BẠCH VÔ THƯỜNG ĐÃ BA NGÀY RỒI CHƯA ĐẾN CÂU HỒN TA

"Thì ra là như thế, bên ngoài hồ Sầu Vân có nhiếp tâm độc chướng, bên trong có kết giới Yêu cảnh vững vàng không thể phá hủy, cho dù là Thần tộc cũng không thể dễ dàng xâm nhập vào trong được." Thập Diệp chỉ vào bản đồ nói: "Đây chính là căn cứ mà Sầu Vân tiên quân hoành hành mấy trăm năm."

  Hồ Sầu Vân nằm trên đỉnh núi Mộ Vân, cách Thanh Thị nhất tộc bất quá trăm dặm, từ trên bản đồ nhìn lại giống như mọc l3n đỉnh núi một thứ trái quả độc khổng lồ, thực sự dễ thủ khó công.

  "Thập, Thập Diệp đạo trưởng, ta... ngài..." Vành mắt Thanh An đỏ bừng, chưa nói được mấy câu đã rơi lệ.

  Thập Diệp nhìn theo ánh mắt của hắn thấy sao Hồng Loan trên đỉnh đầu mình, hiểu ra: "Lợi dụng sao Hồng Loan này yểm trợ, ta mới có thể dùng thân phận của ngươi trà trộn vào hồ Vân Sần, thừa dịp hắn không kịp chuẩn bị, một mẻ bắt được Sầu Vân tiên quân."

  Đây chính là đạo "dùng trí" mà Thập Diệp nhất thời nghĩ ra, tuy rằng kế hoạch có hơi vội vàng, nhưng cũng là biện pháp khả thi nhất trước mắt.

  Thanh An: "Ta là tộc trưởng Thanh Thị, vốn nên lấy thân đi đầu, sao có thể để cho Thập Diệp đạo trưởng thay ta mạo hiểm?! Nếu không, nếu không Thập Diệp đạo trưởng ngươi lại thi chú, đem sao Hồng Loan của người khác đổi lên đầu ta, như vậy không chỉ có thể cứu được một tộc nhân của ta, ta cũng có thể cùng Thập Diệp đạo trưởng đến hồ Sầu Vân, trợ giúp ngài một tay!"

  Thập Diệp âm thầm thở dài, vị tộc trưởng Yêu tộc này vừa mới qua hai trăm tuổi, nếu là ở nhân tộc bất quá cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tâm trí còn non nớt, cho nên mới bị tên trưởng lão gian xảo Thanh Lệnh hãm hại, nhưng cũng chính là bởi vì hắn tuổi trẻ can đảm, không chịu khuất phục dưới d4m uy của Sầu Vân tiên quân, vượt mạch cầu xin ngoại viện, Thập Diệp mới có thể vừa hay đi cứu hắn một mạng.

  Tính tình cư0ng trực kiên nghị thật sự là hiếm có, chỉ là làm việc có chút lỗ m.ãng.

  "Ngươi không thể đi." Thập Diệp bất động thanh sắc nhìn lướt qua cửa sổ, bên ngoài tộc đường tiếng người ồn ào, mấy vị trưởng lão giờ đây đang giải quyết hậu quả, tộc binh từng hàng từng hàng điều tra các nhà trong thôn dân, thống kê những tộc nhân nhận được sao Hồng Loan, cả thôn đều loạn thành một đoàn, chung quanh đều có thể nghe được tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc, cảnh tượng phải nói là vô cùng thê lương.

  Thập Diệp hạ giọng nói: "Thanh Lệnh vừa mới làm phản, không biết có còn đồng mưu hay không, lúc này lòng người dao động, Thanh Thị căn cơ bất ổn, nếu ngươi lúc này rời đi, trong tộc nhất định sẽ đại loạn. Ngươi ở lại trong tộc, so với đi hồ Sầu Vân chịu chết ý nghĩa lớn hơn nhiều."

  "Nhưng mà!"

  Thập Diệp nhẹ nhàng vỗ vai Thanh An: "Bần đạo thừa Thất Tinh Quán núi Cửu Hư, đối với việc trấn yêu trừ ta cũng có vài phần tâm đắc, lúc trước trong Bách Quỷ Dạ Hành của Hắc Sơn lão yêu còn có thể tới lui không vướng bận, thì cái tên Sầu Vân tiên quân này bất quá cũng không có gì khó khăn."

  Thanh An bình tĩnh nhìn về phía Thập Diệp, nước mắt rơi xuống, lại vội vàng lau đi.

  "Ta tin đạo trưởng!"

  Thập Diệp cao thâm khó dò gật gật đầu, lòng đột nhiên lóe lên.

  Lời hắn vừa mới thốt ra, rõ ràng chính là sở trường của Bạch Huyên... khoác lác!

  Cổ nhân quả thực nói không sai, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. "Mực" này của Bạch Huyên quả thực quá đen rồi, mới cùng hắn lăn lộn mấy ngày, tiềm thức cư nhiên đã bị nhiễm cái bản lĩnh ăn nói không đáng tin như hắn rồi.

  "Cộp cộp cộp", bên ngoài có người gõ cửa, là một vị trưởng lão khác của Thanh Thị tên Thanh Hoa: "Tộc trưởng, hai mươi chín tân nhân đều đã tìm được đưa đến hỉ đường, giá y bên ngài cũng... đã chuẩn bị sẵn sàng."

  Thanh An vuốt mặt, bình tĩnh nói: "Đưa vào đi."

  Cánh cửa mở ra một khe hở, một cái khay đặt trên mặt đất, rồi cẩn thận đóng cửa lại.

  Thanh An dâng khay đến trước mặt Thập Diệp, trong khay là một thân hỉ phục nam nhân màu đỏ thẫm, Thập Diệp cầm lấy ướm thử một chút, có chút ngắn, nhưng cũng có thể mặc. Vị Sầu Vân tiên quân kia khẩu vị rất tạp, không phân biệt loại Yêu tộc, càng không phân biệt nam nữ, lúc này đây sao Hồng Loan tuyển ra tất cả ba mươi người, mười lăm nữ tử, mười lăm nam tử, số lượng rất cân bình, bất quá cũng đúng, hắn vốn cũng không phải có ý cưới xin gì, mà chỉ muốn hấp thu nguyên thần để tu luyện thôi, là nam hay nữ cũng chẳng có gì khác biệt.

  May mà nếu tất cả đều chọn nữ tử... Thập Diệp thật đúng là sẽ phải mặc giá y nữ nhân mất.

  Thập Diệp vốn định cởi đạo bào ra để thay giá y vào, nhưng đạo bào này cũng không biết tự nhiên dở chứng gì, dây áo chẳng những không cởi được, còn càng quấn càng chặt, cật lực đối nghịch lại với Thập Diệp, tay áo rộng thậm chí còn bay lên đánh vào ngón tay định cởi áo của Thập Diệp, thật sự khiến Thập Diệp chỉ cởi áo thôi cũng phải tốn một thân mồ hôi.

  Thanh An chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh hãi.

  "Thập Diệp đạo trưởng, đạo bào người mặc là vật của tiên gia sao?"

  Thập Diệp: "Là ở Vân Thường Các đặt làm."

  Thanh An: "Phá nguyệt hoa lộng ảnh, tiên y diệu cửu châu "Vân Thường Các"?!"

  Đây là lần đầu tiên Thập Diệp nghe được nhã hiệu của Vân Thường Các, mặc dù không rõ ý nghĩa trong đó, nhưng nghe khẩu khí đích thực là phong cách của Chung Tinh.

  "Chắc vậy."

  "Khó trách." Thanh An nói: "Truyền thuyết nói y phục của Vân Thường Các có tiên khí, thủy hỏa bất xâm, kiên cố như khải giáp, quan trọng hơn là có thể ngưng tụ tinh thần lực của chủ nhân bộ y phục, nếu không có sự đồng ý y chủ, thì bộ y phục này tuyệt đối không thể cởi ra được."

  Thập Diệp: "..."

  Chờ một chút, hắn không phải là y chủ của nó sao?!

  "Y chủ là Vân Thường Các lúc may y phục chỉ định, người mặc y phục cũng không nhất định là y chủ." Ước chừng là phát hiện sắc mặt Thập Diệp không tốt lắm, thanh âm Thanh An cũng nhỏ đi không ít.

  Thập Diệp dừng ngón tay đang đấu tranh với dây áo, yên lặng nắm chặt nắm đấm.

  Được lắm, cái tên Bạch Huyên nhà ngươi! Định chế một bộ y phục như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?!

  Bạch Huyên không có ở chỗ này, đạo bào không có miệng tự nhiên cũng không cách nào trả lời, nhưng dù sao cũng coi như có tiên khí, cảm nhận được lửa giận của Thập Diệp lập tức trở nên thành thành thật thật, tay áo rộng an phận rũ xuống hai bên thân thể, chỉ có mấy sợi dây áo gắt gao quấn chặt, gắt gao bảo vệ điểm giới hạn cuối cùng của y chủ chân chính.

  Thập Diệp run rẩy cầm lấy hỉ phục, khoác ở bên ngoài đạo bào, hỉ phục vốn đã nhỏ bây giờ càng thêm chặt, gắt gao dán chặt trên người, khiến thắt lưng hắn mập lên một vòng, giống như y phục bị trộm về được.

  Nhưng Thanh An lại nhìn đến ngây người.

  Thập Diệp đạo trưởng vốn đã tuấn tú, ngày thường bị bao bọc dưới một thân đào bào chỉ lộ ra dáng vẻ cấm duc, nhưng sau khi hắn hắn mặc hỉ phục, màu đỏ tươi rực rỡ phảng phất như phóng thích sự giam cầm trên người, dung mạo thanh tuấn lộ ra mị sắc quyến rũ, ngũ quan rõ ràng, cần cổ thon dài, cổ tay trắng nõn mơ hồ phát ra ánh sáng.

  Trong đầu Thanh An đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Thập Diệp đạo trưởng như vậy thật nguy hiểm, từ các ý nghĩa khác nhau mà nói thì đều rất nguy hiểm.

  Thập Diệp cũng cảm giác được, tịnh thạch của oán tinh khảm trong phách của hắn nhẹ nhàng chấn động một chút, ngay cả tâm thần của hắn cũng có chút bất ổn, hẳn là ngày chết lại đến gần hơn rồi, hồn phách cùng thân thể kết hợp càng ngày càng không vững chắc, cho nên tịnh thạch oán tinh cũng có chút buông lỏng.

   Phải tranh thủ thời gian thôi.

  *

  Thanh An đưa Thập Diệp từ cửa sau ra bên ngoài Hỉ Đường, không kinh động đến tộc nhân bên ngoài, dù sao cũng là chuyện thay mận đổi đào, không nên công khai vẫn hơn, nếu truyền đến chỗ Sầu Vân tiên quân, sợ là lại phải rước tới một hồi đại họa khác, may mà rất nhanh liền đã đến giờ lành, Thập Diệp chỉ cần giấu diếm thân phận chờ một khắc là được.

  Hỉ Đường mặc dù tên là Hỉ Đường, nhưng trên thực tế chỉ là một gian nhà kho vừa mới dọn dẹp xong, hai mươi chín tân nương tân lang, đều mặc áo cưới, cho dù nam nữ đều đội mũ đỏ, ngoài cửa có mấy chục tộc binh trông coi, phòng ngừa có người chạy trốn hoặc cướp ngục.

  Thanh An lấy lệnh của tộc trưởng hạ khẩu chú cho tất cả mọi người biết chuyện, cho nên các tộc nhân còn lại cũng không biết tân nhân cuối cùng được chọn là ai, bọn họ cũng không có hứng thú biết, người dưới tấm vải trùm đầu kia cho dù là ai, thì cũng đều là thịt cá trên thớt của Sầu Vân tiên quân mà thôi.

  Thập Diệp đội khăn trùm, khoanh chân ngồi ở giữa một đám tân nhân mặc hỉ phục đỏ tươ. Cả tòa Hỉ Đường lặng ngắt như tờ, ngưng trọng đến mức cơ hồ muốn đè gãy cột sống người khác, không ai khóc, không ai phát ra thanh âm, bọn họ đã sớm khóc, sớm làm loạ qua, nhưng mà vô dụng, trưởng lão nói cho bọn họ biết, có thể gả cho Sầu Vân tiên quân là vinh quang của bọn họ, vì Thanh Thị nhất tộc, hy sinh của bọn họ đáng giá, là đáng giá được ca tụng. Trốn cũng vô dụng, sao Hồng Loan chính là sự trấn giữ lớn nhất, bọn họ ngay cả rời khỏi Thanh Thị Yêu Cảnh cũng không làm được.

  Sao Hồng Loan rắc lên hỉ phục giống như máu, phảng phất lưu lại huyết lệ không tiếng động.

  Loại tình huống này ngược lại làm cho Thập Diệp càng an tâm, như vậy thân phận của hắn sẽ không sớm bại lộ, sẽ được giấu càng lâu, càng có khả năng tiếp xúc gần với Sầu Vân tiên quân hơn. Thập Diệp rất sợ hai mươi chín tân nhân này sẽ khóc la thảm thiết, thế thì sẽ vô cùng đau đầu.

  Xa xa truyền đến tiếng gào thét thê lương, theo phản xạ có điều kiện Thập Diệp giật mình một cái, nhưng rất nhanh liền nhận ra tiếng kèn này là hỉ khúc, không liên quan gì đến Bạch Huyên.

  Yêu cảnh kết giới cùng tiếng hò hét vang lên, đại môn Hỉ Đường bỗng nhiên mở rộng bốn phía, gió tanh hôi thối tràn vào, tranh đoạt bao vây tất cả tân nhân này bay ra ngoài. Trong đám người trầm mặc lúc này mới phát ra vài tiếng kinh hô, nhưng rất nhanh đã bị tiếng gió đ3 xuống.

  Thập Diệp gắt gao túm lấy khăn trùm đầu, sợ lộ ra chân dung, dưới cái đầu có thể nhìn thấy Yêu Cảnh Thanh Thị ở dưới chân nhanh chóng bị thu nhỏ lại, tộc nhân Thanh Thị quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trong miệng không biết hét cái gì, giống như ca lại giống như tụng, dù sao đến tai Thập Diệp đều biến thành tiếng kêu "ộp ộp" mà thôi, gió càng lúc càng lạnh, thôn làng Thanh Thị biến mất sau cánh hoa sen nở rộ... bọn họ đã ra khỏi Yêu cảnh Thanh Thị.

  Phía trên lại truyền đến kinh hô, Thập Diệp kéo khăn trùm đầu xuống, từ trong khe hở nhìn một hàng kiệu hoa đỏ thẩm, hẳn là có ba mươi cái, vách kiệu hoa vẽ hình long phượng mở ra, các tân nương tân lang bị cơn gió nhét vào, lúc kiệu hoa khóa lại, tất cả mọi người bao gồm cả Thập Diệp đều cảm giác được một cỗ lực lượng khó có thể nói thành lời đem bọn họ cố định tại chỗ ngồi.

   Kiệu hoa không lớn, chỉ tầm có bốn tấc vuông, tay Thập Diệp lướt qua bốn vách ngăn của kiệu hoa, chú quang tựa như cây gai cào xước ngón tay hắn, hẳn là trong kiệu có chú văn giam cầm. Thập Diệp sợ đánh rắn động cỏ, không dám vọng động, liền thành thành thật thật ngồi trong kiệu hoa chờ đến lúc khởi hành.

  Gió bên ngoài kiệu ngừng lại, sau đ truyền ra tiếng vang rầm rầm, thân kiệu chậm rãi bay về phía trước, càng bay càng nhanh, rèm cửa sổ bị thổi lên cao, hiện ra bầu trời đêm im lặng bên ngoài cùng dãy núi tối đen như mực. Người nâng kiệu đều là những người lùn thân cao chưa tới năm thước, mặc áo ngắn màu đỏ,đội chiếc mũ nhỏ cũng màu đỏ, bao bọc kín mít, dưới chân giẫm lên sương mù xen lẫn màu đỏ đen.

  Kiệu hoa của Thập Diệp là cái thứ ba đếm từ cuối lên, có thể nghe được phía trước truyền đến tiếng hỷ nhạc hoang dại, xem ra Sầu Vân tiên quân này rất là keo kiệt, ngay cả một ban nhạc đứng đắn cũng không nỡ thuê. Sương Yêu và mây mù trên bầu trời đêm đan xen, dây dưa, lại tản ra, phía trước chợt trở nên rộng mở sáng sủa.

  Một ngọn núi đá màu đen nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa, thế núi dốc đứng, cơ hồ thẳng tắp, đỉnh núi giống như bị một chiếc rìu khổng lồ gọt đi một nửa đoạn, mặt cắt ngang hiện một hồ nước màu xanh băng, những đám mây phảng phất như bị thế núi này chấn nhiếp, xa xa vây quanh một vòng, có loại ảo giác đâm thủng trời, ngược lại rất hợp với cái tên "Sầu Vân".

  Theo kiệu hoa cấp tốc tới gần, Thập Diệp ngửi thấy một vị ngọt yếu ớt, vội vàng che miệng mũi, nhìn lại, mới phát hiện hoá ra cũng không phải là vách mây mở ra hồ Sầu Vân, mà là chướng trí trên bầu trời bao phủ thật dày lên Sầu Vân Hồ, đem những đám mây tản ra hết xung quanh.

  Đội ngũ rước dâu coi chướng khí như không xông thẳng vào, vị ngọt cùng gió càng lúc càng nồng đậm, thổi đến mức Thập Diệ cơ hồ không thể mở được mắt, mặt hồ càng lúc càng gần, hồ nước xanh thẳm đến khủng b0, nuốt cả đội ngũ vào.

  Đó là Yêu cảnh!

  Thập Diệp ngưng thần định tâm, c4n đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, bọn họ dường như tiến vào một đường hầm dưới nước sâu, bốn vách tường màu lam phát ra tiếng nước ào ào chạy về phía sau, vô số bóng đen bắt đầu di chuyển trong vách nước, giống như một đàn cá lớn. Đội ngũ rước dâu giống như một con rết đỏ chạy như điên trong đường hầm, kiệu hoa là thân thể rết, kiệu phu là chân rết, hơi nước nồng đậm hun đến mức lông mi của Thập Diệp bị dính những giọt nước thật dày, mí mắt có chút nặng nề, cũng không biết qua bao lâu, cửa đường hầm mới xuất hiện ánh sáng, đội ngũ đón dâu hướng về phía ánh sáng vù một cái vọt tới, thân kiệu kịch liệt chấn động, sau rồi rơi xuống đất.

  Bên ngoài kiệu vang lên tiếng pháo nổ và tiếng hoan hô của đám người, tiếng chúc mừng không dứt bên tai, lúc trước thổi loạn cả lên bây giờ như đột nhiên tìm được giai điệu, vui sướng như muốn nhảy múa.

  "Tân nhân đến, đá cửa kiệu rồi...".

   Cửa kiệu bị đá văng ra, hỉ nương bên ngoài lại hô: "Nghênh tân nhân ra khỏi kiệu..."

  Một đoạn tơ hồng bay vào quấn lấy cổ tay Thập Diệp, cột thành một cái nút bướm, Thập Diệp bị kéo ra ngoài, lảo đảo hai bước mới ổn định thân hình, nhanh chóng từ dưới khăn trùm nhìn một vòng, không khỏi có chút giật mình.

  Dưới chân giẫm lên mặt đất đá xanh, rất giống với mặt đất trên đường phố ở thế gian, bốn phía có rất nhiều người đang đứng, nhìn mẫu giày thì nam nữ già trẻ gì cũng đều có, trên mặt đất còn chất đống giấy vụn đỏ, vỏ hạt dưa, vỏ của pháo, tiếng cười đùa của đám người cùng tiếng trẻ con kêu không dứt bên tai... quả thực giống hệt cảnh hắn nhìn thấy ucs thành thân ở thế gian.

  Quỷ dị nhất chính là một vị ngọt đó vẫn mơ hồ vờn quanh chóp mũi hắn.

  "Tân lang nhập môn...".

   Dây tơ hồng túm lấy hắn đi về phía trước, bước qua một cánh cửa, hai cánh cửa, đứng ở chính giữa phòng, người càng nhiều, tiếng cười càng thêm ồn ào, ầm ĩ đến màng nhĩ Thập Diệp phát đau, Hỉ Nương lại hô: "Nhất bái thiên địa..."

  Tơ đỏ kéo Thập Diệp liền quỳ xuống, kéo đến một nửa, thì kẹt lại.

  Thập Diệp trở tay nắm chặt tơ đỏ, thân thể không nhúc nhích.

  Bốn phía đột nhiên yên tĩnh.

  Giọng nói của hỉ nương lắp bắp vang lên: "Tân, tân lang quan này, đây là vui mừng quá, ta, chúng ta lại một lần nữa..."

  Lời còn chưa dứt, Thập Diệp triệu ra bảy lá phong tà chú dọc theo tơ đỏ quấn vào, chú quang tản ra dệt thành lưới, vững vàng đem người ở đầu bên kia tơ đỏ trói ở bên trong.

  Thập Diệp mở khăn trùm đầu ra, ngón tay kẹp hỏa chú bắn thẳng về phía trước: "Sầu Vân tiên quân, còn không đưa tay chịu..."

  Chữ "chịu" cuối cùng bị kẹt trong cổ họng không chịu ra.

  Người bị dính Phong Yêu chú mặc một bộ hồng y, cười tủm tỉm nhìn hắn, mặt mày tuấn lãng, còn có hai má lúm đồng tiền đáng Yêu.

  "Thập Diệp, hôm nay ngày đại hôn của ta và ngươi, đừng giận dỗi mà."

  Là Bạch Huyên?!

  Không đúng!

  Đó là ảo ảnh!

  Thập Diệp chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức phản ứng lại, vung ra một đạo Thanh Minh chú lướt qua mí mắt hắn, Tịnh Mục của hắn không bằng lúc trước, nhưng nếu thêm chú Thanh Minh, thì vẫn có thể khôi phục được bảy tám phần thị lực trước kia.

  Quả nhiên, tất cả mọi người trong phòng... bằng hữu thân thiết đến chúc mừng, phụ mẫu, hỉ nương ngồi trên cao đường, thậm chí ngay cả Bạch Huyên trước mắt trong nháy mắt cũng biến mất.

  Thập Diệp đứng ở trong một gian đại sảnh vô cùng hoa lệ, cột trụ màu vàng, mặt đất màu vàng, thậm chí ngay cả xà nhà trên nóc nhà đều là màu vàng, bốn phía có hai mươi chín tộc nhân Thanh Thị, đều vén đầu lên, ánh mắt mờ mịt, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị.

  Trong tay mỗi người đều nắm chặt một sợi tơ đỏ, đầu tơ đỏ kia kéo dài đến đại điện, nơi đó có một cái giường lớn cột vàng, ba tầng màn lụa dài buông xuống mặt đất, che khuất bên trong kín không kẽ hở, lụa đỏ chậm rãi nhúc nhích, theo chân giường bò vào trong sổ sách.

  Chuông báo động trong đầu Thập Diệp vang lên, hỏa chú bẻ gãy tơ hồng trên cổ tay, nhưng đã muộn rồi.

  Trên cổ tay có thêm hai dấu răng đỏ.

  Tơ hồng trên mặt đất cuộn tròn lại thành một khối, biến thành một con trăn không đầu to bằng cánh tay... toàn thân đỏ thẫm, bụng có đốm đen, đuôi nhỏ như dây thừng...

  Đó là một con Nhiêm Trùng trưởng thành

 

Bình luận

Truyện đang đọc