BẠCH BÍCH VI HÀ



Bùi Tu Vân vuốt lại y phục của mình, hoa quế vàng óng rơi khỏi cánh tay.

Chàng ôm Tống Tích vào lòng, giúp nàng mặc lại từng lớp váy cưới.

Cuối cùng, ngón tay thon dài cẩn thận lấy xuống hoa quế vương trên tóc mai.
Mặc dù bên cạnh chàng đã phủi hoa quế xuống đất, chất thành một chồng nhưng Tống Tích vẫn có thể ngửi được hương quế ngào ngạt trên y phục chàng.


Nàng nắm góc áo của Bùi Tu Vân, vùi mặt trong lòng chàng thiếu niên.
Tống Tích nhớ đến lần đầu tiên thấy chàng ở học đường, nàng trốn sau lưng cha, nhìn cha khom lưng với chàng chỉ vì muốn cho nàng theo học.

Lúc đó, nàng rất muốn kéo cha đi, thà không học chỗ này nữa.
Bùi Tu Vân như thể không buồn liếc nhìn hành động gần như hèn mọn lấy lòng ấy, chàng chớ hề cử động, bàn tay tiếp tục cầm quyển sách cổ, tuỳ ý đáp: “Ta nhận đứa học trò này, về đi.”
Nàng từng rất ghét chàng, ghét cái điệu xem thường của chàng, ghét sự uy nghiêm của chàng, ghét cả vẻ thanh cao nơi chàng, mà thứ nàng ghét nhất chính là điệu cười xa cách trên khuôn mặt chàng.
Nàng muốn xé lớp mặt nạ ấy, đương nhiên, khi nàng thấy được nội tâm của Bùi Tu Vân cũng là lúc nàng biết được, tiên sinh của nàng có một tấm lòng vừa bao dung vừa tinh tế.

Chàng không hề giấu diếm sự dịu dàng của mình, tất thảy đều tặng hết cho nàng.
Bây giờ, dưới trời hoa quế, cuối cùng Tống Tích cũng đạt được ý nguyện, trở thành vợ chàng.
“Tích Nhi, hôm nay muội xuất sư.” Bùi Tu Vân bế nàng lên lưng ngựa, con ngựa từ tốn rảo bước ra khỏi rừng cây quế.
Tống Tích kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bừng tỉnh.

Phải rồi, nàng đã gả chồng, còn không xuất sư thì là gì.
“Không phải vì muội gả chồng,” Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Bùi Tu Vân nhẹ giọng giải thích.

Đôi tay dài ôm chặt vòng eo nhỏ, kéo nàng dựa vào lồng ngực ngập tràn hương quế của mình.
“Vi sư nhận thấy muội đã có bản lĩnh để tự mình giải quyết mọi chuyện.

Nếu ta còn giữ muội lại học đường, đó chẳng khác nào nhốt thiên nga trong lồng.” Giọng chàng trong trẻo lành lạnh, như suối chảy đá mòn.
Tuấn mã chậm rãi đi lên núi, Tống Tích phát hiện dưới chân núi có một nhóm người vạm vỡ đang hì hục xây dựng gì đó.
Tống Tích không khỏi liếc nhìn nhiều chút, mặc dù Triệu gia là nhà giàu nhất trong thôn nhưng vẫn chưa gây ra động tĩnh lớn như vậy bao giờ.
“Vi sư muốn tặng muội một phần lễ xuất sư.”
Trái tim của Tống Tích nhảy lên.
Nàng ngẩng đầu, thấy quai hàm vuông vức của chàng dưới nắng mùa thu.
“Muội thấy mảnh đất kia không?” Bùi Tu Vân cúi đầu hỏi nhỏ bên tai nàng.
“Ta định xây một sơn trang,” Bàn tay to rộng của chàng bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của Tống Tích, “Sân của chúng ta sẽ xây ở vị trí đó, vừa vặn có thể nhìn thấy suối nước nóng.”
Chàng lại chỉ tay sang bên khác, “Đó là học đường của vi sư, chỉ cách nhà vài bước thôi.”
Bùi Tu Vân dừng lại, vẫn chỉ về hướng ấy, “Căn bên cạnh… là học đường của Tích Nhi.”
Tống Tích giật mình, nghi ngờ nhìn chàng, “Của muội?”
“Ừm, học đường của Tích Nhi chỉ cách vách học đường của vi sư.” Bùi Tu Vân đáp.
“Tiên sinh…” Khoé mắt của Tống Tích cay cay.

“Đừng khóc, lát nữa còn phải đi làm lễ đó,” Chàng dỗ dàng rất đỗi dịu dàng, đầu ngón tay từ tốn lau đi nước mắt đọng trên khoé mi.
“Tiên sinh…” Không ngờ, Tống Tích không cầm lòng được, nước mặt tuôn rơi.
Bùi Tu Vân luống cuống tay chân, giúp nàng lau đi, “Đừng khóc, muội nghĩ mà xem, tương lai chúng ta có thể nắm tay đến lớp, cùng nhau giảng dạy, rồi lại nắm tay về nhà.

Nghĩ như vậy để đừng khóc nữa nhé?”
Nào ngờ, chàng vừa nói xong, nước mắt của nàng lại tuôn như thác, đến độ y phục ướt đẫm.
Tống Tích biết mình thật nhỏ bé, chỉ là giọt nước trong đại dương bao la, hạt cát trong biển người đông đúc.

Năng lực nhỏ bé của nàng không hề đáng kể, nếu nàng là một ngọn lửa, e là chỉ lập loè được một chốc rồi bị gió lạnh thổi tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng Bùi Tu Vân,
Chàng bảo bọc nàng trong lòng bàn tay, cẩn thận không để gió mưa dập tắt nàng, để nàng có thể phô diễn toàn bộ năng lực của mình và toả sáng.


Bình luận

Truyện đang đọc