BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI NHÁO CHIA TAY



Cố Ninh không nghĩ tới người cứu nàng cư nhiên cùng Lục Minh Thâm quen biết, nhưng ngày đó Lục Minh Thâm trở về hỏi nàng có bị thương không, cũng không nhắc tới chuyện này.

Là quên nhắc tới hay là không thể đề cập tới?
Cố Ninh nhịn không được len lén đi theo, muốn nghe bọn họ nói gì, bất quá nàng cũng biết mặc dù Lục Minh Thâm tạm thời không có võ công, nhưng nhĩ lực hẳn là vẫn nhanh nhạy hơn so với người bình thường.

Cho nên, sau khi nàng đứng ở cửa, cơ hồ nín thở không nhúc nhích mà nghe động tĩnh bên trong.

Nàng nghe thấy Lục Minh Thâm cùng người bên trong đàm luận trong khoảng thời gian này điều tra động tĩnh của đám người Nguyệt Quốc tới kinh thành, đồng thời cũng biết vì sao Lục Minh Thâm không rảnh tới tìm nàng.

Bởi vì bọn họ đang bí mật bắt giữ một người, người này chính là công tử Nguyệt Quốc Thác Bạt Triều.

Thác Bạt Triều là con trai út được vua Nguyệt Quốc sủng ái nhất, cũng là người có năng lực mạnh nhất trong số đông đảo con trai của ông ta, người thừa kế vương vị Nguyệt Quốc luôn luôn là năng giả cư chi*, cho nên nếu bắt được Thác Bạt Triều, nhất định sẽ làm nguyên khí Nguyệt Quốc đại thương.


*能者居之: Người có năng lực.

Hiển nhiên, Nguyệt Quốc lần này tuy rằng chiến bại, lại không phục, ở kinh thành an bài rất nhiều gian tế do thám quân tình, muốn xác định Lục Minh Thâm có thật sự phế đi hay không, đồng thời còn xúi giục vài vị quan viên.

Trong nguyên tác, Nguyệt Quốc cũng nhiều lần tiến công, nhiễu loạn biên cương, làm cho dân chúng lầm than, vẫn là nam chủ sau khi làm Hoàng đế mới ồ ạt phản kích, triệt để tiêu diệt Nguyệt Quốc, mở rộng lãnh thổ, bất quá đối với dân chúng Nguyệt Quốc lại đối xử bình đẳng, sáng lập thái bình thịnh thế.

Cố Ninh liền suy đoán, nhìn bộ dáng văn nhã thanh quý của người bên trong, lại có thể cùng Lục Minh Thâm quen biết nói chuyện với nhau, hẳn cũng là quý công tử của thế gia đại tộc.

Hai người nói không chừng ngay cả loại đại sự mưu phản này cũng sẽ cùng nhau thảo luận.

Cố Ninh định tiếp tục nghe, xem tiến độ mưu phản của nam chủ đi đến đâu, có lệch khỏi cốt truyện nguyên tác hay không.

Kết quả, bọn họ sau khi thảo luận xong chuyện bắt Triều công tử, liền bắt đầu đổi đề tài.

Nàng nghe thấy thanh âm có chút do dự của nam tử nho nhã kia: "Gần đây, ta có gặp một cô nương vài lần.

"
Thanh âm Lục Minh Thâm có chút bình tĩnh: "Gian tế?"
Nam tử trẻ tuổi tựa hồ có chút vô ngữ, dừng một lát, mới cười nói: "Không, là một mỹ nhân, ta dường như có chút! ! để ý nàng.

"
Cố Ninh nghe xong, cảm thấy hắn nói có chút cổ quái, hắn nói người kia! ! không phải là nàng đi?

Cố Ninh lại lắc đầu, không đúng, nàng cùng hắn một câu cũng chưa từng nói qua, hắn để ý nàng làm cái gì? Hẳn là chỉ người nào khác đi?
Cố Ninh tiếp tục nghe, lại nghe thấy Lục Minh Thâm tựa hồ cũng cười một chút, tản mạn nói: "Nghe qua, hai người cũng không quen biết, kia nếu muốn làm nàng vui, thì không thể nóng vội.

"
Nam tử trẻ tuổi nói: "Nếu nóng vội thì sao?"
Lục Minh Thâm thản nhiên nói: "Vậy thì khiến người ta chán ghét rồi, ngay cả biết nàng ở trước mặt ngươi cũng không tiện mở miệng kêu nàng.

"
Nam tử trẻ tuổi ngữ khí nghi hoặc: "Ngươi đang nói ai?"
Thanh âm Lục Minh Thâm mang theo ý cười vang lên: "Đây không phải là đang truyền thụ kinh nghiệm cho ngươi sao?"
Cố Ninh nghe xong cũng không khỏi giật nảy mình, phảng phất còn có thể cảm giác Lục Minh Thâm đang nói chuyện còn liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, nàng không hiểu sao lại cảm thấy hắn giống như biết nàng đang nghe lén.

Nhưng nàng đã đủ cẩn thận a, một chút động tĩnh cũng không phát ra, ngay cả hơi thở cũng rất cẩn thận.

Hắn cũng có thể nhận ra được điều này sao?
Mặc kệ hắn có thật sự biết nàng ở đây hay không, Cố Ninh cũng không dám tiếp tục nghe nữa, rón rén rời khỏi cửa, sau khi đến sân mới bước nhanh ra ngoài, cuối cùng gần như đến mức chạy bộ.


Bởi vì nàng sợ Lục Minh Thâm vừa mở cửa phòng liền thấy nàng còn ở trong sân.

Kết quả, nàng chỉ lo động tĩnh phía sau, lại quên nhìn đằng trước, cứ như vậy đụng vào một bức tường thịt.

Nàng kinh hãi, còn chưa kịp xin lỗi, đã nghe thấy một đạo thanh âm quen thuộc cười như không cười vang lên trên đỉnh đầu: "Biểu muội chậm một chút, cho dù nhiều ngày không gặp cũng không cần nhiệt tình như vậy, làm người ta thực sự chịu không nổi.

"
Cố Ninh: "! ! !!!"
Thanh âm này thiếu chút nữa đem nàng kinh hãi tiễn đi ngay tại chỗ!
Rõ ràng hắn đang ở trong phòng, làm sao chạy tới trước mặt nàng rồi?!!.


Bình luận

Truyện đang đọc