BÀI TẬP TÌNH YÊU CỦA HỌC BÁ


Buổi tối thứ năm, toàn trường yên tĩnh, trên sân thượng, Trúc Lâm Sâm ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào góc tường, nghiêm túc vùi đầu đọc sách.

Đột nhiên, cửa ra vào sân thượng bị phá, “phanh” một tiếng, có người gần như thô bạo xông vào.Trúc Lâm Sâm sợ hãi, cô lặng lẽ thò đầu ra, chỉ thấy một nam sinh cường tráng bị thô lỗ đẩy ngã trên mặt đất.


Trúc Lâm Sâm cũng không nhận ra nam sinh kia, nhưng cô biết một người khác, người kia mặc áo sơ mi trắng, dáng người mạnh mẽ, bên mặt hoàn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo ra, cậu an tĩnh đứng trước mặt nam sinh vừa té ngã trên đất, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ tức giận: “Là mày cầm tiền của Thiểu Xuân?”Người kia chính là Kỷ Phi Ngôn, chàng trai được chào đón nhất của tân sinh khối 10, cũng là học sinh yêu thích mới nhất của cha cô, Trúc Hạo Nhiên.Trúc Lâm Sâm trốn chặt trong góc, cũng không dám thở mạnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cuộc xung đột ở khoảng cách gần như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.“Mày là ai? Tao lấy tiền của người nào liên quan gì tới mày?” Nam sinh vừa té ngã trên mặt đất đứng lên, hùng hùng hổ hổ mở miệng, “Tên béo đó cũng dám cáo trạng? Để coi lần sau tao có đánh nhừ tử nó hay không!”Nam sinh vừa dứt lời, Kỷ Phi Ngôn đã giơ nắm đấm lên.

Chỉ thiếu chút nữa đã đánh nhau, cửa sân thượng lại bị người phá ra, chỉ thấy một nam sinh mập mạp thở hồng hộc vọt vào, ôm chặt lấy Kỷ Phi Ngôn, nói: “Phi Ngôn, quên đi, không nên vì tôi đánh nhau, bằng không cậu sẽ bị kỷ luật đấy.”“Nguyễn Thiểu Xuân, mày được lắm, còn dám tìm người giúp đỡ!” Nam sinh đối diện trừng mắt.Người vừa được gọi là Nguyễn Thiểu Xuân, tiểu mập mạp rụt cổ một cái, dường như có chút sợ.Kỷ Phi Ngôn nhẫn nhịn: “Mày có biết, tiền mày cầm là một tháng tiền sinh hoạt của Thiểu Xuân hay không?”“Vậy thì sao nào?” Nam sinh kia không chút nào cảm thấy mình làm sai, phách lối hỏi lại.Kỷ Phi Ngôn bị chọc giận quá mà phá lên cười: “Nghe nói mày trước sau lừa gạt không ít học sinh, đếm số cộng lại, chắc hơn hai ngàn tệ?”“Vậy thì thế nào?”“Mày tròn mười tám tuổi rồi nhỉ? Chỉ cần bây giờ tao báo án, tội của mày bị xử ít nhất cũng 3 năm tù giam, số tiền mà mày đã lừa gạt những người kia, đều phải trả lại toàn bộ.

Tao tin là, tất cả những người đã từng bị mày doạ dẫm, đều rất vui lòng ra làm chứng đấy.” Kỷ Phi Ngôn lấy điện thoại di động ra, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt hiển nhiên đã bắt đầu cảm thấy chột dạ, đè xuống 3 con số, “Làm sao, mày có muốn trả lại số tiền của Thiểu Xuân không?”Kỷ Phi Ngôn nói mấy câu liền dễ dàng khiến nam sinh kia cảm thấy bị uy hiếp, chỉ là trên mặt, nam sinh đó vẫn không chịu tỏ ra yếu kém, từ trong túi, cậu ta móc ra một cái phong bì, ném tới trước mặt Kỷ Phi Ngôn, vẻ mặt không vui nói: “Trả lại cho mày là được chứ gì!”Nói xong, nam sinh kia liền chạy đi, nhân tiện còn va vào bả vai Kỷ Phi Ngôn.Kỷ Phi Ngôn bị cậu ta đụng vào liền lảo đảo một cái.“Phi Ngôn, cậu không sao chứ?” Nguyễn Thiểu Xuân khẩn trương hỏi.Kỷ Phi Ngôn vuốt vuốt bả vai, lắc đầu.


Cậu cúi người nhặt phong bì lên, đưa cho Nguyễn Thiểu Xuân: “Cậu nhìn một chút, xem có thiếu hay không.”Nguyễn Thiểu Xuân nhận lấy đếm, vui vẻ nói: “Không thiếu đồng nào.

Phi Ngôn, cậu thật lợi hại.”Phải biết người kia là học sinh năm ba nổi danh quậy phá, ngay cả chủ nhiệm phòng giáo vụ đều không quản được cậu ta, không nghĩ tới Kỷ Phi Ngôn không cần tốn quá nhiều sức lực liền có thể làm hắn ta phun tiền ra.“Về sau nếu cậu gặp phải tình huống như vậy, đừng giấu không nói, việc gì cũng có thể giải quyết.” Kỷ Phi Ngôn cười cười.Nguyễn Thiểu Xuân cảm động gật đầu một cái, điều kiện gia đình của cậu ta cũng không tốt, tiền sinh hoạt phí một tháng thực ra cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi, số tiền này là tất cả đối với cậu ta.Vốn cậu ta không có ý định nói cho chuyện này cho người khác biết, cùng lắm thì ăn bánh bao một tháng, chắc là có thể chịu đựng được, không nghĩ tới lại bị Kỷ Phi Ngôn phát hiện, lập tức liền vọt tới tòa nhà lớp mười hai lôi người kia đến sân thượng.“Phi Ngôn, chúng ta trở về thôi.” Nguyễn Thiểu Xuân mở miệng nói.“Ừ, cậu về trước đi, tôi lập tức về sau.”Trên sân thượng liền an tĩnh lại.


Trúc Lâm Sâm rúc đầu về, định chờ hai người kia rời khỏi.

Cô đợi nửa ngày, cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời đi của một người.Trúc Lâm Sâm cắn cắn môi, lại vụng trộm thò đầu ra liếc mắt nhìn, chỉ thấy căn bản Kỷ Phi Ngôn không có rời đi, chỉ thấy cậu ngồi xuống, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.Trúc Lâm Sâm Nhất sững sờ, cô còn tưởng rằng kiểu học sinh vừa ưu tú vừa nhân cách tốt giống như Kỷ Phi Ngôn sẽ không biết chơi game, không nghĩ tới cậu cũng không ngoại lệ!Trúc Lâm Sâm không khỏi thở dài, thực sự là nhìn người không thể đánh giá qua dáng vẻ bên ngoài!Đúng lúc này, Kỷ Phi Ngôn bỗng dưng ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn về phương hướng của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc