BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA BẠO QUÂN TÀN ĐỘC


Từ đầu đến cuối, thái độ của Vân Mặc luôn cẩn thận ôn nhu, giống như sợ rằng Nhất Dạ sẽ dễ dàng bị thương tổn.
Mà Nhất Dạ, với hành động và lời nói của nàng, hắn tạm buông bỏ sự phòng bị và cảnh giác trong lòng, lặng lẽ tiếp nhận.
Đến khi Vân Mặc bón thuốc cho hắn xong, nàng dịu dàng vỗ về Nhất Dạ đi ngủ.
Nàng không mấy yên tâm về hắn, nên nàng quyết định ở lại, phòng khi hắn lên cơn sốt, nàng có thể chăm sóc cho hắn.
Sau đó hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua ô cửa sổ.
Màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít gào hòa lẫn cùng tuyết rơi ngoài kia.
Vân Mặc đã an ổn chìm vào giấc ngủ, thế nhưng Nhất Dạ đang chìm trong giấc mộng đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt sắc lạnh giờ như phủ thêm một tầng băng sơn, lại giăng đầy tơ máu giống như hoa bỉ ngạn đỏ chói nở rộ.
Sát khí mơ hồ bao quanh Nhất Dạ ngày càng dày đặc, lúc này trông hắn chẳng khác nào ác quỷ bò từ A tu la địa ngục.
Nơi thái dương ẩn ẩn khó chịu nhức nhối, hắn nghiến răng cau mày, mồ hôi bắt đầu chảy dọc ướt đẫm sống lưng.
Bệnh cũ của hắn, lại bắt đầu tái phát.
Nhất là những đêm đông lạnh giá, độc ngấm trong xương tạm thời được trấn áp sẽ đột nhiên bạo phát, kéo tới cơn đau đầu triền miên nhiễu loạn tâm trí của hắn, khiến hắn có khát vọng muốn giết người.
Mà thiếu nữ trước mặt, mái tóc xõa tung tản dài trên mặt đất, tựa như hoa cỏ diễm lệ nở rộ giữa trời đông lạnh lẽo, lại an ổn chìm vào giấc ngủ không hề phát giác ra điều hiểm nguy.
Từng suy nghĩ nổi lên cuồn cuộn như sóng nước, con ác linh trong tâm trí của hoàng tử nhỏ không ai vây giữ, từ từ lộ ra, xâm chiếm lý trí đáng sợ của hắn.
Thiếu nữ có lẽ đang cảm thấy lạnh, nàng khẽ cựa mình tìm hơi ấm, để lộ chiếc cổ trắng muốt tinh xảo, nơi duyên dáng ở xương quai xanh.
Hoàng tử ác ma trong bóng đêm u ám khẽ vươn tay, hàn quang lưu chuyển trong ánh mắt còn lạnh thấu hơn ánh trăng đêm đông, tưởng chừng hắn chỉ cần siết chặt một cái, thái giám nhỏ của hắn rất nhanh sẽ hương tiêu ngọc vẫn!
Lúc bàn tay chạm đến chiếc cổ tinh xảo, cảm giác ấm nóng mềm mại truyền đến khiến đáy lòng hắn chợt run rẩy.
Tâm ma ẩn trong linh hồn hắn tạm thời lùi đi, đôi mắt phủ thêm tầng băng sơn đột nhiên lóe lên tia sáng!

Nhất Dạ đột nhiên nhận ra, hắn đang làm cái gì thế này?
Hoàng tử nhỏ nhìn Vân Mặc an tĩnh chìm trong cõi mộng, cứ thế tâm ma ngày một chìm dần.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi Nhất Dạ khôi phục sự tỉnh táo trở lại.
Đây là lần đầu tiên, hắn không bị khống chế bởi độc dược của Lệ phi.
Có lẽ, thái giám nhỏ của hắn mỏng manh yếu ớt như vậy, chỉ sợ nắm trong tay chặt quá, sẽ dễ tan vỡ như bọt biển! Cho nên, hắn thấy khó chịu luyến tiếc, hắn thấy đau lòng.
Bởi vì, từ sâu trong tâm khảm, hắn không nỡ tia ấm áp mỏng manh hắn đột nhiên có được, lại cứ thế mất đi.
Đôi mắt hắn trầm xuống đen lại, hắn lặng lẽ kéo chăn, đắp lên cho Vân Mặc.

Nếu như có ai ở đây chứng kiến, sẽ kinh ngạc vô cùng bởi, hoàng tử nhỏ trước giờ chỉ bạo ngược điên cuồng, nay lại có một mặt dịu dàng ôn nhu như thế.
Lần đầu tiên biết quan tâm, lần đầu tiên tỏ ra dịu dàng, từ đầu đến cuối, Nhất Dạ hắn biết, chỉ duy nhất với mình nàng mà thôi!
Trời đã tờ mờ sáng, Nhất Dạ khó khăn bước xuống giường, ngước nhìn bầu trời u ám bên ngoài mà chút dịu dàng mới có bỗng biến mất, thay vào đó là một nụ cười quỷ dị.

Trước giờ, hắn có thể chẳng quản đến sự sống chết của mình, thế nhưng thái giám nhỏ đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, khiến hắn không khỏi suy nghĩ thấu triệt một lần.
Hắn cố dùng hết sức lực còn lại, chầm chậm bước ra ngoài.
Thái giám nhỏ của hắn, vẫn còn đang ngủ.
Hoàng cung hôm nay có chuyện nổi lên một phen sóng gió.
Đại hoàng tử vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh, trời còn chưa sáng đã lập tức quỳ trước Phượng Nghi cung, với thành khẩn thiết tha, mong muốn phụ hoàng cùng Lệ phi, thứ tội cho sự bất kính trong ngày sinh thần Lệ phi của hắn.
Ai nấy nhìn vào đều biết hoàng tử nhỏ yếu ớt đến mức, gió tuyết lạnh giá bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, bờ vai nhỏ bé gầy gò khiến người ta sinh ra đau lòng.

Trái ngược với dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh như khói sương, chính là khí chất quật cường bướng bỉnh của hoàng tử nhỏ....!dù cho gió tuyết có điên cuồng đến mức nào cũng kiên cường cam chịu, thái độ một lòng một dạ thành tâm nhận lỗi, ai dám bảo rằng đó là đại hoàng tử ngu ngốc chẳng rõ thế sự kia?
Lại nói tiếp, thường ngày bị sát khí ngông cuồng của đại hoàng tử che lấp, đến khi hắn không còn vuốt nhọn, thu mình mình trở nên yếu ớt....mọi người mới khẽ nhận ra, hoàng tử nhỏ quả là mỹ nam khiến người khác dễ dàng trầm luân.
Tiểu mỹ nam bướng bỉnh thành khẩn nhận lỗi, ai nấy bắt đầu có xu hướng xót thương cho hoàng tử nhỏ.
Mà lúc này, Lệ phi được hoàng thượng dịu dàng bao bọc ôm lấy, nàng đang chìm vào giấc ngủ, hoàng thượng thì gắt gao siết chặt tay nàng.

Từ trong tấm chăn bông dày lộ ra cánh tay ngọc, xinh đẹp trắng muốt đến mức còn chói mắt hơn bông tuyết ngoài cửa sổ, khiến trái tim hoàng thượng thổn thức khôn nguôi.
Muôn phần chú ý của hoàng thượng hiện giờ chỉ dành cho giai nhân trong cõi mộng, thế nhưng đây không biết là lần thứ bao nhiêu, hoàng thượng đang mải ngắm mỹ nhân thì lại bị phá ngang!
Lý do vẫn là vì đại hoàng tử Nhất Dạ!
Ban đầu, hoàng thượng còn tưởng có chuyện gì, nhưng khi nghe một vài thái giám bẩm báo lại, thì ra là hoàng tử nhỏ đang quỳ trong cơn tuyết thành khẩn nhận lỗi.
Điều này khiến hoàng thượng vô cùng kinh ngạc!
Y cũng biết mình có phần tàn nhẫn với đứa trẻ kia, cũng biết đứa trẻ đó đang nhiễm phong hàn rất nặng.

Vậy mà đứa trẻ đó vừa mới tỉnh lại, đã thành khẩn đến tận Phượng Nghi cung nhận lỗi rồi ư?
Bởi vì hoàng tử nhỏ đáng thương chật vật, nên những thái giám báo sự việc lại cho hoàng thượng, cũng có ý nói giúp cho hắn.
Trái tim hoàng thượng tất nhiên chẳng phải làm bằng sắt đá, hơn nữa trong người đứa trẻ kia còn chảy cả dòng máu của y.
Cho nên, y cũng mềm lòng không ít.
Có lẽ đứa trẻ ấy cũng không ngang ngược như y tưởng tượng, sau sự trừng phạt của y đã hiểu chuyện lên ít nhiều rồi?
Hay chính vì phi tử của y có long thai, nên kéo theo những tin tức tốt lành? Nghĩ đến đấy, y chợt nở nụ cười vui vẻ.

Hoàng thượng truyền lệnh, thành tâm của đại hoàng tử, hoàng thượng đã hiểu.

Hoàng thượng cũng nói, hiện giờ Lệ phi đang an dưỡng nên chưa tỉnh giấc, nhưng y tin với sự thiện lương của nàng, khi nàng biết đại hoàng tử thành khẩn nhận lỗi như vậy, nàng sẽ tha thứ cho Nhất Dạ thôi.
Vị công công đọc thánh chỉ, Nhất Dạ ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe.

Đến khi công công đem thánh chỉ trao tay hắn, bởi vì quá lạnh mà quần áo trên người hắn mỏng manh chẳng đủ giữ ấm, nên những ngón tay mảnh khảnh của hắn không ngừng run rẩy, dẫn đến hắn cầm thánh chỉ không vững, để rơi thánh chỉ xuống đất.
Việc để rơi thánh chỉ xuống đất cũng coi như một tội đại bất kính với thiên tử.

Nhưng ai nấy nhìn vào đều biết, hoàng tử Nhất Dạ không phải cố ý.

Mà hoàng tử Nhất Dạ vì lỡ để rơi thánh chỉ mà tự trách bản thân không thôi, lỗi trước lại thêm tội này, hắn tự nhận xin được quỳ phạt trước Phượng Nghi hai canh giờ nữa.
Vị công công chẳng biết làm sao, nhìn hoàng tử nhỏ đáng thương chật vật, đành phái người lấy áo ấm cho hoàng tử nhỏ.
Dọc qua hành lang của cung đình, một nha hoàn đang đỡ một thiếu nữ trạc 11, 12 tuổi.
Thiếu nữ dù chưa đến tuổi cài trâm, nhưng đã mơ hồ hiện ra dáng vẻ trổ mã muôn phần xinh đẹp, lay động lòng người, một thân khí chất phong tư yểu điệu của tiểu thư cao quý.
Có thể dễ dàng nhận ra, đến khi thiếu nữ trưởng thành, dung mạo tuyệt sắc kia sẽ làm khuynh đảo chúng sinh.
Thiếu nữ xinh đẹp này là con gái bảo bối duy nhất của thừa tướng đương triều, được hoàng đế ưu ái để nàng vào cung nhận sự giáo dục tốt nhất.
Bởi khi nàng vừa mới sinh ra, trong nhà tỏa ra mùi hương thơm ngát, tinh khiết như hoa lan rừng, lại đúng vào lúc đầu xuân trăm hoa bắt đầu khoe sắc.
Mà khi đó, đất nước Đại Yến chưa bao giờ được mưa thuận gió hòa, phồn vinh rực rỡ như năm ấy.
Vì vậy việc ái nữ của thừa tướng ra đời được coi là điềm lành, nàng được hoàng đế cực kì lưu tâm.
Mà lúc này bởi vì gặp mùa đông lạnh lẽo nên cơ thể thiếu nữ bị cảm hàn, tuy thế vẫn không làm giảm đi khí chất cao quý của thiếu nữ.
Nàng vận bộ váy màu xanh biếc, trên người khoác thêm chiếc áo bông ấm áp đỏ chói, nổi bật vô song giữa trời tuyết lạnh giá.


Thân ảnh yểu điệu dễ vỡ, khiến người ta lo lắng muốn bảo vệ không thôi.
Nha hoàn tiếc thương tiểu thư vô cùng, bởi tiểu thư vừa mới qua cơn cảm hàn nặng đã đòi vào cung tiếp tục học tập, sự hiếu học của tiểu thư thật khiến người khác vừa ngưỡng mộ, lại vừa đau lòng.
Ánh mắt thiếu nữ bỗng nhiên bắt gặp bóng người chập chờn đang quỳ trong gió tuyết.

Có lẽ vì khí chất của người đang quỳ trong gió tuyết kia quá mức quật cường, thanh lãnh như ánh trăng đêm đông, khiến nàng không kìm được tò mò.

Nàng nhẹ nhàng giơ tay chỉ về một hướng, cất giọng khàn khàn hỏi nha hoàn bên cạnh.
- " Người kia là ai vậy?"
- " Bẩm tiểu thư, nô tì nghe nói đó là đại hoàng tử, vì việc bất kính với Lệ phi nương nương nên đã tự nguyện phạt quỳ trước Phượng Nghi cung."
Hôm sinh thần Lệ phi, nàng vì cảm hàn quá nặng nên không thể cùng mẫu thân tham gia, nên với những lời đồn như nấm mọc sau mưa về vị hoàng tử này, nàng ít nhiều sinh lòng để ý.
Vậy người kia chính là vị hoàng tử trong lời đồn ư?
Thiếu nữ xinh đẹp khẽ dừng bước chân, bóng dáng lãnh đạm đang quỳ trong gió tuyết của hoàng tử nhỏ thu trọn vào tầm mắt của nàng.
Hoàng tử nhỏ rất nhạy với ánh nhìn bên ngoài, hắn đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp thân ảnh của thiếu nữ.
Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, giữa hai người là một màn mưa tuyết nhẹ, tưởng như gần nhưng lại cách nhau xa xôi vạn dặm.
Thân ảnh thiếu nữ cao ngạo quý phái, trái ngược với hoàng tử nhỏ yếu ớt đáng thương.
Nhất Dạ chỉ liếc qua rồi lập tức rũ mi, khẽ cụp mắt xuống.

Đáy lòng hắn nổi lên sóng ngầm, sâu không thấy đáy.
Hắn biết, người kia được phụ hoàng vô cùng coi trọng, cũng từng vì muốn làm Lệ phi đẹp ý, nàng ta mỉa mai giễu cợt hắn không chỉ một lần!.


Bình luận

Truyện đang đọc