BẬC THẦY THÁM TỬ CƯỚP TIỀN CƯỚP SẮC

Một tiếng rống này, đi ra không ít người, đương nhiên cũng không thể thiếu vệ sĩ.

Tôi là ai? Giang Lạp, người sống hơn một trăm năm, làm sao có thể bị những người này đánh bại.

Trấn Linh Bút trong tay giống như một thanh kiếm sắc bén, đánh tới những người này.

Nghe thấy tiếng va chạm vang lên, tiếp theo một cước liền đạp lên người đám vệ sĩ này.

Tên vệ sĩ hộc máu ngay tại chỗ, máu đỏ tươi nhuộm trên quần áo của tôi, tôi hoàn toàn không quan tâm.

Điều quan trọng nhất trong mắt tôi là gì?

Tất nhiên là Long Vũ.

Thời gian hơn mười phút, những vệ sĩ xông tới trước mặt ta, toàn bộ đều bị ta thu dọn sạch sẽ.

Tôi không quan tâm những người này có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần biết Long Vũ đang ở đâu.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương truyền vào tai tôi.

“Dừng tay!”

Thanh âm tinh tế, bề ngoài lạnh như băng, còn có một tia cảm giác làm cho người ta say mê.

Ngay cả mặc đồ ngủ, thân hình màu đen đó cũng khiến người ta cảm thấy rạng rỡ.

"Lãnh Mặc Kiều, tôi, Giang Lạp ta và ngươi nước sông của ngươi không phạm nước giếng, ngươi rốt cuộc giấu người của ta ở đâu?"

Trong lúc nói chuyện, ta lấy quần áo của Long Vũ ra, vẫn ở trước mặt Lãnh Mặc Kiều.

Lãnh Mặc Kiều sửng ssờ một lúc, đột nhiên nở nụ cười.

"Giang Thần Thám có một số việc tôi nghĩ cần phải nói rõ ràng với anh, không hẳn là cho anh biết."

Lúc này, tôi không có thời gian để nghe những lời vô nghĩa của ngươi ở đây, điều tôi muốn là nơi ở của Long Vũ. 

Ta tiến lên một bước muốn tranh luận với Lãnh Mặc Kiều, nữ nhân này nàng chính là yêu nghiệt, chính là ma quỷ trong truyền thuyết.

Trông đẹp thì sao?

Thế nhưng, bộ dáng ăn thịt người không nhả xương kia, thật làm cho người ta ghê tởm.

Tiền, vào túi của cô, sẽ không giờ ra...

"Đem Long Vũ giao ra, đem Long Vũ  giao ra, nếu ngươi không đem Long Vũ giao ra, hôm nay ta sẽ sử dụng thánh vật của tổ tiên Giang gia, là Tà Hoàng Thạch san bằng chỗ này của ngươi.

Nói xong lời này, trên gương mặt kiều diễm của Lãnh Mặc Kiều càng thêm ý tứ hoảng sợlộ ra vẽ kinh hãi.

"Chờ một chút, Long Vũ  có tới tìm ta, nhưng hắn đối với ta làm cái gì, ta không thể nói, đây là bí mật giữa hắn và ta..."

Sau đó, tôi không muốn nghe.

Mối quan hệ giữa Long Vũ và cô ấy là gì?

Long Vũ!

Chờ một chút, cô gái mà Long Vũ nói, không phải là Lãnh Mặc Kiều chứ.

Bằng không vì sao Long Vũ lại tới tìm Lãnh Mặc Kiều?

Trái tim!

Đau đớn dữ dội!

Tôi dừng lại và nắm chặt vị trí của trái tim tôi.

Hơi thở, bối rối.

Làm thế nào, càng ngày càng khó thở.

" Long Vũ! Long Vũ! Anh... anh thật tốt bụng, anh đủ tàn nhẫn! ”

Có thể là ta đỏ mắt, hốc mắt không biết vì sao có chút ẩm ướt.

Tôi không còn nghe thấy ai đang nói gì nữa.

Lãnh Mặc Kiều... Lãnh Mặc Kiều...

Long Vũ thật ngây thơ, với tôi, còn nói Lãnh Mặc Kiều là bạn gái của hắn.

Tàn nhẫn!

Anh có thể...

Tôii còn lo lắng cho anh như vậy.

Xoay người, quần áo của Long Vũ trong tay trực tiếp ném xuống đất.

Đằng sau tôi nghe thấy tiếng lắc lư đi bộ.

Là giày cao gót của Lãnh Mặc Kiều.

Vậy thì sao?

"Ngăn Giang Lạc lại cho tôi!"

Thanh âm lạnh như băng, phẫn nộ phía sau lại truyền đến, ta dừng bước, cắn răng.

"Là Long Vũ chủ động tới tìm ngươiTa xin lỗi vì đã làm phiền người đêm khuya."

Tôi đang định rời đi, nhưng một đám vệ sĩ đã ngăn lại.

Ta sửng sốt một chút, đối với bọn họ mắng to:

"Cút! ”

Bình luận

Truyện đang đọc