Đàm Yến Tây yên lặng hồi lâu, lộ vẻ xúc động trước sự dụng tâm của cô, lại cảm thấy từ ngữ nghèo nàn không đủ để biểu đạt, chốc lát sau anh mới lên tiếng, cười hỏi Chu Di: "Sao lại nghĩ đến việc tặng anh cái này."
Chu Di nói: "Em không bằng được Đàm tổng, tùy tùy tiện tiện tặng đồ xa xỉ, mua đại chiếc nhẫn kim cương..."
Đàm Yến Tây cười nói: "Đã hiểu, đây là Di Di đang phê bình anh."
Trên mặt Chu Di là dòng chữ Anh hiểu được là tốt.
Đêm khuya tháng ba, cái lạnh mùa xuân còn chưa giảm, nhất là khi có trận gió thổi tới, xôn xao đưa đẩy đám lá cây trên đầu rì rào ngân vang.
Chu Di tự giác nhích tới gần bên Đàm Yến Tây, giải thích dự định ban đầu của cô khi muốn tặng anh món quà này: "Thật ra em cũng không nghĩ gì nhiều.
Chỉ là muốn để cho anh biết, dù tương lai có một ngày nào đó, tình cảnh đến hồi khó khăn nhất, anh trở thành người không còn gì cả, thì trên thế giới này anh vẫn còn có một thân cây."
Đàm Yến Tây cười nói rằng, việc này thật giống dáng vẻ của thi nhân, vừa mang ý thơ vừa lãng mạn.
Anh lại hỏi, "Còn món quà thứ hai đâu?"
Chu Di cạn lời dừng lại một chút, "...!Để muộn chút hãy nói."
Đàm Yến Tây đã tự động đoán xem, "Em tìm được việc ở Bắc Thành?"
"Trái lại thì có.
Nói chuyện với mấy người headhunter, tiềm năng công việc lúc này đều không đạt được tiêu chuẩn của em.
Em nói với bọn họ, nội dung công việc và chức danh không thể thỏa mãn thì cũng phải bù lại ở mặt tiền lương chút chứ." Chu Di hơi nhún vai một cái, "Nhà tư bản luôn luôn tính toán chi li."
Đàm Yến Tây không khỏi có cảm giác nằm không cũng trúng đạn.
Anh cười một tiếng, tiếp tục suy đoán, tự anh cũng cảm thấy hoang đường nên dùng giọng đùa giỡn hỏi cô, nếu là món quà còn làm anh kinh ngạc mừng rỡ hơn nữa, vậy thì anh chỉ có thể nghĩ đến việc anh sắp phải làm cha.
Vẻ mặt Chu Di chết lặng, "Vậy thì không phải là kinh ngạc mừng rỡ, mà là kinh hoàng." Cô cười rồi nói, "Thôi đừng đoán nữa, cũng hạ thấp kỳ vọng xuống một chút.
Hết hạn tặng quà rồi, phải giảm giá."
Bên trong, mẹ Diêu gọi bọn họ vào ăn trái cây.
Nho xanh đã rửa sạch, đặt trong tô sứ trắng tinh.
Lúc này còn sớm, Đàm Yến Tây nhận được điện thoại của Vệ Thừa gọi anh ra ngoài uống rượu, để chúc mừng sinh nhật anh.
Đàm Yến Tây đã trải qua cả ngày mệt nhọc, buổi tối lại đắm mình trong bầu không khí gia đình, làm cho anh thấy lười biếng cực kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới việc ra cửa.
Vệ Thừa nói: "Có một chai rượu vang rất ngon, đặc biệt giữ lại dành cho cậu.
Nếu cậu không tới tôi sẽ tự uống hết."
Đàm Yến Tây sét đánh không động: "Tùy cậu.
Tôi thiếu một chai rượu này của cậu sao."
Vệ Thừa làm trò đùa cố tình nói: "Biết rồi.
Cô dâu của cậu tới có phải không? Được, không quấy rầy các cậu nữa."
Chu Di ngồi một bên ăn nho, cũng không biết Đàm Yến Tây nói gì trong điện thoại mà chỉ thấy anh thoáng nhíu mày.
Chờ sau khi anh cúp máy cô mới hỏi anh là ai gọi tới.
"Vệ Thừa."
"Gọi anh ra ngoài?"
Đàm Yến Tây gật đầu.
"Sao anh lại không đi?"
Cánh tay Đàm Yến Tây khoác lên ghế sofa chuyển tới sau lưng cô, ghé sát vào bên tai cô cười hỏi: "Em nói xem sao anh lại không đi?"
Nghe được tiếng bước chân của mẹ Diêu đi tới, Chu Di vội vàng đánh một cái lên cánh tay anh, dịch ra thêm một chút cách xa khỏi anh.
Mẹ Diêu tới nhìn, bảo bọn họ cứ ngồi trước, bà đi vứt rác đã.
Đây là thói quen của mẹ Diêu, bà không trữ rác rưởi ở trong nhà qua đêm.
Chờ mẹ Diêu ra ngoài, cánh cửa gian nhà vừa đóng lại, Đàm Yến Tây lập tức trở nên không đứng đắn.
Anh nghiêng người sang, giam cầm cô giữa cánh tay anh và lưng dựa của ghế salon, một bên hôn cô, một bên bàn tay lần theo đường cong bên hông quanh co hướng lên trên.
Chu Di thấy đây là ở phòng khách, chẳng ra thể thống gì, nhưng không tự chủ được sự đáp lại nồng nhiệt, nếm được trên lưỡi anh vị của trái nho xanh.
Giữa lúc ngừng lại lấy hơi, Đàm Yến Tây nói với cô những lời rất quá đáng: Di Di, em không nên buổi trưa lại tới tìm anh như thế, hại anh cả một chiều họp hành mà không thể tập trung tinh thần.
Sớm biết thế đã ở trong phòng làm việc...
Chu Di khẽ cắn lên môi anh, đổi lấy tiếng anh cười thật trầm thật thấp.
Một lúc sau mẹ Diêu trở lại.
Ngay lúc Chu Di nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức đẩy tay của Đàm Yến Tây ra xa, rồi sửa sang lại quần áo.
Đến lúc mẹ Diêu đi qua cửa vào phòng, hai người đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Chu Di đã nhìn ra, Đàm Yến Tây đang đứng núi này trông núi nọ, tâm tư sớm không còn ở nơi này, nhưng mà anh vẫn ngồi yên trong phòng khách, ở bên cạnh chờ hai người ăn phụ nữ ăn trái cây rồi lại trò chuyện một lúc lâu.
Chỉ là một loạt động tác nhỏ liên tiếp của anh, khi thì vừa ôm vừa kéo lấy bả vai cô, lúc thì sờ lên bẻ bẻ lại cổ áo của cô.
Cho đến mười giờ, đến giờ có thể đi nghỉ được rồi.
Đàm Yến Tây không khách khí gì mà nói lời kết thúc cho câu chuyện của ngày hôm nay, dắt Chu Di lên lầu.
Vào phòng ngủ, bật đèn, Đàm Yến Tây ôm thẳng cô vào trong ngực, vừa hôn cô vừa nghe thấy yêu cầu của cô, hai người lảo đảo cùng nhau đi vào trong phòng tắm.
Tắm xong, Chu Di mặc áo choàng, lau tóc đến không còn lại một giọt nước.
Đảo mắt nhìn một cái, Đàm Yến Tây cũng mặc chiếc áo choàng tắm giống vậy đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô lập tức đưa tay ra, giữ lại cánh tay anh.
Đàm Yến Tây dừng bước chân, không biết cô định làm gì.
Chu Di bước tới gần cánh cửa, nhưng lại đưa tay ấn công tắc đèn phòng tắm ngay cạnh đó.
Đèn tắt hết, chỉ còn lại một bóng đèn trên tường phía trước gương.
Dây đốt bóng đèn bằng đồng thau, chụp đèn bằng thủy tinh màu xanh nửa trong suốt, ánh sáng màu cam chảy tràn ra, như ánh trăng lọt qua một lớp màn sa.
Đàm Yến Tây cảm giác được Chu Di xích lại sát gần trước mặt anh, hô hấp tràn ngập mùi thơm của sữa tắm trên người.
Hơi thở cô ở bên tai anh, giống như có chân vậy, quanh co bò vào trong tai, làm cả người anh thấy ngứa ngáy, da đầu hơi tê dại, anh không khỏi run rẩy vài phần.
Giọng của cô nhỏ đến không nghe nổi: "...!Món quà thứ hai.
Là chuyện sẽ làm anh vui..."
Trải nghiệm này rất khó để hình dung.
Đàm Yến Tây nhịn nữa nhịn mãi, mới không cúi đầu xuống xem.
Đầu anh hơi ngả về phía sau, cả người đắm chìm trong ánh sáng của chiếc đèn phản lại trong gương, vẻ mặt khó bình tĩnh nổi nữa, hơi thở cũng đã mất đi quy luật.
Ngón tay chạm vào mái tóc ẩm ướt của cô, làm anh bỗng dưng cảm thấy như đang chìm sâu dưới nước, bị cây rong dưới đáy sâu chặt chẽ quấn quanh.
Có lẽ, cô là rong tảo hóa thành một nàng diễm quỷ, câu hồn đoạt phách người ta.
Suy nghĩ của anh bỗng chốc trở nên hoang đường.
Còn chưa được.
Vì vậy, sau đó không lâu lắm, Đàm Yến Tây đưa tay nhấc cô lên, kéo một cái ôm cô vào trong ngực.
Anh kề sát vào muốn hôn cô, ánh mắt và động tác của cô lại như muốn trốn tránh.
Đàm Yến Tây cười một tiếng, nhất định phải hôn cô.
Ôm chặt cô lại, một nụ hôn sâu, rồi thở ra một hơi thật dài, sau đó ôm cô ngang lên mở cánh cửa buồng tắm, xuyên qua phòng thay đồ mà trở lại phòng ngủ.
Lưng Chu Di hạ cánh xuống một nơi mềm mại, trong bóng tối, Đàm Yến Tây theo sát đè lên người cô, thanh âm của anh vừa trầm thấp lại mang theo ý cười, nói với cô, ý tưởng không tệ, nhưng mà Di Di, kỹ thuật còn chưa được...
Tay Chu Di muốn bịt lấy miệng anh, lại bị anh bắt được.
Trong bóng tối vang lên mấy tiếng động, là anh kề sát bên chân cô.
Rồi sau đó, chuyện cô vừa làm với anh, anh báo đáp lại cho cô gấp mười lần.
Chu Di chỉ có thể mê man cầm lấy một chiếc gối chặn trên mặt mình, che đi tiếng thét chói tai mất khống chế sắp sửa bật ra.
...
Chu Di không sấy khô tóc, lúc này phải xõa ra để khô tự nhiên.
Cô đưa tay tìm tìm chiếc đồng hồ đeo tay mà Đàm Yến Tây mới tháo xuống rồi nhét vào ngăn tủ ở trên đầu giường, nhìn thời gian trên đó, đã qua mười một giờ rưỡi.
Đàm Yến Tây châm một điếu thuốc theo thói quen, người anh tựa vào đầu giường, hít vài hơi, đưa tay ra bắt lấy làn tóc, quấn quanh ngón tay chơi đùa.
Từ trước kia Chu Di đã phát hiện ra, anh rất thích làm như vậy.
Tháng ba Bắc Thành trời khô mà lạnh, cô như được bọc trong chiếc kén tằm ấm áp, cho Chu Di một cảm giác thật an toàn.
Nằm nói chuyện một hồi, Chu Di lại lấy chiếc đồng hồ đeo tay của Đàm Yến Tây tới, nhìn kim giây nhích một vạch lại một vạch, cuối cùng đã vượt qua con số 12.
Cô cười nói: "Chúc mừng anh, đã qua ngày sinh nhật, chính thức trở thành...!ba mươi hai tuổi?"
Đàm Yến Tây cúi đầu, cười như không cười nhìn cô, "Di Di, có chuyện này, anh không nhớ đến để nói cho em."
Giọng anh có vài phần nghiêm túc, Chu Di sửng sốt một chút, tự nhiên thấy căng thẳng, "Chuyện gì ạ?"
"Thật ra thì..." Đàm Yến Tây cố tình kéo dài.
"Anh nói nhanh!"
Lúc này Đàm Yến Tây mới cười nói: "Ngày sinh trên giấy tờ của anh không đúng, nhỏ hơn một tuổi so với thực tế."
"Tại sao không ghi theo ngày sinh thật?"
Đàm Yến Tây nhìn qua một bên, "Bởi vì, nếu ghi đúng ngày, có người lật lại tìm hiểu, sẽ biết cha anh ngoại tình làm người ta có mang, là vào đúng lúc mẹ đẻ của anh trai bệnh nặng nằm viện."
Trong lòng Chu Di bỗng thấy chua chát, nhưng cô cười một chút, một tay chống bên tai ngửa đầu lên nhìn anh, "Cho nên, anh ba mươi ba tuổi.
Hơn em nhiều tuổi như vậy, thật sự không nên gọi anh là Anh Ba, gọi Chú Ba mới đúng."
Đàm Yến Tây nhíu mày, "Bỏ chữ Ba đi, gọi Chú là được, anh thấy không tệ, Đợi chút nữa em gọi thử cho anh xem..."
Vừa nói anh vừa nâng cằm cô lên một cách khoe mẽ, cô nghiêng đầu trốn trốn, cắn một cái lên cổ tay anh.
Anh rên lên một tiếng, làm bộ bị đau, cô thản nhiên chỉ ra: "Em không hề dùng sức!"
Lần thứ hai tắm xong, đã là hơn một giờ sáng.
Tắt đèn rồi, Chu Di lại nói: "Có chuyện này, em muốn hỏi anh."
Đàm Yến Tây nghe được vẻ nghiêm túc trong giọng cô, nên ngồi ngay ngắn lên một chút, chờ cô lên tiếng.
"Tuần trước, chị Hướng Vi nói đùa với em, có phải sắp đến ngày cưới rồi hay không.
Em thấy rất đáng nghi, truy hỏi một hồi mới biết." Chu Di ngẩng đầu nhìn anh, "...!Chuyện của Mạnh Thiệu Tông, sao anh lại không nói cho em?"
Đàm Yến Tây ngạc nhiên một chốc rồi cười nói: "Tuần trước đã biết mà hôm nay mới đến hỏi anh.
Di Di, em cũng ít khi nhịn lại như vậy đấy."
"Em không có, em tức sắp chết, hận không thể lôi ông ta ra chửi mắng một trận.
Nhưng mà công việc quan trọng hơn, em phải hoàn thành hết việc đã, nếu không sẽ không về kịp sinh nhật anh." Chu Di nghiêm nghị, "Anh có biết hành tung của Mạnh Thiệu Tông không? Em muốn đi gặp ông ta."
Đàm Yến Tây nói: "Em yên tâm, trò này của ông ta không ảnh hưởng gì đến anh đâu.
Huống hồ, lời ông ta nói chẳng phải cũng là thật hay sao?"
"Tất cả đều là thêm mắm dặm muối, tự đội mũ cao lên đầu ông ta, có câu nào là nói thật?"
"Anh vì em mà từ hôn với nhà họ Chúc, với cả, anh quyết tâm muốn cưới em, câu nào không phải là lời thật?" Đàm Yến Tây cười nhẹ.
Chu Di cạn lời phản bác trong một thoáng, đưa tay đánh nhẹ anh một cái, "Em đang nghiêm túc đó."
"Anh cũng rất nghiêm túc." Đàm Yến Tây bắt lấy bàn tay cô, cười nói, "Em không cần phải đi đối chất với ông ta.
Đợi anh qua đợt bận rộn này sẽ ra tay cảnh cáo ông ta một trận."
Chu Di vẫn khăng khăng, "Anh cảnh cáo là chuyện của anh, còn em cũng nhất định phải tỏ rõ lập trường với ông ta."
Đàm Yến Tây cười, lại bắt được cả tay bên kia của cô, thuận thế cầm lên bóp bóp gò má của cô, "Di Di của chúng ta thật là vô cùng che chở cho anh.
Được, anh đưa em đi."
-
Buổi tối hôm sau, Đàm Yến Tây kết thúc công việc, đi tới học viện Mỹ thuật đón Chu Di.
Sinh nhật lần này của Đàm Yến Tây vào thứ năm, Chu Di xin nghỉ thêm ngày thứ sáu, cộng với thứ bảy chủ nhật, ghép lại vừa vặn tạo thành một kỳ nghỉ nho nhỏ.
Nếu đã ít khi về được Bắc Thành một lần, dĩ nhiên phải đi gặp mặt em gái.
Tống Mãn chỉ có giờ học buổi sáng, buổi trưa Chu Di mời cô bé và Bạch Lãng Hi cùng đi ăn; buổi chiều, hai chị em đi dạo phố cùng nhau một chút.
Đến năm giờ chiều, Chu Di đưa Tống Mãn trở lại trường học.
Tống Mãn ngồi cùng Chu Di trong tiệm trà sữa ở cổng trường để chờ Đàm Yến Tây, cũng là lễ phép muốn chào hỏi anh một chút.
Không thể đậu xe ở cổng trường quá hai phút, nên sau khi Đàm Yến Tây đến cũng không xuống xe, chỉ hạ kính cửa sổ xe xuống.
Tống Mãn vui tươi hớn hở lên tiếng: "Anh rể, đã lâu không gặp ạ!"
Đàm Yến Tây cũng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Chu Di trợn mắt nhìn Tống Mãn một cái, cô bé phất tay cái chạy mất, còn nói với lại: "Em đi trước ạ! Chị em giao cho anh đó."
Gương mặt Đàm Yến Tây là một vẻ "được rồi".
Chu Di mở cửa xe ngồi lên, quay đầu nhìn anh mà cười: "Đàm tổng không đến nỗi chỉ vì một tiếng xưng hô mà vui đến vậy chứ."
"Ai bảo em cho tới bây giờ cũng chỉ gọi anh bằng họ tên." Đàm Yến Tây cười, bật xi nhan rồi khởi động xe.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, cả người tỏa ra vẻ cô độc mà anh tuấn.
Chu Di nhìn anh có chút thất thần, "...!Đâu phải em chưa từng gọi anh bằng những kiểu khác."
Tiếng cười của Đàm Yến Tây thật trầm, "Vậy cũng không phải.
Cũng chỉ ở trên giường em mới nghe lời như vậy..."
Chu Di cầm chiếc túi xách tay đánh nhẹ vào người anh, "Còn vậy nữa em sẽ giận đó."
"Được được được." Đàm Yến Tây tỏ vẻ bất đắc dĩ với cô, "Ai bảo anh lại thích em quy củ nguyên tắc như vậy chứ."
Chu Di không muốn nói gì nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Nơi Đàm Yến Tây đưa cô đến, Chu Di rất quen thuộc --- cũng thật trùng hợp, chính là lần đầu tiên gặp mặt, nơi Chu Di đến tìm Mạnh Thiệu Tông để mượn tiền.
Cho đến nay cô vẫn không biết được chỗ này cuối cùng là quán trà, là khách sạn, hay là nơi cho người ta đến đánh bài, chỉ biết rằng tóm lại lai lịch của ông chủ đứng sau không hề nhỏ.
Vẫn là tấm bình phong và ngọn đèn đỏ thắm, trên chiếc bàn cao là chậu thủy tiên không hề nở hoa.
Mặc đồng phục của người phục vụ đều là những khuôn mặt xa lạ, có lẽ đã đổi qua mấy lượt.
Từ cầu thang đi lên lầu, Đàm Yến Tây dừng lại ở khúc quanh trên tầng hai một chút.
Chu Di cũng dừng lại theo, nghi ngờ nhìn anh.
Đàm Yến Tây chạm tay lên lan can, khẽ hất cằm xuống dưới, cười nói: "Chính là ở chỗ này, anh nghe thấy em và Mạnh Thiệu Tông nói chuyện.
Trong đầu nghĩ rằng, giọng nói dễ nghe như vậy, anh nhất định phải nhìn một chút xem dáng vẻ của người này thế nào."
Chu Di không hề tình nguyện nhớ lại đêm hôm đó, vì luôn có một cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc.
Nhưng giờ phút này, cô đứng ở vị trí của Đàm Yến Tây, nhìn xuống dưới lầu một cái, đột nhiên cũng có chút hoài niệm.
Có lẽ, tất cả những chuyện kia, sự lựa chọn do số phận đưa đẩy đến một tình huống "không thể không làm", đều mang theo ý nghĩa sâu xa --- ví dụ như, để hai con người rõ ràng không cùng một thế giới, sinh mệnh lại giao nhau vào trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cả cuộc đời cô, cùng với những người khác, từng có vô số những giao điểm nhất thời như thế.
Chỉ là lần này, cô bắt được, anh cũng nắm chặt lấy.
Những cuộc đụng độ thoáng qua ấy, có thể là tình cờ gặp gỡ, cũng có thể gọi là, duyên phận.
Tầng hai, một tấm thảm dệt màu đỏ nhạt, kéo dài đến nơi tận cùng của hành lang.
Đàm Yến Tây đưa cô đến trước một cánh cửa phòng bao thì dừng lại, đưa tay ôm lấy bả vai cô, muốn cùng cô đi vào.
Chu Di lại nói: "Anh chờ em ở hành lang đi."
Đàm Yến Tây dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cô, "Em chắc chứ? Trong phòng hẳn không chỉ có một mình Mạnh Thiệu Tông."
"Không chỉ có một mình ông ta càng tốt." Chu Di cười cười, "Anh ở đây chờ em nhé, anh mà đi vào có khi em lại chẳng biết nên nói gì."
Đàm Yến Tây gật đầu, bước sang bên cạnh nhường đường một chút, "Được.
Anh chờ em ở đây."
Chu Di gật đầu, đưa tay, không hề do dự đẩy cánh cửa mở ra.
Nơi đó đèn đuốc sáng rực như giữa ban ngày, nội thất phong cách Trung Hoa, một tấm bình phong ngăn cách căn phòng thành hai nửa.
Trước bình phong bày một bàn mạt chược, sau tấm bình phòng có thể mơ hồ nhìn thấy là ghế salon cho người nghỉ ngơi.
Tiếng người trong phòng hơi ngừng lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Một cô gái trẻ tuổi mặt mày vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc áo khoác màu đen thắt lại ở eo, thân hình cao ráo đứng ở nơi đó, mưa gió bất xâm, khí chất mỹ nhân đẹp đến lạnh lùng.
Có một người dẫn đầu lên tiếng, giọng điệu trêu chọc, "Cô gái đến tìm ai vậy?"
Mạnh Thiệu Tông ngồi trên bàn sát cửa này, lúc ông ta ngẩng đầu lên thì sửng sốt một chút, ngay sau đó đứng dậy cười vang nói: "Là tới tìm tôi.
Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là con gái của tôi..."
Lời ông ta còn chưa nói hết, Chu Di đã bước tới trước, vừa đi vừa đưa tay lấy đồ trong túi xách ra.
Chí trong chớp mắt cô đã lấy được cả tập giấy A4 ra, giơ tay lên, ném thẳng vào gương mặt của Mạnh Thiệu Tông.
Tập giấy đập vào mặt ông ta, lại ào ào rơi rớt xuống, bay lên trên bàn mạt chược, trên mặt đất...
Mọi người đều ngẩn ra.
Chu Di lạnh lùng mở miệng: "Giấy khai sinh, sổ hộ khẩu, tiêm chủng vắc xin, thông báo tới người nhà bệnh nhân phẫu thuật ruột thừa...!Tất cả những giấy tờ này, chỉ có một chữ ký, mẹ tôi, Chu Ký Nhu.
Cho tới giờ tôi không hề có một người cha ruột ở đâu mọc ra, cha tôi chỉ có một người, họ Tống, tên là Tống Lục Sinh."
Sắc mặt Mạnh Thiệu Tông khó coi, ngượng ngùng cười một tiếng, vừa muốn lên tiếng lại bị Chu Di cắt đứt.
"Mạnh Thiệu Tông, nợ ông hai mươi vạn tôi cũng đã trả lại, chúng ta đã sớm chấm dứt hết rồi.
Ông là ông, tôi là tôi, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Mong sau này ông không dùng cái danh cha tôi để giả vờ lừa bịp nữa."
Cùng trên chiếc bàn đó, có một người đàn ông cười nói ồn ào, "Cô gái nhỏ cần gì phải vậy, lão Mạnh cũng là có lòng muốn để cô nhận tổ..."
Chu Di rũ mắt thấy ông ta, ánh mắt lạnh lùng không hề lui bước, "Ông họ gì?"
"...!Là họ Phương."
"Chúng tôi là việc giữa người họ Mạnh, họ Chu và họ Tống, có quan hệ gì với họ Phương của ông?"
Người này nhất thời bị nghẹn lời.
Chu Di quay đầu lại nhìn Mạnh Thiệu Tông, "Ông rõ chưa?"
Mặt Mạnh Thiệu Tông méo mó thành màu đỏ gan heo.
Chu Di lại lạnh giọng truy hỏi một lần nữa, "Rõ chưa?"
Khí thế hào hùng, ép Mạnh Thiệu Tông không tránh được gật đầu một cái.
Chu Di thu lại ánh mắt, không nói một lời, dứt khoát xoay người đi.
Cũng không đợi cô phải mở cửa, cánh cửa kia đã tự động đẩy ra --- người hơi khom người giơ tay lên kia, điệu bộ như kỵ sĩ cung nghênh công chúa, là người làm cho những kẻ ngồi ở đây cũng phải kính nể ba phần, Tam công tử nhà họ Đàm.
Những người trong phòng lại sửng sốt một hồi, mà dĩ nhiên Đàm công tử cũng không có ý định vào phòng lên tiếng chào hỏi.
ánh mắt chưa từng liếc vào bên trong một cái, nhận được người rồi thì giống hệt như nhân viên, tiến đến gần đỡ tay cô.
Mạnh Thiệu Tông vội vàng đứng dậy, đuổi theo cánh cửa đã khép lại, ông ta kéo cửa ra, cuối cùng cũng đuổi kịp anh ở hành lang, "Yến Tây!"
Đàm Yến Tây dừng lại bước chân.
Mạnh Thiệu Tông đi tới, thấy Đàm Yến Tây nắm tay Chu Di thật chặt, ánh mắt hai người đều lạnh băng.
Chí ít Đàm Yến Tây vẫn là điệu bộ thương nhân trước sau như một, trên mặt treo một nụ cười khách khí.
Mạnh Thiệu Tông cười xòa nói: "Yến Tây, việc này là, tôi cũng đang tìm một cơ hội, muốn nói lời xin lỗi với cậu.
Tôi thật sự đã rơi vào đường cùng mới đưa ra hạ sách này..."
Nụ cười trên mặt Đàm Yến Tây không lên được đến nửa phần trên mắt, trực tiếp ngắt lời ông ta: "Tôi vốn cũng muốn tìm chút thời gian trò chuyện kỹ càng với Mạnh tổng về việc này.
Tôi và Mạnh tổng cũng coi là có quan hệ sâu xa.
Quen biết lâu như vậy, tôi nghĩ Mạnh tổng ít nhiều cũng biết được tình tính của tôi.
Dùng đến quân bài lớn nhà họ Đàm này, Mạnh tổng đã từng ước lượng qua xem mình có gánh nổi không? Tôi vì nể mặt Chu Di nên hôm nay mới nói vài câu.
Sau này Mạnh tổng hãy tự thu xếp ổn thỏa.
Nếu không, tôi không ra tay, nhà họ Đàm cũng có người không nhìn nổi sẽ hạ thủ thay tôi, khi đó có chuyện gì cũng khó mà nói --- Còn nữa, chuyện của tôi và Chu Di, nhà họ Đàm còn không nhúng tay vào được, nói gì đến người ngoài?"
Mạnh Thiệu Tông chỉ có thể cười yếu ớt, "Đúng, đúng vậy..."
"Mạnh tổng còn gì muốn chỉ bảo?"
"Không có gì.
Không làm chậm trễ thời gian của Đàm tổng nữa."
Đàm Yến Tây cười một tiếng, ánh mắt vẫn lạnh như sương tuyết, thu lại không nhìn ông ta thêm nữa, chỉ dắt tay Chu Di đi đến đầu kia của hành lang.
Đi xuống lầu, ra cửa, Đàm Yến Tây thả lỏng tay hơn một chút, cúi đầu xuống nhìn, thấy ánh nước long lanh trong mắt Chu Di.
Dường như anh không thể nín nhịn được, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, giọng nói ôn tồn cười nhẹ: "Về nhà nhé? Mẹ Diệu nói tối nay làm món nầm bò hầm măng núi."
Chu Di không nói lời nào gật đầu một cái, xích lại gần anh thêm một bước, dựa trán vào lồng ngực anh.
Đàm Yến Tây cũng không nói gì thêm nữa.
Đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay dán lên sống lưng gầy gò ấy.
Mùa đông năm ấy, gió lạnh thấu xương càn quét qua trời tuyết ngàn dặm, thổi tới hôm nay đầu xuân, chỉ còn lại chút trong veo sạch sẽ.
Vì nhiệt độ của hai cơ thể dán sát vào nhau, đêm nay cũng dịu dàng hơn hai phần..