BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG KHÔNG CHỊU DIỄN THEO KỊCH BẢN

Tiểu Đáng Thương Thụ: “Phiền anh ạ, đưa em đến khách sạn X là được.”

Bạch Nguyệt Quang: “Không có gì đâu.”

Nói xong thì khởi động xe, được một đoạn anh mới đạp mạnh phanh quay đầu hỏi Tiểu Đáng Thương Thụ: “Em tới khách sạn làm gì?”

Tiểu Đáng Thương Thụ hơi xấu hổ: “Em nói với nhà nghỉ hè năm nay không về, nên ba mẹ em đã ra nước ngoài du lịch rồi.”

Bạch Nguyệt Quang: “Vậy em phải ở khách sạn tới khai giảng à?”

Tiểu Đáng Thương Thụ: “Học kỳ sau em phải đi thực tập, nên không ở kí túc xá của trường được nữa.”

Bạch Nguyệt Quang nghĩ một hồi: “Đúng lúc thật, có một nhà thiết kế trong công ty của bọn anh vừa xin nghỉ phép ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, em có muốn đến công ty của anh thực tập không?”

Tiểu Đáng Thương Thụ hai mắt lấp lánh nhìn Bạch Nguyệt Quang, khiến trong lòng anh vô cùng thỏa mãn: “Một mình ở khách sạn bất tiện lắm, em đến ở cùng anh đi, lương thực tập anh cũng sẽ phát. Coi như giúp anh bớt mấy việc bận. Mua thêm một cái giường cho khách nằm là được.”

Tiểu Đáng Thương Thụ biết anh đang giúp mình, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em ngủ với anh cũng được ạ.”

Nói xong Tiểu Đáng Thương Thụ mới thấy mình có hơi lỗ mãng, bổ sung thêm một câu: “Em không cần lương thực tập đâu ạ.”

Bạch Nguyệt Quang khẽ cười, không nói gì nữa, tiếp tục lái xe về nhà.

Sau khi đỗ xe xong, Bạch Nguyệt Quang nghiêng người đến sát bên tai Tiểu Đáng Thương Thụ, giọng điệu ba phần lưu manh: “Cưng có biết anh là gay không? Hai gay độc thân ở với nhau rất nguy hiểm, cưng biết mà vẫn dám đâm đầu vào họng súng của anh đây đúng không hửm?”

Âm cuối hơi cao giọng, tựa như một lời trêu chọc.

Bạch Nguyệt Quang biết chừng mực, nói xong liền kéo xa khoảng cách bước ra khỏi xe.

Hơi nóng phả vào mặt Tiểu Đáng Thương Thụ, cảm giác âm cuối cùng đó như chiếc bàn chải quét qua tim cậu, trong lòng ngứa ngáy không thôi, hai tai đỏ bừng.

Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn ngẩn người, Bạch Nguyệt Quang giúp cậu mở cửa xe, mỉm cười kéo cậu ra:

“Ngốc rồi à? Về nhà thôi.”

Tiểu Đáng Thương Thụ ngu ngơ nắm tay Bạch Nguyệt Quang lên nhà của anh, cậu thấy anh một tay vừa nắm tay mình một tay vừa kéo hành lý, đôi chân dài bước từng bước vững vàng.

Tiểu Đáng Thương Thụ thầm nghĩ, Tra Công dù cho cặn bã thật, nhưng công nhận vẫn có mắt thẩm mỹ nên mới thích Bạch Nguyệt Quang, anh đúng là một người hoàn hảo.

Anh thật sự rất dịu dàng.

Tiểu Đáng Thương Thụ theo anh lên lầu, đứng trong thang máy mới ù ù cạc cạc nghĩ lại ‘Anh ấy vẫn còn độc thân.’ Sau đó mới đưa mắt đến đôi tay đang nắm chặt của hai người, cảm thấy cả người mình đều nóng lên.

Sau khi vào nhà, Bạch Nguyệt Quang hào phòng chia một nửa tủ quần áo cho Tiểu Đáng Thương Thụ, cười với cậu:

“Em tự xếp đi, anh không giúp đâu.”

Tiểu Đáng Thương Thụ bị anh cười đến mặt đỏ tim đập, trả lời:

“Cảm ơn anh.”

Sau đó phi như bay tới tủ sắp xếp quần áo.

Bạch Nguyệt Quang lẩm bẩm: “Y hệt con thỏ con.”

Sau đó anh ra nhà bếp ép nước dưa hấu.

Tiểu Đáng Thương Thụ xếp xong ra ngoài liền thấy Bạch Nguyệt Quang đang ngồi xem TV cùng hai ly nước dưa hấu mát lạnh, anh lười biếng nằm trên sô pha, quay đầu cười hỏi cậu:

“Xếp xong rồi à? Anh ép nước dưa hấu này. Lúc ăn lẩu thấy em uống rất nhiều. Điều hòa phòng khách hư rồi, nên là chịu thôi.”

Tiểu Đáng Thương Thụ ngồi vào sô pha, uống một ngụm nước dưa hấu, ngọt từ miệng đến tận tim, thoải mái thở ra:

“Sảng khoái quá, cảm ơn anh Nam.”

Bạch Nguyệt Quang theo thói quen nói:

“Cảm cái mông, cả ngày cứ cảm ơn anh Nam, phiền chết.”

Cơ mà nói ra rồi mới thấy nói như vậy với cậu có vẻ không hay lắm, thở dài một hơi, dựa người lên sô pha, chỉ nói một câu:

“Thôi vậy, tùy em.”

Tiểu Đáng Thương Thụ phụt cười ra tiếng: “Anh Nam, có phải anh chỉ dịu dàng với em không vậy, hồi nãy anh dường như còn muốn đánh Tống Viễn.”

Bạch Nguyệt Quang: “Được rồi, đắc ý đủ thì câm miệng cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc