BAD GIRL


Giọng nói quen thuộc của tên con trai vang đến một cách đột ngột khiến cái Su giật bắn mình, liền bước lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với tên Huy.
Đưa mắt nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, thằng Bi đứng ngay trước cổng chung cư đưa mắt nhìn về phía nó và tên Huy! Dù nó không có ý gì với tên Huy và nụ hôn ban nãy nhưng đứng trong tình huống này, con bé thật thấy khó xử và có chút chột dạ. Riêng tên Huy kế bên vẫn điềm nhiên bỏ hai tay vào túi, gương mặt hơi kênh kiệu.
- Bi? Sao lại ở đây?
- Vì ở đây nên mới chứng kiến được cảnh vừa rồi! Hai người tình quá nhỉ? Giờ này cũng hơn mười giờ....
Câu nói đầy ẩn ý của thằng Bi khiến cái Su có tí khó chịu. Lại thêm cả nụ cười nhếch môi đó, cứ như là hắn đang khinh bỉ nó vậy!
Cái Su biết rõ, thằng Bi là đã hiểu lầm mình. Nó vội bước tới chỗ thằng Bi, càng lại gần, nó càng nhìn thấy rõ hai bàn tay của thằng Bi đã nắm chặt lại, đôi mắt đen âm u khiến người khác hơi e ngại bắt chuyện, lo sợ hắn sẽ nổi giận!
- Bi...
- Đi vào nhà đi! Đã hơn mười giờ rồi.
Cái Su vốn định lên tiếng giải thích nhưng liền bị thằng Bi cắt ngang!

- Nhưng mà... - Cái Su kiên trì.
- Em đi vào trước đi, có gì để mai nói!
Giọng thằng Bi gắt lên, gương mặt đẹp trai có phần hơi cau có.
Cái Su tự dặn lòng rằng phải bình tĩnh, dù có hiểu lầm, có bị quát mắng cũng không nên nổi nóng theo. Như thế chỉ càng khiến mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng tệ hơn! Chỉ khi bản thân bình tĩnh mới có thể giải quyết mọi chuyện một cách sáng suốt!
Chỉ là con bé hơi e ngại, hai tên con trai này sẽ làm gì ở đây?!
Suy nghĩ một hồi , con bé quyết định về nhà vì cảm thấy bản thân ở lại vừa không giải thích được gì, vừa khó xử lại vừa làm mọi chuyện trầm trọng hơn!
Lườm tên Huy một cái cảnh cáo, ý bảo hắn tốt nhất nên giải thích mọi chuyện xong xuôi, con bé mới bước chậm rãi vào khu chung cư, để lại hai tên con trai ở lại.
Thấy cái Su đi khuất, tên Huy liền ung dung quay lưng đi về hướng cũ.
- Hai người...rốt cuộc có mối quan hệ gì? Tốt nhất là nên thành thật, không tôi sẽ "nặng tay" đấy!
Thoáng chốc, thằng Bi đã đuổi kịp, đôi tay rắn chắc hung hăng nắm lấy cổ áo tên Huy xốc lên. Hai gương mặt đẹp trai kề gần nhau, một thì tức giận, một thì lạnh nhạt cười khẩy!
- Chẳng phải đã thấy sao? Hỏi dư thừa!
Tên Huy nhếch môi, tay dùng lực gạt bỏ tay thằng Bi ra, làm bộ dạnh khinh khỉnh bỏ đi.
Bốp!
Tên Huy lãnh trọn cú đấm vào mặt, hơi lùi về sau một chút, nếu là người khác, đã sớm ngã nhào! Dù mặt đã biến dạng, miệng cũng bắt đầu rỉ máu nhưng tên Huy vẫn thản nhiên nhếch môi, không tức giận cũng không đánh trả.
- Đừng để tôi gặp lại anh.
Nói xong thằng Bi liền leo lên xe phóng thẳng.

- Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Cái Su bực dọc ném chiếc điện thoại lên giường đồng thời người cũng thả phịch xuống một cách mệt mỏi. Thằng Bi lại khóa máy, làm cho con bé có chút không an tâm. Nó muốn giải thích cho hắn biết mọi chuyện, nó vốn khôn g có gì với tên Huy, cũng không hề có ý định tham gia vào cái trò chơi mà tên Huy giăng ra, chỉ là, nó có một phút hơi chần chừ mà mọi việc ra như vậy!
Sáng hôm sau, nó ôm một cặp mắt thâm quầng đến trường với mong muốn là được gặp thằng Bi và giải thích rõ mọi chuyện. Ấy vậy mà chỗ ngồi bên cạnh nó lại trống trơn… Nó có thử hỏi Rie hay thằng yan, nhưng chẳng ai biết gì cả… Suốt cả năm tiết học, nó không tài nào tập trung nổi, đầu óc cứ rối tung. Nó quyết định, khi tan học sẽ ghé nhà thằng Bi xem sao…
Đứng trước cổng nhà một hồi, con bé vẫn không dám bấm chuông hay kêu cửa. Có khi nào thằng Bi không có ở nhà? Hay là hắn lại không chịu mở cửa cho nó? Lần đầu tiên, bản thân nó thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến nỗi không làm được gì, nhưng ít nhất nó phải giải thích mọi chuyện trước đã. Vốn định đưa tay nhấn chuông chợt có một bóng người từ trong nhà bước ra… Là Tuyết Nhi?
-Tuyết Nhi? – Cái Su ngạc nhiên kêu to một tiếng như không tin vào mắt mình.
Trái với vẻ ngạc nhiên của nó, Tuyết Nhi chỉ khinh khỉnh liếc nhìn, dì giúp việc thấy nó liền nhoẻn miệng cười, nhanh tay ra mở cửa.
-Cháu vào nhà đi, Phong đang ở nhà đấy!
-Cám ơn dì – cái Su gương mặt có chút cứng đờ đáp lại, xong lại hướng mắt về phía Tuyết Nhi – cậu làm gì ở đây?
-Tôi đến để trả điện thoại! Bi để quên điện thoại ở chỗ tôi!
-Sao lại để quên ở chỗ cậu?
-Hỏi nhiều thật! Muốn biết thì tự đi mà hỏi Bi ấy.
Nói xong, Tuyết Nhi liền bỏ đi, để mặc nó với muôn vàn thắc mắc và câu hỏi. Thằng Bi làm gì mà lại để quên điện thoại ở chỗ Tuyết Nhi. Đã thế hôm qua lúc con bé, điện thoại thằng Bi chỉ reo vài tiếng xong lại tắt máy! Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra! Nó tưởng thằng Bi đã sớm chấm dứt với Tuyết Nhi rồi…

-Con, không vào nhà sao? Phong đang ở trên phòng ấy! – Dì giúp việc lên tiếng hỏi thăm nó.
-Phong ban nãy…không có xuống gặp Nhi sao ạ?
-Ừ! Ở lì trên phòng từ hôm qua đến nay. Nhi đến đưa điện thoại rồi về rồi…
Dì giúp việc vừa nói, vừa giơ chiếc điện thoại trong tay lên trước mặt cái Su. Căn môi suy nghĩ mội hồi, con bé hơi rụt rè lên tiếng.
-Cho con mượn điện thoại Phong được không ạ?
Dì giúp việc vui vẻ đưa cho nó chiến điện thoại trên tay, bởi lẽ, cái Su giờ cũng không còn là người lạ nữa, bố mẹ thằng Bi đều rất hài lòng vê con bé sau cái hôm gặp mặt.
Cái Su hơi run nhận lấy chiếc điện thoại. Mở nguồn lên, con bé phát hiện ra điện thoại thằng Bi không hề hết pin mà tắt máy. Điện thoại vốn vẫn còn hơn 50% pin, là cố tình tắt máy! Kiểm tra tin nhắn và các lịch sử cuộc gọi. Con bé có thấy tin nhắn của thằng Bi và Tuyết Nhi, nhưng...nội dung tin nhắn đều đã bị xóa!
Nó thấy hụt hẫng kinh! Rốt cuộc là cả hai có gì mà phải xóa không cho nó biết! Nó thấy hụt hẫnh kinh khủng! Nó chợt nhận ra, sự tin tưởng mà nó và thằng Bi dành cho nhau, không phải là tuyệt đối!


Bình luận

Truyện đang đọc