BẤM NGÓN TAY TÍNH TOÁN, TÌNH ĐỊCH LÀ LÃO CÔNG CỦA TA



Lê Hoặc vừa nãy gấp tiểu nhân xong ở trên viết tên của chủ mộ, sợ Bùi Dực Thần chú ý tới, nhanh chóng vứt xuống chậu than.

Một con rối cổ trang cao vài cm đột nhiên xuất hiện ở trước người Cẩu Tử đang kêu khóc, nó trong nháy mắt ngậm miệng, đến gần ngửi một cái, nhấc chân trước ngóng lóng lôi hai lần, phát hiện dĩ nhiên có thể đụng tới!
Lê Hoặc ỷ vào đưa lưng về phía Bùi Dực Thần, trên tay kết ấn, con rối kia ngẫu nhiên bị một sợi dây vô hình xuyên qua, treo trên cổ Cẩu Tử.

Như đứa nhỏ chiếm được đồ chơi, Cẩu Tử không khóc không náo, nằm ở trước bia mộ chơi con rối, cái đuôi to vẫy đến xù lông.

Bùi đại tổng tài không có kiên nhẫn, thấy Lê Hoặc đốt hết đồ vật mang đến, liền thúc giục muốn rời khỏi.

Lê Hoặc vỗ tay một cái phủi giấy dính, cùng hắn đi ra ngoài.

Thời điểm đi ra khu mộ, hắn đột nhiên cảm giác cái gì, quay đầu nhìn lại, Cẩu Tử mang theo con rối không biết đi theo từ lúc nào, đôi mắt ướt nhẹp vô tội nhìn hắn.

"..." Mày đi theo làm chi, nhanh đi luân hồi.

Bùi Dực Thần đi ga ra lái xe, Lê Hoặc đơn giản tại chỗ cũ chờ hắn, chờ người đi rồi, Cẩu Tử cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, xem nó nhìn bóng lưng Bùi Dực Thần, thoạt nhìn cũng chờ ngồi xe.

"Ngươi làm trễ nãi không ít thời gian, nếu không mau đi thì âm soa sẽ đến đây bắt ngươi."
Cẩu Tử vẫy vẫy đuôi, ngoẹo cổ nhìn hắn, mắt to vụt sáng bling bling, tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Lê Hoặc cố ý đi qua chỗ khác, Cẩu Tử lập tức theo lại đây, ngồi xổm xuống sát bên hắn.

Hắn đi vài bước, Cẩu Tử cũng đi vài bước, bám dính như kẹo mè xửng.

"Ngươi đừng đi theo ta, ta tuy rằng có thể cùng ngươi giao lưu, nhưng ta là người sống, ngươi đã chết..." Nói đến một nửa, nhìn thấy ánh mắt Cẩu Tử mê man, cảm thấy chuyện mình giảng đạo lý cho một con cún là lạ thế nào.

Câu thông không có kết quả, hắn đưa tay ra.

Cẩu Tử không rõ vì sao, mà thập phần thông minh đem móng vuốt đặt lên tay hắn.

Cùng linh thể tiếp xúc, cảm xúc Cẩu Tử có thể trực tiếp truyền đạt tới Lê Hoặc.


Một lát sau, hắn không biết nên khóc hay nên cười, "Ngươi muốn báo đáp ta? Chỉ vì con rối kia?"
Cẩu Tử ngoắc ngoắc cái đuôi.

Thấy Bùi Dực Thần đã lái xe tới đây, Lê Hoặc thu tay về, "Ta không cần ngươi báo đáp, đi đi."
Lên xe, thời điểm thắt dây an toàn hắn liếc mắt nhìn ngoài xe, đại cẩu vẫn ngồi xổm ở nơi đó, đôi mắt chuyên chú nhìn hắn, đuôi kéo dài rũ trên đất, thoạt nhìn rất mất mát rất đáng thương.

Lê Hoặc thu tầm mắt lại.

Hắn không ngốc ở nơi này quá lâu, nhìn mức độ trung thành của nó, mình đi rồi sợ là nó sẽ còn tiếp tục trông coi.

Tư vị trông coi một người, chờ một người quá thống khổ.

Bùi Dực Thần không được dấu vết nhìn Lê Hoặc một cái, vừa nhìn về phía ngoài xe, ngón tay đặt ở trên tay lái giật giật, một cước mở cửa xe đi ra ngoài.

Trở lại thôn thiên nam, Lê Hoặc xuống xe, đột nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu, mi tâm* nhảy một cái.

*vùng giữa hai lông mày
Đại cẩu đang ngồi xổm ở trên mui xe, lông trên đỉnh đầu mạnh mẽ bị thổi thành một ổ bù xù, soái cực kỳ.

Nó khả năng sợ con rối bị thổi bay mất, cẩn thận ngậm trên miệng, thấy Lê Hoặc xuống xe, nó cũng nhảy xuống, ý đồ ở cùng hắn hết sức rõ ràng, cũng phi thường kiên quyết.

Lê Hoặc có chút đau đầu, nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ không quản việc không đâu, thực sự thấy đại cẩu này trung thành như thế, có chút không đành lòng, kết quả tự mình rước lấy phiền phức.

Một đường đi tới nhà trọ, Cẩu Tử cũng cùng đến nhà trọ.

Y Nhan vừa mới quay xong trở về, tiến vào liền bắt gặp Lê Hoặc.

Thời điểm Lê Hoặc mới tới, Y Nhan có nghe Hồ Suất nói qua, nói hắn là tiểu bạch kiểm Đường Mộ nuôi, còn thông đồng với người khác, chính là cái loại người bán thân.

Sau đó nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của hắn rất kém cỏi cộng thêm không coi ai ra gì, ấn tượng với hắn hạ xuống âm điểm.


Có thể trải qua mấy ngày nay, Y Nhan đối với hắn có cái nhìn tốt hơn, tuy rằng cơ hội tiếp xúc của hai người không nhiều, nhưng việc hắn mời đại sư đuổi quỷ, chuyện này đúng là đại ân.

Y Nhan mím mím môi, không nói tiếng nào trở về phòng.

Lê Hoặc cũng không thèm để ý, nội dung nguyên bản phần sau cuộc đời nguyên thân người này chỉ xuất hiện qua vài lần, đối với việc nguyên thân hắc hóa không có ảnh hưởng gì.

Hắn mới vừa mở cửa phòng, Y Nhan liền vọt ra, nhét một vật vào lồng ngực của hắn, "Đây là tôi mới vừa mua, cho anh!"
Lê Hoặc cúi đầu vừa nhìn, là máy chơi game loại mới.

"Cho tôi làm gì, tôi không chơi game."
Y Nhan há miệng, một mặt nghẹn đến đỏ bừng, phô trương thanh thế mà tăng cao âm lượng, "Cho anh, anh cầm là được rồi, chơi hay không chơi tùy anh!"
Nói xong, đang lúc Lê Hoặc mờ mịt liền chạy trốn.

Đẩy cửa vào phòng, hắn tiện tay ném máy chơi game lên giường, biểu tình nghiêm túc nhìn Cẩu Tử lẽo đẽo theo sau.

Căn phòng này rất nhỏ, may Cẩu Tử là linh thể, nếu không không thể đứng vừa.

"Lời ta nói rất rõ ràng, ngươi sớm đã không thuộc về thế giới này, nên..."
Dư quang đột nhiên liếc về cái đầu đầy lông của Cẩu Tử, ở trên một làn khói xanh chầm chậm bay lên, từ từ tiêu tan.

Tối hôm qua thời điểm tập hợp hồn hắn nhớ tới Cẩu Tử ba hồn bảy vía là hoàn chỉnh bị ngưng tụ, nhưng bây giờ nó có một phách bị tiêu tan.

Ngoại trừ tình huống ngoài ý muốn, chỉ còn lại một khả năng.

Đều nói con người lúc bi thương tuyệt vọng cực điểm thì sẽ hồn bay phách lạc, nó dĩ nhiên khóc tới nỗi thổi bay mất một phách.

Ba hồn bảy vía không hoàn chỉnh, địa phủ không thu nhận, không có cách nào luân hồi, cho dù xuống địa phủ cũng chỉ có thể trôi nổi lang thang, làm cô hồn dã quỷ, chờ hồn phách toàn bộ tiêu tan cũng hoàn toàn biến mất.

"Ngươi thật đúng là trung khuyển." Lê Hoặc thở dài.


Việc đã đến nước này, nếu hắn còn không thu, chó này chỉ sợ rơi vào kết cục không tốt.

Thời điểm cơm tối, rất nhiều kẻ không quen biết tặng đồ cho hắn, lung ta lung tung cái gì cũng có, đồ ăn vặt, hoa quả, đồ dùng một lần, quần lót đều có.

Lê Hoặc nhìn nam nhân viên công tác chậm rãi ném quần lót lên trên đống lễ vật, một mặt mê mang, "..." Hắn thoạt nhìn là người đến cái quần lót cũng không mua nổi sao?
Nhân viên công tác ngượng ngùng nắm tóc, "Đây là đồ mới, mấy ngày nay quay ngày quay đêm, không thời gian ra ngoài mua lễ vật, cậu đừng ghét bỏ nha."
Nghe Chu Chấn Hải giải thích, hắn mới biết, những người này lúc trước chịu khổ nghe tiếng kêu quái dị, rất nhiều ngày ngủ không được, thiếu chút nữa muốn bãi công về nhà, may là có bùa bình an của hắn, mạng già cuối cùng cũng coi như được bảo toàn, này đều là đồ vật đến cảm tạ hắn.

Lê Hoặc liếc mắt nhìn kẻ ngồi xổm ở bên cạnh, Cẩu Tử dùng ánh mắt bảo bảo tò mò đánh giá những lễ vật này, lòng nói nếu như bọn họ biết, quỷ không có bị đánh đuổi, hiện tại đang ngồi bên cạnh bọn hắn, không biết sẽ như thế nào.

Chu Chấn Hải mở hộp quần lót nhìn một chút, nín cười nói: "Một chút tâm ý của bọn họ, cậu cũng đừng ghét bỏ, tôi nhìn quần lót này rất tốt, siêu thị bán tận 50 đấy."
"..."
Lê Hoặc tiện tay đem hộp quần lót kín đáo đưa cho Chu Chấn Hải, "Ngài quay phim cực khổ rồi, đây là một chút tâm ý của tôi, mong ngài không ghét bỏ, tôi thấy rất tốt, đáng giá không ít tiền."
Chu Chấn Hải: "..." Hỗn tiểu tử này!
Những người khác nghe thấy bên này đùa giỡn, đều cười theo.

Trở lại gian phòng của mình, Lê Hoặc bên trong đống đồ tìm ra hai quyển sổ ghi chép, mở ra so sánh trang giấy một chút, từ quyển chất lượng tốt hơn xé ra một trang.

Dùng chu sa Trương Trung đưa, trên giấy viết xuống tên của chính mình.

Viết xong, hắn nhìn về phía Cẩu Tử đang nhìn chằm chằm giấy, "Có bộ phim gọi trung khuyển tám công, vậy ngươi liền gọi đi...!Đại công đi."
Cũng không chờ Cẩu Tử đồng ý, Lê Hoặc liền viết lên giấy hai chữ Đại Công.

Chờ vẽ đầy phù văn lên trang giấy, hắn cầm lấy nhẹ nhàng quạt mấy lần, gấp thành hình con chó, ngón tay nhẹ nhàng trên mũi đao đâm một chút.

"Tê..." Hắn hít một hơi, thấm máu lên trên giấy.

Máu không lan ra trên mặt ngoài, rất nhanh thẩm thấu vào bên trong, thoáng cái biến mất không còn tăm hơi.

Lê Hoặc đánh mấy tờ khăn giấy bó ngón tay lại, nhìn về phía Cẩu Tử, "Bắt đầu từ bây giờ ngươi gọi Đại Công, cái này có thể lâm thời chứa đựng ngươi, chờ ngươi nuôi hồn phách hoàn hảo lại đi vào luân hồi, đồng ý thì tiến vào đây."
Cẩu Tử lắc lắc đuôi, móng vuốt vỗ lên trên giấy, toàn bộ linh thể lập tức bị hút vào.

Lê Hoặc cầm lên, im lặng đọc chú ngữ, ném giấy về phía trước, sau một khắc liền bị khảm vào trong lông mao xốp xốp.

Giấy làm lọ chứa có tác dụng ngắn, ăn được ngủ được cũng có nhiệt độ, cùng chó thường không có gì khác nhau, chỉ là không trưởng thành cũng sẽ không già đi, nhiều nhất hai mươi năm liền hết hạn, nhưng thời gian dài như vậy cũng đủ giúp nó nuôi hồn phách tốt trở lại.


Nó cao hai, ba mét, so với tàng ngao còn lớn hơn vài vòng, Lê Hoặc đột nhiên không kịp chuẩn bị bị rơi vào trong da lông của nó, thiếu chút nữa nghẹt thở.

Thân thể làm từ giấy, không có mùi lạ, mềm mềm ấm áp, so giường đệm cao su gì đó còn thoải mái hơn, chính là có chút nóng.

Đơn giản nằm trên bụng lông ngủ một đêm.

Sáng sớm ra khỏi cửa, một con chó lớn như vậy chạy một vòng dọa sợ không ít người, Lê Hoặc lệnh cưỡng chế nó thu nhỏ lại thành chỉ cao đến chân, mới nhìn như chỉ mục dương khuyển.

Trạng thái tĩnh uy phong lẫm lẫm, trạng thái động như đại bàng tung cánh.

Đại Công đi theo vài bước, đột nhiên bắt đầu học thỏ tung tung tăng tăng mà nhảy, một bên nhảy một bên gào gào gọi, nhảy ra thật xa thấy Lê Hoặc không đuổi kịp, liền tại chỗ xoay vòng cắn đuôi mình.

Lê Hoặc: "..." Hiện tại ba mẹ qua đời vẫn tới kịp sao? Quả thực kéo đổ hắn bức cách (?).

Đi tới cửa thôn, một chiếc siêu xe quen mắt đỗ ở kia, lão thư ký suất khí nước ngoài tay nhấc hành lý, theo sau Bùi đại tổng tài đi tới.

Xem bộ dáng thì ra phải đi về.

Trước mắt là khách hàng SVIP duy nhất, thấy làm sao cũng nên đi đến chào hỏi, giữ gìn quan hệ khách hàng.

"Bùi tổng, chào buổi sáng a." Lê Hoặc cười đi tới.

Bùi Dực Thần thần sắc lạnh nhạt, gật đầu một cái liền chuẩn bị lên xe, không có ý muốn trò chuyện.

Lê Hoặc: "Ai Bùi tổng, bùa đuổi quỷ đưa ngài kia dùng tốt không?"
Bùi Dực Thần động tác cất bước ngừng lại, ánh mắt nhìn sang nhiều hơn mấy phần chế nhạo, "Lần trước đưa tiền không đủ?"
"Kia sao..." Nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến sư phụ giả mạo kia, Lê Hoặc đầu óc xoay một cái, "Cái này không liên quan tới chuyện tiền bạc, tôi chủ yếu là lo lắng cho ngài a."
Không biết câu nào lấy lòng Bùi đại tổng tài, vẻ mặt của hắn mắt thường có thể thấy tốt lên, "Đây là cậu nuôi?"
Lê Hoặc cúi đầu nhìn Đại Công trốn ở bên chân, "Đúng a."
Bùi Dực Thần một tay gác lên khung kính, nhấc chân bước vô trong xe, ném lại một câu lành lạnh, "Chó giống tính chủ."
Lê Hoặc: "..." Nhìn số dư tài khoản, không tính toán với hắn!
======================
Bà editor lên gg tìm ảnh bé Đại Công, tải ảnh 1 bé samoyed trắng tinh lông dày đuôi vểnh cực kỳ xinh đẹp, đăng lên, còn so sánh với husky (xin lũi), xong nhận ra muộn màng Đại Công màu đen, lật đật đi sửa lại.

Ai có đọc mà thấy thì giả bộ mù đi nhá, tui bị mất trí nhớ huhu, só ry.


Bình luận

Truyện đang đọc