BẠI GIA CŨNG KHÓ

Giang Túng cầm thư, nhìn hồi lâu, vô cùng buồn bực, nhấc bút viết một hàng chữ, đưa giấy qua mành che.

Thừa dịp người bên trong đưa tay ra lấy thư, Giang Túng cúi người túm lấy cổ tay, kéo đến sát miệng, hôn một cái, sau đó vén rèm.

Nhạc Liên đang ngồi xếp bằng phía sau rèm, biểu tình lãnh đạm chợt trở nên kinh hoàng, rồi chuyển thành tức giận, cổ tay bị Giang Túng nắm, còn hôn một cái, dùng sức rút tay về, chà mạnh chỗ vừa bị hôn lên quần áo.

Minh Lật công tử bị kinh sợ, vội vã chạy ra khỏi nhã gian, bên trong phòng nhất thời yên tĩnh, còn lại Giang Túng và Nhạc Liên.

Giang Túng giương môi, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Liên, đứng bên cạnh, đầu ngón tay khẽ cuốn một lọn tóc, nhẹ giọng trêu chọc: “Ta có biết hổ thẹn hay không, tiểu quan ngươi rất rõ, không phải sao?”

Bút tích kia rất quen thuộc, kiếp trước lúc làm ăn cùng Nhạc Liên, bút tích cũng lão luyện ác liệt như vậy.

“Điểm tâm ăn ngon không?” Giang Túng nâng quai hàm hỏi, đầu ngón tay kẹp bức thư hồi nãy, dòng chữ trên giấy như ẩn như hiện trước mắt Nhạc Liên.

Nhạc Liên cau mày, chợt đứng dậy, túm lấy Giang Túng, cầm đao, kéo cổ tay Giang Túng bước đi, mãi đến khi đi vào một con hẻm nhỏ không người mới dừng lại.

Giang Túng còn chưa mở miệng, Nhạc Liên liền lạnh giọng chỉ trích: “Nơi đó rất bẩn.”

Nhạc Liên kiếp trước cũng không hiểu phong tình như vậy, vừa cố chấp lại vừa cứng nhắc, Giang Túng thờ ơ dựa vào vách tường, nghiêng đầu nói: “Tiểu tử, ngươi còn muốn quản ta. Ta hỏi ngươi, ngươi nhảy vào cửa sổ kỹ viện, là để tìm ta sao?”

Nhạc Liên bỗng nhiên sửng sốt, chẳng qua là lúc đi đường tình cờ thấy Giang Túng, có chút thắc mắc nên đi theo, nhìn hắn cùng với tiểu quan thân mật thông qua cửa sổ, cả người liền cảm thấy khó chịu.

Giang Túng cúi đầu khẽ cười bên tai hắn: “Nam nhân trưởng thành như ta cần phải trút lửa, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể, nếu vậy, ngươi làm với ta hai lần, ta liền không đi Phong Diệp cư, thế nào?”

Hắn bỗng nhớ đến kiếp trước, hắn cũng từng đè Nhạc Liên xuống giường làm một trận.

Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc kia khiến hắn động lòng, dáng vẻ chán ghét không cam chịu bất lực rên rỉ, hình ảnh kia quả thực rất kích tình.

Không ngoài dự đoán, vẻ mặt Nhạc Liên liền hiện lên vẻ chán ghét kinh ngạc, nhìn Giang Túng, môi run một lúc, không nói nên lời, xoay người rời đi.

Giang Túng cảm thấy thú vị, đi theo sau, chọc tức hắn: “Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”

Nhạc Liên không quay đầu lại, lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút.”

Đối với những chuyện giường chiếu người bình thường rất khó mở miệng, không biết Giang Túng làm thế nào có thể nói mà không biết ngượng, không kiêng kỵ, những lời tùy tiện như vậy mà cũng dám nói thẳng, hắn không cần mặt mũi nữa sao?

Giang Túng híp mắt nhìn hắn đi xa, bóng lưng vừa thương xót vừa buồn cười.

Kiếp trước Nhạc Liên quá lạnh lùng, hung hãn, Giang Túng không dám mở miệng, nếu lúc trước Nhạc Liên cũng thanh khiết như vậy, ngoài miệng nói cút nhưng thực ra vẫn không nhịn được, Giang Túng nhất định sẽ thao hắn đến mức không xuống giường được.

Hai người đối lưng nhau bước đi, Nhạc Liên trở về căn nhà sơ sài của mình, Giang Túng không có chuyện gì làm, rảnh rỗi đi bộ đến hiệu buôn của mình nhìn một chút.

Mấy ngày nay Giang Túng để Giang Hoành tự mình sắp xếp, thấy hiệu buôn đang dần chỉnh tề, Giang Hoành nhón chân cầm một cái chổi lông gà phủi bụi cho mấy thứ đồ cổ, chân mày hơi xoắn lại, có vẻ không vui.

Giang Túng cảm thấy có chỗ không thích hợp cho lắm.

Hôm nay hắn phung phí rất nhiều bạc, chắc là phải gặp được chuyện tốt chứ.

“Thao!” Bỗng nhiên hắn lấy cái hộp gỗ nhỏ đựng vòng tay ra xem, trong lòng chợt lạnh.

Hay thật, viền hộp được khảm một hàng ngọc bích nhỏ trong xanh, vòng tay là hàng nhái, nhưng những hạt ngọc bích nhỏ này dịu dàng trong suốt, lại là hàng thật, Tôn chưởng quỹ lại không rành về ngọc.

Nhìn kỹ cái hộp nhỏ, mẹ nó, đây không phải là hoàng hoa lê mộc* sao.

*Hoàng hoa lê mộc: một loại vàng.

Ít nhất cũng có giá năm ngàn lượng bạc.

“Xui xẻo, xui xẻo, xui xẻo rồi!” Giang Túng ném cái hộp ra ngoài, “Mau, mau ném đi.”

Không ngờ cái hộp vừa rời tay, Khâu chưởng quỹ vừa vặn đi ngang qua, thấy Giang Túng ném đồ tới chỗ, tưởng là cho mình, thuận tay chụp lấy, nhìn một chút, sắc mặt lập tức trở nên đông cứng, cẩn thận quan sát mấy lần, kêu một tiếng: “Túng gia! Thứ tốt này ở đâu ra vậy? Muốn bán sao? Bảy ngàn lượng, được không?”

Giang Túng đứng sững sờ tại chỗ.

Khâu chưởng quỹ sợ hắn đổi ý, vội vàng phân phó gã sai vặt bên người: “Mau, đi lấy ngân phiếu, vừa vặn bên cạnh có một Tiền trang.”

“Ngài cầm lấy!” Khâu chưởng quỹ nhét một đống ngân phiếu vào tay Giang Túng, vui mừng rạo rực mang hộp gỗ đi.

Thấy Giang Túng đứng bên ngoài, Giang Hoành chợt thở phào nhẹ nhõm, đem một tấm giấy lụa ghi chép cho Giang Túng, vẻ mặt đưa đám nói: “Đều do nhị thúc mắt chột đui mù tham lam, việc làm mật ong tiến cung rơi vào nhà chúng ta rồi, nhị thúc kêu đưa huynh xử lý, thúc khi dễ chúng ta không còn cha, nghĩ chúng ta sẽ không làm được.”

Giang Túng mỏi mệt ngồi xuống đất, xui xẻo rơi trúng đầu rồi.

Muốn nuôi ong phải cần phải có ít nhất một trăm ngàn lượng bạc, mỗi năm thu hoạch được khoảng mười ngàn cân, hoàng cung nhiều nhất cũng chỉ mua năm ngàn cân, cứ coi như buôn bán cho triều đình thì nhiều tiền hơn, nhưng năm ngàn cân còn lại biết mang đi đâu bán cho hết.

Giang Hoành thấy ngân phiếu trong tay Giang Túng, cao hứng nói: “Bạc ở đâu ra vậy?”

Giang Túng thảm thương bứt tóc nói: “Đại ca của ngươi mang mạng đi cầm.”

Giang Hoàng cười khan: “A, huynh bán nghệ sao?”

Giang Túng: “Cút ngay.”

Lợi được cái hộp gỗ bảo bối, lại phải tiến cung mật ong cho triều đình, vừa bán cái hộp cho Khâu chưởng quỹ kiếm năm ngàn lượng bạc, vậy là còn một cái tai ương chưa giáng xuống đầu nữa.

“Thật đúng là nghiệp chướng.” Giang Túng ném ngân phiếu cho Giang Hoành, vội vàng chui vào hiệu buôn lánh nạn, chỉ sợ gặp tai bay vạ gió bất ngờ.

Cả đời này hắn chẳng muốn so đo với ai, nhị thúc tính kế hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là nhị thúc quyết tâm muốn hại hắn, hôm trước cấu kết với đám giặc báo tin, bây giờ là tự mình tiến cử việc làm ăn trong cung cho Giang Túng, trong lòng lại càng thêm buồn phiền, mức độ tha thứ cho nhị thúc ngày càng thấp.

Lúc này có một thị vệ ăn mặc chỉnh tề tay cầm cây sáo trúc bước vào hiệu buôn.

Giang Hoành khách khí, nghênh đón: “Đại ca, chúng ta còn chưa khai trương.”

Giang Túng cắm đầu ngồi uống trà trên ghế, ngẩng đầu, tình cờ thấy cây sáo trúc trong tay thị vệ kia, nhìn như một thứ đồ xù xì, ném ra đường chắc cũng chẳng ai muốn nhặt, đồ vật rẻ tiền vậy mà còn mang đến hiệu buôn.

Ánh mắt Giang Túng bỗng nhiên sáng lên, gọi thị vệ kia lại: “Tiểu ca dừng bước, ta thấy cây sáo trúc kia linh khí bức người, quả thật là tuyệt phẩm, năm ngàn lượng có được không, một tay đưa tiền một tay nhận đồ! Giang Hoành, mang bạc đến đây.”

Giang Túng vừa nói vậy, tiểu ca kia có chút lờ mờ, sững sờ đưa sáo trúc cho Giang Hoành: “Vậy, cám ơn chưởng quỹ.”

Giang Túng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã tống được năm ngàn lượng tai ương đi rồi.

——

Giang Túng vừa bỏ đi năm ngàn lượng xui xẻo, bên trên liền có lệnh, nói việc nuôi ong một mình Giang gia thì khó mà đảm nhiệm được, ra lệnh Nhạc gia gánh một nửa, hai nhà cùng nhau chuẩn bị, đến kỳ giao đủ hàng hóa là được.

Loại công việc cực nhọc này, nhị thúc đương nhiên giao cho Giang Túng, còn Nhạc gia dĩ nhiên giao cho kẻ không mấy được cưng chiều Nhạc Liên.

Theo quy củ của mấy vị lão tổ tông truyền lại, nếu nhà nào tiếp nhận đặc ân được làm việc cùng với triều đình, nhất định phải mở tiệc rượu, ăn mừng gia tộc nhận được thánh ân.

Ba ngày sau, Nhạc gia cùng Giang gia góp tiền mở tiệc rượu, hy vọng lần này có thể làm ăn viên mãn thuận lợi.

Hai nhà đặt mấy chục bàn ở Nghênh Xuân lầu, bên ngoài là những khách nhân địa vị thấp, còn bên trong nhã gian có không ít quan viên lớn nhỏ, nhị thúc cùng tam thúc bận bịu chào hỏi các vị tân khách, mấy vị lão gia Nhạc gia cũng không nhàn rỗi.

Nhạc lão gia tử chống gậy, run rẩy ngồi ở trong sảnh, bọn tiểu bối hướng lão gia dập đầu, nói mấy câu cát tường, rồi cầm điểm tâm tung tăng chạy đi chơi.

Giang Túng xuống sau bếp cầm mấy cái chân giò hun khói gặm ăn, thấy Nhạc Liên đứng trong góc, liền đi tới, phá lệ khoác tay lên bả vai Nhạc Liên, nhét chân giò vào miệng hắn.

“Ngon chứ?” Đầu ngón tay đụng phải môi Nhạc Liên, Giang Túng rút ngón tay về liếm, cười hỏi hắn: “Tại sao lại không kiếm chỗ ngồi? Đứng đây làm gì vậy.”

Nhạc Liên nhìn hắn giống như nhìn con ruồi, lắc đầu, tỏ vẻ không biết nên làm thế nào, đành nhai thịt trong miệng nuốt xuống.

Nhạc Liên cau mày nhìn hành động không một chút kiểm điểm của Giang Túng, thở dài.

Giang Túng nhìn theo ánh mắt Nhạc Liên, thấy một vị thanh niên xấp xỉ tuổi tác với hắn, nha hoàn vây quanh, bước vào trong Nghênh Xuân lầu.

Nhạc gia Đại thiếu gia phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ ưu nhã khéo léo, vừa bước vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt của các vị Thiếu phu nhân, các phu nhân rối rít nghị luận, muốn đem gả nữ nhi đã đến tuổi cho Nhạc gia Đại thiếu gia.

Nhạc Liên yên lặng đứng đó, từ trong góc nhìn vị đại ca vạn người mê, hắn có thói quen nhìn Nhạc Hợp từ trong góc, ở Nhạc gia, ánh sáng luôn thuộc về Nhạc Hợp, mà Nhạc Liên thì bị mọi người coi là một con chuột hèn mọn.

“A, đây không phải là đại ca của ngươi sao.” Giang Túng liếm đầu ngón tay, thờ ơ nói: “Ra dáng lắm, nếu không tính người đẹp vì lụa thì hắn chẳng là gì so với ngươi cả, ngươi mạnh hơn hắn rất nhiều, thật.”

So với Nhạc Liên thì Giang Túng lại càng không thích tên đại ca Nhạc Hợp này, bản lĩnh không bằng ai, tính cách lại nóng nảy, có một chút chuyện đã muốn ra oai, bản thân không có bản lãnh còn tỏ vẻ đố kỵ, kiếp trước vì hợp tác làm ăn với hắn mà Giang Túng tức đến mức ném chậu, đập chén, tổn thọ mười năm.

Nhạc Liên nhíu mày một cái.

Chưa ai nói điều này với hắn, Giang Túng là người duy nhất.

Nhạc Hợp bước ngang qua chỗ xó xỉnh Giang Túng cùng Nhạc Liên đang đứng, nhìn Nhạc Liên một cái, ánh mắt như đang nhìn một con chó người đầy bùn đất, vẻ mặt ngạo mạn cùng khinh miệt.

Nhạc Hợp thúc giục Nhạc Liên: “Tại sao ngươi lại đứng ở đây, còn không xuống bếp thúc giục bọn họ mang thức ăn lên.”

Từ khi Nhạc Liên động đao với hắn, hắn cùng Nhạc Liên đã coi như trở mặt, đối địch với nhau, bây giờ Nhạc Liên dọn ra ngoài ở, hắn cũng coi như không có người em trai này. Mà đúng hơn thì lúc ở cùng một nhà hắn cũng không thèm nhìn đến Nhạc Liên, coi như một con chó để mà sai khiến.

Vẻ mặt Nhạc Liên vẫn lãnh đạm, chưa kịp mở miệng, Giang Túng đã không vui, buông cánh tay đang ôm bả vai Nhạc Liên ra, khoanh tay dựa vào tường giương cằm lên, khinh miệt nói: “Này, ngươi là thứ gì vậy, người ta cũng là Nhạc gia thiếu gia, ngươi dựa vào cái gì mà quát tháo, muốn đồ ăn thì tự mình đi giục đi.”

Nhạc Liên mím môi, nhìn Giang Túng ngang ngược, ăn nói không nhượng bộ, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

Nhạc Hợp bỗng nhiên dừng bước, bị Giang Túng mắng chửi giễu cợt, hít một hơi, thấp giọng uy hiếp: “Giang Túng, nơi này có nhiều tân khách, ta cảnh cáo ngươi, nên thu liễm một chút, xong tiệc ta sẽ tính sổ với ngươi.”

Giang Túng không chịu bỏ qua, khiêu mi, nói:”Sao, đường đường là Nhạc gia lại giở thủ đoạn giết người diệt khẩu? Ngươi nên biết, ta có một lô hàng ở kinh thành, ta có cách khiến cho ngươi vừa mất cả vỗn lẫn lời.”

“Ngươi!” Nhạc Hợp cắn răng nghiến lợi, túm cổ tay Giang Túng, tiếng khớp xương vang lên.

Cổ tay Giang Túng bị đau, khẽ cau mày, nhưng sống chết không chịu yếu thế, đời trước không ai dám khiến cho Giang Túng phải yếu thế, bây giờ lại càng không thể.

Nhạc Liên kéo Giang Túng ra phía sau, cầm đao sượt ngang qua tay Nhạc Hợp, nhàn nhạt nói: “Đại ca, ngươi hạ thủ quá trớn rồi.”

“Tiểu súc sinh ăn cháo đá bát.” Nhạc Hợp hung ác trợn mắt nhìn Nhạc Liên một cái, phất tay áo bước đi.

Giang Túng xoa cổ tay, đi sát người Nhạc Liên cười đểu: “Ta nói này, cổ tay ta đau.” Hắn nhân cơ hội dùng tay nghiêng đầu Nhạc Liên, hôn lên gương mặt Nhạc Liên một cái, xoay người đi đến nơi Giang Hoành đang mời rượu.

Để lại Nhạc Liên đang đứng đó, khó chịu, ảo não lau đi nước bọt đọng lại trên gò má.

Bình luận

Truyện đang đọc