Cỗ thần thức kia đảo qua trên người Lâm Hiên một vòng rồi thu trở về, không có địch ý nhưng trên trán hắn xuất đầy mồ hôi lạnh.
Trong lòng hoảng sợ không thôi, hiện tại hắn cũng được xem là tu sĩ cấp cao nhưng so với lão quái Nguyên Anh Kỳ vẫn là chênh lệch rất xa. Thần thức cường đại như thế, thần thông quả thực kinh thiên động địa.
Lúc này thấy Thông Vũ chân nhân đứng lên, Lâm Hiên vội vàng khoanh tay mà đứng, trên mặt hiện vẻ cung kính.
Chỉ thấy một thanh bào lão giả thong thả đi vào. Khiến người ấn tượng chính là lão chỉ còn một mắt, cao tới gần hai thước.
"Sư thúc!""Không cần đa lễ, ngồi xuống đi!"Lão giả có vẻ bình dị gần gũi, ánh mắt lập tức đảo qua Lâm Hiên:
"Ngươi chính là đệ tử Thông Vũ sư điệt mới thu nhận?""Đồ tôn Lâm Hiên bái kiến sư tổ.""Ừm, không tồi!" Lão giả gật đầu:
"Chuyện của ngươi ta đã nghe Thông Vũ sư điệt nói qua. Niên kỷ chỉ hơn tứ tuần đã tiến giai Ngưng đan Kỳ, đúng là tư chất cực tốt, năm xưa lão phu cũng còn kém xa.""Sư tổ quá khen rồi, đồ tôn chỉ là may mắn mà thôi." Lâm Hiên hoảng sợ cẩn trọng trả lời, hắn đương nhiên sợ bí mật về Lam sắc Tinh hải bị lộ.
"Được rồi, ngươi cũng không cần câu nệ như thế. Lão phu tuy là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhưng chưa phải là quái vật thích ăn nhục thể nhân tộc." Độc nhãn lão giả vuốt râu mà cười, lời nói có chút hài hước:
"Ngươi đã là thiếu chủ bổn môn thì cũng nên biết. Ta họ Từ, tên là Cẩm Thanh. Ừm, Thông Vũ sư điệt, ngươi hãy đem tình huống lão phu nói qua cho hắn biết.""Vâng, sư thúc." Thông Vũ chân nhân thi lễ, rồi lập tức thuật lại cho Lâm Hiên….
Vị Từ trưởng lão năm nay đã bảy trăm tuổi, chính là cao thủ thứ hai của Linh Dược Sơn sau Thiên Trần chân nhân. Mặc dù kém hơn tổ sư gia một bậc nhưng cũng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Lâm Hiên cung kính lắng nghe. Trong lòng như gỡ được một tảng đá lớn. Linh Dược Sơn thực lực thâm hậu như vậy. Như vậy nếu đại chiến Chính Ma nổ ra, sẽ thừa tự bảo vệ.
"Được rồi. Lâm sư chất. Sơ lược về lão phu ngươi đã biết một phần. Ngươi có biết vì sao Thông Vũ sư điệt lại thu ngươi làm đồ đệ, đồng thời truyền cho ngươi vị trí thiếu chủ Linh Dược Sơn chăng?" Từ Cẩm Thanh thản nhiên lên tiếng.
"Đồ tôn không biết, mong sư tổ giải đáp.""Ồ" Trên mặt Từ Cẩm Thanh hiện chút kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng:
"Được rồi, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi biết.""Vãn bối xin chăm chú lắng nghe." Lâm Hiên hơi khom người xuống.
"Lâm Hiên, ngươi nghĩ tu sĩ muốn đi xa tiên đạo thì cần thứ gì quan trọng nhất?""Việc này…" Lâm Hiên ngẩn ra, Từ Cẩm Thanh sao lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này? Đối phương là lão quái Nguyên Anh Kỳ chắc là có dụng ý, phải suy nghĩ cho kỹ.
Ảnh hưởng đến cảnh giới có rất nhiều yếu tố. Nhưng có thứ quan trọng nhất tư chất, nỗ lực, cùng đan dược….
Tư chất linh căn xuất sắc tu luyện tiến triển cực nhanh. Đan dược là thứ tu sĩ không thể thiếu.
Nỗ lực cũng rất quan trọng, cho dù là thiên tài có đan dược đầy đủ, nhưng không đả tọa luyện khí vất vả, kết quả cũng chỉ là một phàm nhân.
"Tư chất và nỗ lực là quan trọng nhất." Lâm Hiên lo nghĩ ngợi một lát mới mở miệng trả lời.
Tầm quan trọng của đan dược chỉ là trên lý thuyết. Phóng tầm mắt khắp Tu Tiên Giới, ngoại trừ hắn có được Lam sắc Tinh hải nghịch thiên thì những người khác. Dù là thân phận tôn sùng như Điền Tiểu Kiếm, cũng tuyệt đkhông thể phục dụng đan dược như đường hoàn.
"Không tồi, vậy ngươi có biết loại tư chất nào là tốt nhất?" Từ Cẩm Thanh vuốt râu cười.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, cảm thấy có chút phiền não. Vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ này thật dài dòng, chẳng qua vẫn cung kính trả lời:
"Là Thánh linh căn."Thánh Linh Căn chính là loại linh căn xuất sắc nổi trội nhất. Tu sĩ sở hữu nó không những tốc độ tu luyện vượt xa những loại linh căn khác, mà khi đột phá bình cảnh cũng dễ dàng hơn.
Từ xưa đến nay, tám chín phần những tu sĩ tiến giai Nguyên Anh Kỳ đều có Thánh linh căn.
Đương nhiên không phải cứ có Thánh Linh Căn là có thể kết Anh thành công. Nhưng muốn thành Ngưng đan thì không thành vấn đề.
Có điều Từ Cẩm Thanh lại lắc đầu:
"Sai rồi, tư chất tốt nhất không phải là Thánh linh căn.""Cái gì, không phải Thánh linh căn?" Lâm Hiên ngẩn ra.
"Không sai, tốt nhất chính là Khổ linh căn." Lúc này Thông Vũ chân nhân ở một bên mới lên tiếng.
"Khổ Linh Căn?" Lâm Hiên chau mày, hắn chưa nghe nói qua bao giờ.
"Khổ Linh Căn là trường hợp gần như nghịch thiên. Người có nó chỉ như một phàm nhân, tốc độ tu luyện chậm đến mức đáng thương. Nhưng nếu người này có tâm trí kiên định, gian khổ gấp trăm lần người khác thì sẽ kích phát Khổ Linh Căn. Lúc đó tốc độ tu luyện còn vượt cả Thánh Linh Căn." Từ Cẩm Thanh mở miệng giải thích.
Lâm Hiên nghe xong, trong đầu xuất hiện ý niệm, chẳng lẽ…
"Không sai, sở dĩ vi sư thu con làm đồ đệ cũng là bởi vì con là người có Khổ Linh Căn." Thông Vũ chân nhân mở miệng:
"Năm xưa mới gặp, ngươi chỉ mới có hai mươi mấy tuổi đã Trúc Cơ thành công. Ta âm thầm dùng bí pháp quan sát cơ thể ngươi, lại phát hiện ngươi không hề có linh căn, đều này sao có thể….""Cho nên người đoán…""Ừm, niên kỷ mới hai mươi mấy đã Trúc Cơ thành công, ngoại trừ Thánh linh căn thì chỉ còn Khổ linh căn, điều này không có gì khó đoán cả." Thông Vũ chân nhân nhấp một ngụm trà.
Lâm Hiên trong lòng âm thầm kinh hãi. Như vậy Khổ linh căn còn xuất sắc hơn cả Thánh linh căn. Như vậy hắn chính là thiên tài, Thông Vũ tự nhiên sẽ dễ dàng thu hắn làm môn hạ.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi thầm cười khổ. Sư tôn tuy cáo già nhưng đâu thể biết hắn không có Khổ linh căn gì đó mà chỉ là một phàm nhân đơn thuần. Sở dĩ có tu vị như hiện giờ, hầu như là nhờ vào Lam sắc Tinh hải.
Lại thấy Thông Vũ chân nhân mở miệng mỉm cười:
"Hiên nhi, vi sư làm vậy đương nhiên có dụng ý. Con biết không, khai sơn tổ sư Linh Dược Sơn chúng ta, Thiên Trần chân nhân cũng là người có Khổ Linh Căn.""Ồ?" Lâm Hiên thầm rúng động, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Thánh Linh Căn tuy rằng hiếm nhưng trăm năm lại xuất hiện. Thiên tài có Khổ Linh Căn cho dù là ngàn năm cũng chưa chắc thấy được. Nhưng khi xuất thế có thể khiến người sở hữu trở thành một đời nhân kiệt, làm những chuyện kinh thiên động địa. Mà môn phái của hắn cũng trở nên nổi danh." Từ Cẩm Thanh lộ ra vẻ tươi cười.
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu tuy lý do này có vẻ xa vời, hắn ôm quyền nói:
"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định không phụ sự hy vọng của hai người.""Ừm." Từ Cẩm Thanh trầm ngâm một chút:
"Hiên nhi, ngươi đã luyện chế bổn mạng pháp bảo cho mình chưa?""Thưa sư tổ, đồ tôn Ngưng đan chưa lâu nên vẫn chưa." Lâm Hiên thành thật trả lời, đồng thời trong lòng có chút hy vọng.
"Ừm, ngọc bất trác bất thành khí. Bổn mạng pháp bảo vô cùng quan trọng đối với tu sĩ cấp cao chúng ta nhưng ngươi cũng không nên lo lắng. Ta và sư tôn ngươi tuy không thể giúp ngươi nhưng lão phu cơ duyên xảo hợp cũng có một số cổ bảo. Hôm nay tặng cho ngươi làm vật phòng thân!""Đa tạ sư tổ!" Lâm Hiên mừng rỡ thi lễ thật sâu. Bảo vật của lão quái Nguyên Anh Kỳ sao có thể là đồ tầm thường.
Từ Cẩm Thanh lấy ra một hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra. Chỉ thấy bên trong một cây châm xanh biếc nhưng lại không có linh khí tỏa ra.
Lâm Hiên sửng sốt, lập tức lộ vẻ suy nghĩ.
"Đây là Bích Lân Châm, chính là dùng Huyền Thiên Hàn Ngọc luyện chế thành, cứng rắn vô cùng, là băng thuộc tính đồng thời kèm theo kịch độc. Một khi độc đã xâm nhập cơ thể thì dù là tu sĩ Ngưng đan Kỳ cũng khó sống. Năm xưa lão phu lão hợp có được. Hiện tại dùng cho cảnh giới của ngươi vừa lúc thích hợp." Từ Cẩm Thanh chậm rãi kể lại.
"Tạ sư tổ!" Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ hưng phấn. Phi châm pháp bảo ở Tu Tiên Giới tuy rất hiếm nhưng thần thông không nhỏ.
Bích Lân Châm này còn chứa kịch độc. Tuy tu sĩ đã dịch kinh tẩy tủy thì đối với độc dược bình thường không còn sợ hãi. Nhưng thiên hạ rộng lớn, không có gì là tuyệt đối. Cũng có một số kỳ độc ngay cả tu sĩ cấp cao cũng phải biến sắc. Huyền Thiên Hàn Ngọc chính là một trong số đó. Nó tồn tại hàng vạn năm dưới dòng sông băng, là vật chứa độc tính chí âm chí hàn.
Lâm Hiên vui mừng đem nó thu vào trong túi trữ vật.
Thông Vũ chân nhân cũng tươi cười:
"Hiên nhi, vi sư hữu danh vô thực. Lúc ngươi đại thành Kim Đan cũng chưa có chúc mừng, hiện tại ta tặng luôn vậy." Nói xong lão cũng đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc hình tròn.
Thông Vũ chân nhân búng tay một cái, nắp hộp liền cạch một tiếng rồi mở ra, bên trong là một cây chiết phiến.
"Hiên nhi, ngươi xem đi."Lâm Hiên cầm chiết phiến lên, cảm thấy nó rất nhẹ không biết là dùng tài liệu gì luyện thành.
"Cây Tiêu Dao Phiến này do vi sư xảo hợp đoạt được. Nhìn nó mỏng như vậy nhưng lực phòng ngự kinh người. Có nó ngày sau gặp phải cường địch có thể chống đỡ công kích của đối phương." Thông Vũ chân nhân giới thiệu:
"Tuy nó không phải là cổ bảo nhưng thần thông cũng không nhỏ.""Tạ ơn sư tôn." Lâm Hiên ngắm nghía trong chốc lát rồi vào trong túi trữ vật, trong lòng vô cùng vui mừng.
Hai kiện pháp bảo này đều là trân phẩm. Hắn lại có Huyền Hỏa Thần Châu. Tin tưởng nếu tranh phong với tu sĩ cùng cấp thì chiếm được lợi thế rất nhiều.
"Hiên nhi, vi sư có một việc nhờ ngươi đi làm." Thông Vũ chân nhân truyền âm nói.
Lâm Hiên từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, trong mắt hiện dị quang. Điều này cũng là hợp tình hợp lý. Hai lão hồ ly này tặng hắn bảo vật trân quý như thế, sao lại không có việc phái đi làm?
"Sư tôn cứ nói."Nửa canh giờ sau Lâm Hiên rời động phủ của Thông Vũ chân nhân. Thần sắc có chút cổ quái.
Thông Vũ chân nhân bảo hắn đi trợ giúp một gia tộc tu tiên họ Diệp. Nghe nói tổ tiên của bọn họ là đệ tử ngoại môn Linh Dược Sơn.
Điều khiến Lâm Hiên buồn bực là không biết gia tộc này gặp phiền toái gì. Thông Vũ chân nhân không nói cụ thể, chỉ bảo hắn tới sẽ biết. Chẳng qua nhìn bộ dáng cẩn thận của lão hiển nhiên là trong đó có ẩn tình. Lâm Hiên chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Lại nói sau khi hắn rời đi Thông Vũ chân nhân phất tay, xung quanh hiện một tầng cấm chế sau đó nói với độc nhãn lão giả.
"Sư thúc, Lâm Hiên mới Ngưng đan chưa lâu, phái hắn đi xử lý có thể được không. Vạn nhất…""Ta đã từng nói qua ngọc không mài thì không sáng. Tuy hắn có được Khổ linh căn ngàn năm khó gặp nhưng tuổi trẻ kiến thức nông cạn. Nếu không trải qua ma luyện về sau sao có thể trở thành chưởng môn một phái, phát dương quang đại Linh Dược Sơn?" Con mắt còn lại của Từ Cẩm Thanh nhắm nghiền, ngữ khí lạnh nhạt.
"Điều này đương nhiên sư điệt cũng hiểu. Nhưng nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm." Nói tới đây trên mặt Thông Vũ chân nhân hiện lên một tia do dự. Dù trong động phủ nhưng lão vẫn cẩn thận truyền âm:
"Từ khi Thiên Trần tổ sư tọa hóa tới nay, bổn môn vẫn không có ai có thể khởi động được sơn trung chi sơn kia, mà căn cứ vào di ngôn của tổ sư gia lưu truyền lại chỉ có người sở hữu Khổ Linh Căn…""Ừm. Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Chẳng qua lão phu đã tính toán ổn thỏa cả rồi."Thấy sư thúc đã quyết Thông Vũ chân nhân thở dài im lặng.
Lại nói Lâm Hiên nhận được mệnh lệnh của sư tôn, không vội rời Linh Dược Sơn mà về động phủ.
Hai kiện bảo vật mới cần phải được tế luyện. Hơn nữa sư tôn cũng đã nói rõ thời gian cũng không cần gấp, chỉ cần trong vòng một tuần trăng đến nơi là được.
Khác với bản mệnh pháp bảo, cổ bảo dù sao vẫn là pháp bảo bình thường, muốn thao túng thì chỉ cần tu sĩ hạ ấn ký lên là được.
Bích Lân Châm và Tiêu Dao Phiến đã được hai lão hồ ly xóa đi ấn ký cũ. Có kinh nghiệm về Huyền Hỏa Thần Châu, việc tế luyện hai kiện bảo vật này cực kỳ thuận lợi. Chín ngày sau hắn xuất quan đi ra.
Tính toán vẫn còn hơn hai mươi ngày. Lâm Hiên không chậm trễ, hóa thành một đạo độn quang biến mất phía chân trời.
Diện tích U Châu lớn hơn Duyện Châu gấp mười mấy lần. Với tu vị hiện tại, Lâm Hiên mất bảy ngày thì tới gia tộc họ Diệp.
Đương nhiên mất thời gian lâu như thế Là mỗi lần đi ngang qua phường thị, Lâm Hiên đều vào tìm kiếm một số tài liệu cần thiết luyện chế chiến giáp hay là linh phù...
Trước kia tuy rằng có tích góp nhưng khi tiến giai Ngưng đan kỳ, Lâm Hiên mới phát hiện tám chín phần chúng không mấy hữu dụng. Những tài liệu mà hắn cho là hết sức trân quý khi xưa thì hiện tại chỉ là bình thường mà thôi.
Vào trong phường thị, điều khiến Lâm Hiên cảm thán chính là thái độ của chúng tu sĩ. Lão quái Nguyên Anh Kỳ chỉ là truyền thuyết, tu sĩ cấp thấp cho dù cả đời cũng không gặp được. Còn hắn đã là tu sĩ cấp cao dẫn đến các ánh mắt hâm mộ cùng kính sợ. Một số đại thương gia còn cố ý mượn sức, đem một số tài liệu trân quý tặng không cho hắn.
Đương nhiên Lâm Hiên đều cự tuyệt. Có câu cắn người thì cắn kể môi mềm, bắt người thì bắt kẻ tay ngắn. Thiên hạ làm gì có chuyện chiếm tiện nghi thoải mái như thế. Đối phương hiển nhiên là có ý đồ. Lâm Hiên không muốn có thêm phiền phức.
Do không hề thiếu tinh thạch. Hơn nữa còn đem một số Linh Khí không dùng bán đi cũng đủ để mua tài liệu cần thiết.
Cứ như vậy trên đường, dù số lượng tài liệu luyện chế Bích Diễm Kỳ Lân Giáp vẫn còn thiếu một số quan trọng, nhưng để luyện chế ra Địa giai linh phù đã thu gom đầy đủ.
Thanh Diệp Sơn nằm ở phía nam U Châu, thế núi quanh co khúc khuỷu trải dài khắp ngàn dặm, vốn rất hoang vắng. Nơi này tuy không nguy hiểm bằng Khuê Âm Sơn Mạch nhưng độc xà mãnh thú rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng còn xuất hiện yêu thú. Phàm nhân không dám tới đây, từ xưa chỉ lưu truyền một số truyền thuyết về các thần tiên ngụ ở Nhân giới.
Gọi là thần tiên chính là tu tiên giả. Thanh Diệp Sơn sở hữu vô số linh mạch nhỏ, chi chít như sao trên trời, không dưới trăm nơi.
Tuy thế những linh mạch ở đây phẩm chất không cao, phù hợp cho các gia tộc tu tiên cùng có một số tán tu.
Ban đầu chỉ một hai gia tộc và tán tu phát hiện. Nhưng sau đó ngày càng có nhiều tu sĩ đến nơi đây.
Cứ như vậy qua mấy vạn năm thế sự chuyển dời, không ngừng có những gia tộc mới khởi phát, gia tộc cũ suy vong nhưng số lượng tu tiên giả càng ngày càng tăng lên.
Nếu Thiên Ma Thành là thánh địa của tu ma giả, thì Thanh Diệp Sơn này chính là thánh địa của tán tu và gia tộc tu tiên.
Nói về quan hệ giữa Diệp gia và Linh Dược Sơn thì bắt nguồn từ rất xa xưa, tổ tiên của gia tộc này chính là đệ tử ký danh của Thiên Trần Chân Nhân.
Diệp Phàm tiền bối này cũng đã tiến giai Ngưng đan Kỳ. Tuy vậy không ở Linh Dược Sơn mà tới phía nam xa xôi, ngưỡng mộ một nữ tử kết làm song tu đạo lữ. Sau đó tại đây lập thành gia tộc họ Diệp.
Nguyên nhân Diệp Phàm rời khỏi Linh Dược Sơn thì Thông Vũ chân nhân cũng không nói. Chỉ nói hậu nhân của lão có quan hệ sâu xa cùng bổn môn. Hiện vẫn đang giúp đỡ bổn môn một số về tài lực.
Lúc này Lâm Hiên chậm rãi hạ xuống Thanh Diệp Sơn. Nhìn những rừng cây xanh tươi chung quanh, hắn mỉm cười lật tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tấm lục phù.
Lâm Hiên ném nó lên, lục phù hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong rừng sâu. Một lát sau sương mù cuồn cuộn bốc lên. Trước mặt đột nhiên hiện một đạo ngân quang mỹ lệ chói mắt, thậm chí mang theo hương khí.
Lâm Hiên mỉm cười tiêu sái đi vào.
Cảnh vật bên trong khác hẳn, đập vào mắt là một thị tứ nhỏ. Tuy không có phàm nhân tới đây. Nhưng ngừa vạn nhất nên tu tiên giả tại đây đã bố trí một huyễn thuật che mắt.
Trấn nhỏ trước mắt cũng chính là phường thị, quy mô cũng không nhỏ.
Lâm Hiên không thay đổi khuôn mặt. Vì những năm gần đây hắn đều khổ tu, không sợ người nhận ra. Tuy nhiên vẫn lấy Ẩn Linh Đan nuốt vào, thi triển Liễm Khí Thuật hạ tu vị xuống Linh Động Kỳ đại viên mãn, tránh có kẻ để ý.
Lâm Hiên tùy ý đi dạo trong phường thị tìm hiểu một chút tin tức. Phường thị nơi đây tuy không có nhiều tài liệu quý hiếm nhưng hắn mua được không ít da thú Hỏa Linh Thử còn thiếu, có thể dùng để luyện chế Địa giai phù hỏa thuộc tính. Thông qua phiếm luận cùng lão bản một lữ điếm, hắn biết đại khái tình hình.
Tổng cộng Thanh Diệp Sơn có hơn một trăm năm mươi linh mạch. Hiện có tám mươi mốt chỗ là của gia tộc tu tiên. Còn lại đều bị tán tu chiếm cứ. Số lượng tu sĩ chừng hơn tám vạn.
Lâm Hiên thầm líu lưỡi, không ngờ Thanh Diệp Sơn nhỏ như vậy mà lại có nhiều tu tiên giả như thế.
Mà thế lực nơi đây do hai nhà đứng đầu.
Hai nhà này lịch sử lâu đời cơ hồ là gia tộc được thành lập sớm nhất. Số lượng tu sĩ trong tộc nhiều nhất, đều có hơn ba ngàn người, đủ để xếp vào môn phái trung đẳng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
Hơn nữa ở Thanh Diệp Sơn, cũng chỉ hai gia tộc này có tu sĩ Ngưng đan Kỳ. Thế lực hai nhà có thể nói là ngang nhau. Nhưng gần đây bên phía Liễu gia, ngoài gia chủ thì có thêm một trưởng lão tiến giai Ngưng đan Kỳ.
Có được hai tu sĩ cấp cao, Liễu gia lập tức trở thành thế lực lớn nhất ở Thanh Diệp Sơn.
Lâm Hiên nghe đến đó không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ việc sư tôn phái hắn đến có liên quan đến sự tranh đấu giữa hai nhà.
Không thể! Nếu đơn giản như vậy thì sư tôn chỉ tùy tiện phái một trưởng lão Ngưng đan Kỳ khác thì ổn thỏa hơn. Nhiệm vụ này tuyệt không đơn giản.
Lâm Hiên cảm tạ lão bản rồi ra khỏi phường thị, đem thần thức phát ra tìm kiếm phương hướng Diệp gia thì phát hiện có tu sĩ tranh chấp cách hắn khoảng hơn mười dặm.
Lâm Hiên tự nhiên không xen vào chuyện người khác nhưng những từ Diệp gia, Liễu gia vang lên khiến hắn nhíu mày
Rất thú vị cảm ơn bạn