BÁCH HỢP YÊU THƯƠNG

Viên Quỳnh thoát khỏi hai người đó, về lại chỗ ở của mình, mới vừa mở cửa liền nhận được điện thoại của Ngô Phong, giọng của Ngô Phong khàn khàn lười biếng dường như mới ngủ dậy nói: “Bảo bối, sao em lại đi rồi? Cũng không đợi tôi dậy cùng đi?”

Viên Quỳnh nghe giọng cô khàn khàn lười biếng, tim đột nhiên đập nhanh hơn, lại nhất thời không tìm được cớ gì, đành hỏi: “Cô dậy rồi?”

Ngô Phong nói: “Vừa dậy đã không thấy em đâu, em thật đáng ghét, có biết không hả?”.

Viên Quỳnh không biết trả lời thế nào, chỉ đành im lặng, Ngô Phong không thấy nàng trả lời, liền nói: “Em thật đáng ghét, đêm qua nóng bỏng như vậy, hiện tại giả đứng đắn cho ai xem”.

Viên Quỳnh hỏi: “Tôi có như vậy sao?”.

Điện thoại truyền đến giọng Ngô Phong có chút bực mình nói: “Em đừng có giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra nha? Tôi nói cho em biết, tôi nói tôi theo đuổi em, em đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát”.

Viên Quỳnh có thể nghe được âm thanh nghiến răng của Ngô Phong khi nói chuyện, nàng thở dài một hơi, Ngô Phong lại nói: “Buổi tối tôi tới đón, tôi muốn hẹn hò với em”.

Nói xong liền cúp điện thoại, Viên Quỳnh nhìn điện phát ngốc nữa ngày.

Viên Quỳnh kéo rèm cửa sổ lại, chui vào tấm chăn ấm áp, không biết ngủ được bao lâu thì nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, nàng mới giật mình thức dậy, mơ mơ màng màng mới phát hiện đã xế chiều, đi qua kéo tấm rèm, mở cửa sổ nhìn xuống, mới thấy phía dưới xuất hiện một chiếc ô tô.

Ngô Phong đang dựa vào cửa xe, mặc một thân áo ba lỗ, quần jean, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, ngón tay kẹp một điếu thuốc, tóc dài bị gió thổi tán loạn trên vai, cả người toả ra khí chất phong tình vạn chủng*, làm cho người đi đường không thể không xoay đầu nhìn cô.

* phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải tỏ ra quyến rũ, mà chỉ cần một ánh mắt, một cái liếc nhíu mày, cũng đủ khiến cho bao nhiêu bông hoa vì cô mà nở rộ

Cô thấy Viên Quỳnh từ của sổ nhô đầu ra, nhìn nàng ngoắc tay, ý bảo nàng mau xuống, Viên Quỳnh nhìn cô nói: “Chờ tôi chút”.

Nói xong xoay người đóng cửa sổ, Ngô Phong nghe thấy, liền quăng tàn thuốc xuống dưới đất, bước vào toà nhà, đi lên tìm nàng.

Đi tới cửa, cô bấm chuông, Viên Quỳnh tới mở cửa cho cô, Viên Quỳnh vừa mới ngủ dậy, mặt còn đỏ do bị áp trên gối một thời gian, tóc tai tán loạn trên vai, mặc một chiếc áo thun ba lỗ, một bên vai áo trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà tròn trịa, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, trên bắp chân thon dài trắng nõn còn lưu lại mấy vết ngón tay xanh xanh, trong như vừa mới bị người giày vò thân xác.

Ngô Phong tựa vào cửa nhìn nàng cười, Viên Quỳnh cầm lấy lược chải lại đầu tóc, nghe thấy tiếng cười của cô, xoay đầu khó hiểu nhìn cô, Ngô Phong cười nói: “Nếu là người không biết nhìn thấy em như bây giờ, chắc chắn sẽ nghĩ em mới bị người nào đó cường bạo”.

Viên Quỳnh xấu hổ, ném chiếc lược về phía cô, Ngô Phong bắt được cười nói: “Tôi chỉ nói sự thật”.

Viên Quỳnh cầm lấy quần dài chuẩn bị mặc vào, Ngô Phong liền đi tới phía sau vỗ mông nàng một cái, ghé vào tai nàng nói: “Mông em rất gợi cảm”.

Viên Quỳnh liếc cô nói: “Đừng khiêu khích như vậy được không?”.

Ngô Phong đút tay vào túi áo khoác nói: “OK”.

Rồi lại nhìn Viên Quỳnh cười nói: “Người Đại Lục trông thật nghiêm túc đứng đắng, kỳ thật đều nhàm chán”.

Viên Quỳnh khịt mũi một cái, không thèm trả lời, Ngô Phong đi tới đẩy cửa phòng tắm, nhìn đến bồn rửa mặt có một chai sữa rữa mặt, một tuýp kem đánh răng cho cho trẻ em, ngoài ra không còn gì khác.

Ngô Phong quay người đi ra, lại đi đến tủ quần áo của nàng, mở ra nhìn bên trong chỉ có một vài chiếc áo thun, hai ba chiếc quần jean và một chiếc áo gió đơn giản có thể sử dụng được cả bốn mùa.

Ngô Phong cười nói: “Em thật đơn giản nha, đừng nói với tôi em lăn lộn mấy năm nay lại không kiếm ra tiền”.

Viên Quỳnh cười nói: “Tôi vốn không thích chưng diện, trong nhà cũng cần xài tiền, tiền mấy năm này kiếm được đều gửi về nhà”.

Viên Quỳnh sửa soạn xong liền nói: “Đi thôi, tôi đã một ngày không ăn cơm rồi, đói chết mất”.

Ngôi Phong cười nói: “Vậy đi, muốn ăn cái gì?”

Viên Quỳnh suy nghĩ nói: “Ăn lẩu đi”.

Ngô Phong bĩu môi nói: “Thật không lãng mạn tí nào”.

Viên Quỳnh nói: “Đừng dẫn tôi đi ăn nhà hàng Tây, tôi ăn không đủ no”.

Ngô Phong nhìn cách ăn mặc của nàng, vẫn là chiếc áo thun ba lỗ, quần jean và giày thể thao màu trắng, cười nói: “Em ăn mặc như vậy đi ăn nhà hàng Tây, người ta cũng không cho vào đâu”.

Viên Quỳnh nghe thấy những lời này liền cảm thấy khó chịu, nhìn Ngô Phong một cách tức giận nói: “Ừ, tôi là một người nhà quê, làm sao có thể so sánh với người có tiền như cô? Nếu cô cảm thấy tôi làm cô mất mặc vậy thì đừng đi cùng tôi, được rồi, tôi tự đi ăn tránh làm cho cô mất mặt”.

Nói xong liền đi nhanh xuống lầu, Ngô Phong vội vàng đi theo, đuổi theo nàng, nắm lấy đầu vai nàng nói: “Haiz, em thật nóng tính, tôi chỉ đùa một chút mà em đã nổi giận rồi sao?”.

Viên Quỳnh không nói gì, Ngô Phong nắm tay nàng nói: “Đi thôi, đi ăn lẩu”.

Viên Quỳnh tách khỏi tay nàng, đi ở phía trước, Ngô Phong đi theo phía sau, nhìn theo bóng lưng của nàng, Viên Quỳnh có bờ lưng mảnh khảnh, mang theo một chút gợi cảm quyến rũ, Ngô Phong lại bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, đầu óc thật hồ đồ, lên giường với nhau xong mới nghĩ đến theo đuổi Viên Quỳnh? Lên giường rồi, hiểu biết thân thể, mới đi tìm hiểu tâm ý?

Cô phải thừa nhận rằng điều đầu tiên mà Viên Quỳnh thu hút cô chính là vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất độc nhất vô nhị.

Ngô Phong cũng thừa nhận chính mình là kẻ lăng nhăng, nếu chỉ để cho vui thì nhiêu đó là đủ rồi.

Nhưng là hiện tại cô càng muốn biết rõ hơn về tính cách về con người Viên Quỳnh, thứ chỉ là một đường ranh mơ hồ trong lòng cô.

Mắt nhìn người cô rất đúng, chỉ cần trò chuyện đôi ba câu, một vài động tác nhỏ của đối phương, liền có thể đem tâm lý, tính cách của đối phương triệt để nhìn thấu.

Nhưng là cô không thể nhìn được con người Viên Quỳnh, Viên Quỳnh không chỉ yên lặng ít nói, các hành động nhỏ trong tiềm thức của nàng đều được kiểm soát rất tốt, khiến người khác không thể nhìn rõ rốt cuộc nàng đang toan tính điều gì.

Ngô Phong không bao giờ có thể tin tưởng bất kì người nào, những người như bọn họ đều kiếm ăn dưới miệng súng, mỗi người đối với cô mà nói đều có thể là kẻ thù.

Chờ cô đi xuống, Viên Quỳnh đã đứng ở bên xe đợi cô, Ngô Phong mở cửa xe cùng nàng ngồi vào, Viên Quỳnh ngồi ở ghế phó lái, Ngô Phong khởi động xe, Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh ngồi kế bên luôn im lặng, hỏi: “Em là con cả trong nhà?”.

Viên Quỳnh nhìn phía trước thản nhiên gật đầu, Ngô Phong lại nói: “Trong nhà còn có em sao? Đại Lục không phải có chính sách một con à?”.

Viên Quỳnh cười nói: “Có em trai, nên ra ngoài chính sách”.

Ngô Phong: “À” một tiếng.

Viên Quỳnh im lặng, cũng không nói gì, qua một lúc Ngô Phong lại thở dài nói: “Cục cưng à, em có thể đừng như vậy được không, tôi hỏi một câu, em trả lời một câu, tôi không hỏi, em liền im lặng”.

Viên Quỳnh lên tiếng nói: “Phía trước có đèn đỏ”.

Ngô Phong nhìn đến ngã tư phía trước quả thật có đèn đỏ, đạp phanh giảm tốc độ lại, di động Viên Quỳnh đột nhiên đổ chuông, Ngô Phong nhìn nàng, Viên Quỳnh đã nhấc máy nghe, trong điện thoại truyền đến âm thanh của A Vượng hốt hoảng nói: “Chị Quỳnh, mau tới cứu tôi, tôi bị bọn cớm theo dõi”.

Viên Quỳnh kinh ngạc nói: “Sao lại bị theo dõi?”.

A Vượng cố gắng giảm nhỏ âm lượng lại,nói: “Vừa mới giao chút hàng, không ngờ bị bọn cớm theo dõi, tôi hiện tại đang trong siêu thị, bọn cớm đang tìm tôi, trong nhà tôi còn có con nhỏ… Cô làm ơn cứu tôi với”.

- --------------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc