thôi Vượng Tài đang lăn lộn trên giường, Hạ Đức Tư mồ hôi nhễ nhại đang xem bệnh cho hắn, chân tay chân ông ta có vẻ nóng ngóng."Hạ Đức Tư, tên lang băm thối nhà ông.

Tôi phải giết ông."Thôi Vượng Tài rú lên, cơ thể của anh ta đứng dựng thẳng lên chưa kịp ra tay thì đã ngã phịch xuống giường."Hạ y sĩ ông đã nhìn ra anh ta bị làm sao chưa?"Yến Tiểu Bắc nhìn Hạ Đức Tư hỏi.

Hạ Đức Tư xấu hổ thì thào nói:"Anh ta..

chỗ đó căn cứng lên một cách khó hiểu..

có lẽ là..

là hải miên của anh ta bị chứng sung huyết..


gây nên..

gây nên.."Ông ta chưa kịp nói xong thì Thôi Vượng Tài lại gào lên:"Ông là đồ lang băm, còn nói rằng chỉ cần uống một viên thuốc giảm đau sẽ thuyên giảm vậy mà bây giờ còn đau hơn..

ai yo..

sắp đau chết tôi rồi."Lý Phương Nga lo lắng nhìn Thôi Vượng Tài trấn an."Vượng Tài, em đã tìm tiểu Bắc đến đây cho anh rồi.""Người anh em tiểu Bắc, mau cứu tôi với..

tôi..

tôi.."Thôi Vượng Tài ngay lập tức xem Yến Tiểu Bắc như cọng rơm cứu mạng mau chóng quỳ lạy van xin.

Yến Tiểu Bắc hờ hững liếc nhìn Thôi Vượng Tài sau đó quay đầu sang nhìn Hạ Đức Tư vừa cười vừa hỏi:"Hạ y sĩ, ông vẫn chỉ biết cho anh ta dùng thuốc giảm đau thôi sao?"Hạ Đức Tư trả lời:"Là một viên giảm đau..

nhưng.."Yến Tiểu Bắc giơ ngón tay cái lên mỉa mai:"Có thể nói ông là y sĩ xuất sắc nhất trong thôn khi chỉ biết dùng thuốc giảm đau để chữa bệnh."Từng bó cơ trên mặt Hạ Đức Tư run lên, ông ta chua chát nói:Yến Tiểu Bắc cậu đừng có mà quá đắc chí, lần trước là do cậu may mắn chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, cậu nghĩ lần này cậu cũng may mắn như vậy nữa sao? "Yến Tiểu Bắc chưa có trả lời, Thôi Vượng Tài đã chen vào nói luôn:" Người anh em Tiểu Bắc..

cậu..

cậu không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau châm cứu giúp tôi đi.

"Yến Tiểu Bắc khẽ cười nói:" Kim không thể châm cứu bừa bãi được, cái đó của anh liên quan đến cuộc sống sau này nếu như bị kim châm thủng sẽ gặp rắc rối lớn đấy.

"Hạ Đức Tư nghe xong liền chế nhạo:" Nói lần trước cậu mèo mù vớ cá rán quả là không oan uổng tí nào.

"" Câm miệng! "Cả Thôi Vượng Tài và Lý Phượng Nga đồng thời quát lên khiến Hạ Đức Tư sửng sốt, đứng im ở đó không dám ho he thêm lời nào nữa." Anh có uống thêm thứ thuốc nào khác nữa không? "Yến Tiểu Bắc bình tĩnh vừa hỏi Thôi Vượng Tài vừa liếc nhìn Hạ Đức Tư, cả người Thôi Vượng Tài đỏ bừng bừng trông vô cùng chật vật vì đau đớn.

Thôi Vượng Tài tức giận nói:" Không phải tên lang băm này vừa nãy đã nói rồi sao.

Ông ta cho tôi uống một viên giảm đau.

"Yến Tiểu Bắc dường như sửng sốt sau đó lắc đầu nói:" Anh nên tìm người khác đến chữa trị thì hơn.

"Nói xong Yến Tiểu Bắc xoay người chuẩn bị rời đi, Thôi Vượng Tài vội vàng lên tiếng nói:" Người anh em Tiểu Bắc..

đừng đi..

tôi..

tôi đau đến chết đi sống lại rồi.


"" Anh không thành thật thì sao tôi dám châm cứu cho anh, nếu thật sự bị hỏng thì ai là người chịu trách nhiệm? "Yến Tiêu Bắc xoay người lại giả vờ rời đi, Thôi Vượng Tài cuối cùng cũng phải thành thật nói:" Đừng đi..

tôi nói..

tôi uống thuốc kia..

"" Thuốc gì? "Yến Tiểu Bắc trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ hỏi.

Vẻ mặt Thôi Vượng Tài méo mó vừa khóc vừa nói:" Đó là..

đó là thuốc mà khi nam nhân uống vào có thể khôi phục khí lực.

"Yến Tiểu Bắc lúc này mới tươi cười gật đầu hỏi tiếp:" Anh uống bao nhiêu viên mà ra nông nỗi này? "Không..

không nhiều..

chỉ có ba viên.."Hạ Đức Tư hít một hơi thật sâu mà không dám thở mạnh, ba viên, đây khác chẳng khác nào tự tìm cái chết."Hạ y sĩ, bây giờ đã biết nguyên nhân, hay là..

hay là ông tới chữa trị đi."Yến Tiểu Bắc nhìn Hạ Đức Tư khiêm tốn và nói.

Hạ Đức Tư ngay lập tức lắc đầu quậy quậy trả lời:"Cái này ta không chữa nổi.""Người anh em tiểu Bắc, tôi biết cậu rất tài giỏi có thể cứu được tôi, nhanh châm cứu cho tôi đi tôi sắp chịu nữa rồi."Thôi Vượng Tài vừa hú lên vì đau đớn vừa nói.

Yến Tiểu Bắc ngay lập tức lật bài ngửa nói:"Quy tắc châm cứu của tôi là không để ai liên quan ở lại trong phòng."Thôi Vượng Tài ngay lập tức hét lên trong đau đớn:"Ra ngoài cho tôi..

mau lên."Lý Phượng Nga và Hạ Đức Tư vội vàng ra khỏi phòng, Yến Tiểu Bắc đóng cửa lại nhưng chưa vội vàng lấy kim ra châm cứu."Thôi Vượng Tài trước khi châm cứu tôi phải nói rõ ràng với anh về chi phí chữa trị trước."Anh khẽ cười nhìn Thôi Vượng tài lúc này không khác gì thú cưng rất hiền lành vô hại, anh có vẻ như đang thảo luận một vấn đề rất bình thường với Thôi Vượng Tài, tuy Thôi Vượng Tài đau đớn đến không chịu nổi nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn thương lượng:"Chỉ cần làm cho tôi hết đau, thì khoản nợ của dì Miêu Cẩn Hoa sẽ được xóa sạch."Yến Tiểu Bắc đầu lên một tiếng rồi lấy kim vàng ra nói:"Đây quá đơn giản."Ngay lập tức kim vàng trên tay Yến Tiểu Bắc nhanh như tên bắn đâm thẳng vào đáy chậu, một luồng khí tức vô hình theo kim vàng tiến vào trong cơ thể Thôi Vượng Tài, khi kim cắm xuống Thôi Vượng Tài hét lên vài tiếng a..

a..

a..

rồi ngạc nhiên thốt lên:"Ừ, không đau nữa."Yến Tiểu Bắc cười nói:"Vậy là khoản nợ của dì Miêu đã được xóa sạch."Yến Tiểu Bắc lấy kim vàng ra và chuẩn bị rời đi, Thôi Vượng Tài bèn la lên:"Người anh em tiểu Bắc, cậu còn chưa có chữa khỏi cho tôi mà."Tuy không còn đau đớn như vừa nãy nhưng vẫn sưng tấy lên như thế này thì rất khó chịu hắn có cảm giác nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Hơn nữa nó cứ căng cứng lên như thế này thì làm sao hắn dám xuống khỏi giường ra ngoài gặp người khác được.

Yến Tiểu Bắc trả lời:"Không phải đã nói rõ rồi sao.

Chỉ cần làm cho anh hết đau thì khoản nợ của dì Miêu sẽ được xóa sạch, đúng không?"Thôi Vượng Tài ngây người, quả thật vừa rồi hắn đúng là nói như vậy.

Hắn nhìn Yến Tiểu Bắc mặt dày xin xỏ:"Người anh em Tiểu Bắc, tôi biết cậu rất giỏi, cậu có thể châm cứu cho tôi thêm một lần nữa để nó mềm đi có được không?""Châm cứu thì không phải không được nhưng không thể cứ thế chữa không công như vậy được."Thôi Vượng Tài trợn tròn mắt lên nhìn Yến Tiểu Bắc thương lượng:"Chỉ cần chữa khỏi tôi cho cậu hai trăm tệ, à không ba trăm tệ.Yến Tiểu Bắc chỉ mỉm cười với anh ta, không lên tiếng nói một lời nào cả vẫn sửa soạn kim vàng chuẩn bị rời đi.

Anh nói:" Cái đó của anh không được, chỉ cần anh uống một nửa số thuốc đã uống trước đó là đủ rồi hoặc cùng lắm là uống hai viên, giờ thì hay rồi anh uống liền một lúc những ba viên.


"Thôi Vượng Tài ngại ngùng xấu hổ nói:" Đàn ông ấy mà..

rồi sau này cậu cũng sẽ hiểu.

"Yến Tiểu Bắc nói:" Anh mắc bệnh này đã lâu, nếu không thể kịp thời chữa trị khi về sau càng ngày càng nặng, chưa biết chừng chưa đầy nửa năm sau anh sẽ mất hoàn toàn khả năng đó..

"Thôi Vượng Tài hoảng sợ vùng dậy hỏi:" Người anh em Tiểu Bắc, cậu có thể chữa khỏi được không? "" Đương nhiên là có thể.

"" Cậu không phải là khoe khoang đấy chứ.

Tôi đi hết bệnh viện từ huyện đến thành phố bọn họ đều trả lời là vô phương cứu chữa..

cậu..

"" Tôi cũng không có ý định lừa anh.

"Yến Tiểu Bắc dứt lời ngay lập tức cầm túi da cừu rồi xoay người.

Thấy Yến Tiểu Bắc chuẩn bị mở cửa rời đi, Thôi Vượng Tài hét lên:" Chậm đã! "Yến Tiểu Bắc quay đầu lại nhìn hắn ta hỏi:" Lại còn chuyện gì nữa? "" Chỉ cần cậu chữa khỏi cho tôi thì tôi sẽ cho cậu tiền.

"Yến Tiểu Bắc cười toe toét và giơ ba ngón tay của bàn tay trái lên, Thôi Vượng Tài do dự một chút rồi tặc lưỡi nói:" Được rồi ba nghìn thì ba nghìn..

"Yến Tiểu Bắc lắc đầu:" Không phải ba nghìn mà là ba vạn.

"" Ba vạn? Sao cậu không đi cướp luôn đi.

"Ba vạn không phải là con số nhỏ, Thôi Vượng Tài đau lòng nên đã thẳng thắn từ chối mà không có chút do dự nào.

Yến Tiểu Bắc cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa tay mở cửa bước ra ngoài.

Khi một chân vừa thò qua ngưỡng cửa thì Thôi Vượng Tài tặc lưỡi lần nữa nói:" Được, ba vạn thì ba vạn.".


Bình luận

Truyện đang đọc