BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TUI SIÊU NGON LUÔN

(草 Thảo pinyin là cǎo, 曹 Tào trong họ của Tào Tuyết Cần 曹雪芹 pinyin là cáo, đọc gần giống nhau. Và nếu 草雪 Thảo Tuyết đứng cạnh nhau thì sẽ đọc là cáoxuě thay vì cǎoxuě, giống hệt 曹雪 Tào Tuyết cáoxuě.

曹雪芹 Tào Tuyết Cần cáoxuěqín là một tiểu thuyết gia người Trung Quốc, tác giả của cuốn tiểu thuyết “Hồng lâu mộng”, một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc.)

Châu Mộ hảo tâm đi đến bên hố nhìn Quy Hữu Kỳ, còn bảo Du Kỳ điều khiển gió cuốn gã lên, giọng điệu cưng chiều nói: “Quy Quy, trên người cậu vẫn còn vết thương, hay là tìm một bạn học đỡ cậu về đi.”

Quy Hữu Kỳ nén giận nói: “Ai là Quy Quy, tôi… tôi là… là tôi.”

Dưới ánh mắt Du Kỳ, khẩu khí của gã dần dần yếu đi.

Tiếng tăm của Du Kỳ cũng đâu phải chỉ vì sở hữu huyết mạch hung thú mà thành ngay, một sinh viên chuyên ngành “Khoa học và Kỹ thuật Tiên thảo” nhưng lúc đánh nhau hung ác đến độ nào, nhìn con Hổ Ưng mà Châu Mộ ăn là biết.

Quy Hữu Kỳ cũng hết cách, vươn một tua xúc tu ra thật xa, ngẫu nhiên túm được một bạn học đi ngang qua ba lần vì nhìn trộm Châu Mộ: “Này, cậu đỡ tôi về cái coi!”

Bạn học kia bày ra vẻ mặt ‘tui cũng nhọ thấy mẹ’, đành phải chịu cảnh cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép con này.

Châu Mộ hài lòng gật đầu, nhìn WeChat của Du Kỳ vang lên, cậu duỗi đầu qua, ra là giáo viên hướng dẫn của Du Kỳ gửi tin nhắn, WeChat của thầy tên là “Khách của hiên Điệu Hồng*”, bảo Du Kỳ đi tới phòng thí nghiệm một chuyến.

(*悼红轩 Điệu Hồng Hiên: mái hiên Điệu Hồng. Trích trong “Hồng lâu mộng – Hồi 1”: Tào Tuyết Cần ở trong hiên Điệu Hồng đọc lại mười bận, thêm bớt năm lần, xếp thành mục lục, chia ra từng chương từng hồi…)

Trong đầu Châu Mộ chợt lóe lên ý nghĩ, cái tên này hình như có chút quen tai, cậu lôi kéo Du Kỳ: “Tôi cũng đi nữa tôi cũng đi nữa.”

……

Lần thứ hai đi đến Truyền Phương Lâu, Châu Mộ nhìn thấy cái lỗ lớn trên tường mà lúc trước Du Kỳ đập ra đã được đắp lại.

Khi đến phòng thí nghiệm của thầy đang hướng dẫn Du Kỳ, đứng ở cửa liền có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên mặc sơ mi mang quần tây, tay áo xắn lên, buộc một cái búi nhỏ sau đầu, trong tay là cây Hộ Môn Thảo do Du Kỳ nuôi dưỡng, đang nghịch nó không ngừng tay.

Lúc trước giáo viên hướng dẫn đã nói với Du Kỳ, thầy cảm thấy vốn từ vựng của cây Hộ Môn Thảo này cực kỳ nhiều… và dơ, bảo hắn đem về quan sát một phen.

Hộ Môn Thảo đang uốn qua ẹo lại tránh né đầy bực bội, vừa nhìn thấy bọn họ liền thúc giục nói: “Đến rồi đến rồi! Đừng chạm vào tôi, cậu ta đến rồi kìa!”

“Thưa thầy.” Du Kỳ cũng thưa một tiếng.

Thầy hướng dẫn của Du Kỳ quay đầu lại, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy rõ rằng Du Kỳ còn mang theo một người, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn nhìn.

Châu Mộ lanh lợi chủ động chào hỏi: “Chào thầy ạ, làm phiền rồi, em là bạn cùng phòng của Du Kỳ, Châu Mộ.”

Thầy hướng dẫn ít nhiều gì cũng đã nghe qua sóng gió của hai ngày nay, “Ồ” một tiếng thật dài.

Qua hai giây thầy mới cảm thấy phản ứng của mình có hơi đần, nhã nhặn nói tiếp: “Bần đạo Thảo Tuyết Cần, trò cứ gọi thầy Thảo là được.”

Thảo! Tuyết Cần!!!

Châu Mộ nhào về phía trước, nắm lấy bả vai giáo viên hướng dẫn mà lắc: “Bốn mươi hồi sau ở đâu!! Ở đâu!!”

Có lẽ vì là nghiên cứu tiên thảo, thầy Thảo cũng khá là nho nhã yếu ớt, cuống cuồng ngăn Châu Mộ lại, ngờ đâu mình còn thê thảm hơn cậu học sinh nhỏ bé yếu ớt này, vị trí bị đảo lộn hết cả lên.

Vẫn là Du Kỳ vươn tay ra, gỡ Châu Mộ đang múa may quay cuồng trên người thầy xuống.

Châu Mộ oá oà hét lớn: “Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!!”

Du Kỳ: “…”

Thầy Thảo sửa sang lại quần áo, bày ra tư thế có thể né đòn bất cứ lúc nào: “Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi! Thầy vốn tên là Thảo Đại Căn, về sau thấy nó không được văn nhã cho nên chê, bèn mượn lời văn của ông Tào—— Trò réo thầy đòi bốn mươi hồi sau, thầy cũng muốn biết nó ở đâu đây này.”

Cái gì? Thế là không phải á?!

Châu Mộ hết sức thất vọng, vì có thầy Loa làm ví dụ, cậu còn tưởng rằng lần này cũng sẽ là người thật, không ngờ là hàng rep 1:1.

Thất lễ rồi thất lễ rồi.

Nhưng Châu Mộ ít nhiều vẫn có chút không cam lòng, hỏi: “… Vậy sao thầy lại để tên WeChat là ‘Khách của hiên Điệu Hồng’ thế.”

Vừa rồi cậu nhớ ra hiên Điệu Hồng là trai hiệu* của Tào Tuyết Cần mà, sao thầy đã phỏng theo tên của người ta rồi, còn bắt chước hiệu của người ta luôn vậy.

(*斋号 Trai hiệu: nói ngắn gọn là tên phòng làm việc ngày xưa của những nhà tri thức, có thể nhìn trai hiệu để hiểu được chất nghệ của chủ nhân nó.)

Thầy Thảo ù ù cạc cạc: “Thầy gọi là khách của hiên Điệu Hồng, chứ đâu có gọi là chủ của hiên Điệu Hồng đâu.”

Châu Mộ: “…”

Thầy Thảo khoa tay múa chân: “Thầy thật sự đã đến hiên Điệu Hồng thăm nhà cũ của ông Tào rồi đó, còn ở đấy một tháng mà.”

Châu Mộ quê độ: “Xin lỗi thầy ạ, hiểu lầm rồi.”

Cậu chợt phát hiện mình vẫn còn bị xách lên, quay đầu lại nhìn Du Kỳ đang túm mình, Du Kỳ cũng cười như không cười nhìn lại cậu.

Châu Mộ cũng cảm thấy thất thố, mất mặt quá chừng, nhưng giờ đã khác xưa, cậu không tìm nơi khác trốn, mà ngoắc ngón tay, xốc áo choàng đồng phục Du Kỳ đang mặc ngay ngắn chỉnh tề lên che mặt mình lại, giả chết.

“Thầy, gọi em tới có chuyện gì ạ?” Du Kỳ ngẩng đầu, nói với Thảo Tuyết Cần.

Hắn dùng dư quang để ý Châu Mộ, chợt nhớ tới khi còn bé, cả lớp đều có bạn cùng bàn, chỉ có hắn là không có, bạn học ngồi gần hắn nhất có nuôi một con thú cưng nhỏ, hắn cũng chưa từng có.

Kỳ thực đều đã quên mất là hamster hay là mèo con rồi, chỉ nhớ rõ con thú nhỏ kia chui tới chui lui trong lòng bạn học, phơi bụng nằm trong mũ, bạn học cùng nó chơi đùa, có đôi khi muốn tập trung làm bài tập thì liền dùng bút đẩy đẩy con thú cưng đang lăn đến gần ra.

Nhưng bây giờ hắn đã có một con còn tốt hơn mấy thứ kia nhiều, Du Kỳ nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Thật ra biên độ nhỏ cực kỳ, nhưng hắn cười một tiếng này, vẫn khiến cho Thảo Tuyết Cần lập tức có chút đứng ngồi không yên.

Quan hệ thầy trò của bọn họ vốn đã không được vững chắc, mang hung thú đi nghiên cứu tiên thảo là chuyện kỳ quặc biết bao, nghe được tiếng cười này lập tức nhạy cảm nghĩ: Du Kỳ sao lại cười, đang cười nhạo nghiên cứu của mình sao! Trò ta không muốn nuôi cỏ nữa hả? Vậy thì mình có nên nói tiếp nữa không đây!

“Chính là nói…” Ánh mắt Thảo Tuyết Cần láo liên, “Thầy từng làm thí nghiệm, nhân giống các cây Hộ Môn Thảo khác cùng loài với nó, nhưng chưa bao giờ thu được kết quả như này? Gốc Hộ Môn Thảo này có thể, chắc là, biến dị rồi. Thầy nghĩ rằng trên cơ sở này chúng ta lại thiết kế ra thí nghiệm mới? Cho trò mang nó về thực hiện…?”

Du Kỳ nghe thấy sao mà mỗi một câu thầy nói ra đều là câu nghi vấn, “Vậy rốt cuộc có cần làm thí nghiệm hay không?”

Thảo Tuyết Cần: “Cần… không?”

Du Kỳ bình tĩnh nói, “Thầy đang hỏi em à? Em thấy là cần thiết.”

Thảo Tuyết Cần: “…… Đúng, cần.”

Du Kỳ cũng đã quen với việc người trong trường thi thoảng sẽ bởi vì sợ hắn mà mất đi khả năng giao tiếp bình thường, dù rằng vừa rồi rõ ràng không có chuyện gì xảy ra hết, hắn cầm lấy Hộ Môn Thảo, nói ngắn gọn: “Vậy thì cứ thiết kế thí nghiệm đi, Hộ Môn Thảo này em mang về trước. Tạm biệt thầy.”

Châu Mộ nghe thấy hai chữ “tạm biệt”, cũng lập tức buông áo choàng của Du Kỳ ra, còn vuốt thẳng lại hai cái cho hắn, nói theo: “Tạm biệt thầy.”

“Ha ha ha tạm biệt.” Thảo Tuyết Cần tiễn bọn họ đến cửa.

Chỉ thấy phía bên kia hành lang của toà nhà thực nghiệm ồn ào nhốn nháo, có người từ bên trong ném một vật ra ngoài, hét lớn: “Đàn anh, xem bóng!”

Người vừa nọ gào lên ở tầng này, tầng trên liền vang lên tiếng động, trên lầu phát ra một trận “leng keng leng keng”, cơ thể thon dài của Tiểu Hao bỗng nhiên nhảy ra từ cầu thang.

Tiểu Hao đuổi theo vật kia, nhảy vút lên, ngậm lấy nó ở giữa không trung, sau đó quán tính không giảm, lúc rơi xuống đất tứ chi còn trượt về phía trước một đoạn.

Lúc này nó đã cách ba người Châu Mộ tương đối gần, mắt thấy vẫn còn muốn trượt về phía trước nữa.

Sau khi đàn anh Tiểu Hao thấy rõ Châu Mộ, đồng tử chấn động, chân trước điên cuồng phanh gấp nhưng không thành, quỳ xuống, nhanh chóng chuyển thành phanh mặt, mặt trái ma sát với mặt đất, thành công giảm tốc độ trượt đất lại!

Vật đang ngậm trong miệng cũng rơi ra, nào có phải quả bóng gì, hoá ra là một ổ bánh mì nhỏ.

“Ái chà, là đàn anh à.” Châu Mộ ngồi xổm xuống, mân mê cái mông bởi vì đang sấp mặt mà chổng lên của Tiểu Hao, cũng thuận tay nhét bánh mì vào trong túi mình.

Chỉ thấy bốn chân Tiểu Hao cứng đờ không dám nhúc nhích: “Áu~”

Nó chống chân trước lên, muốn chạy lại không dám chạy, miệng cũng không dám mở lớn, lộ ra chút đầu lưỡi, đực mặt chó ngước mắt quan sát sắc mặt bọn họ.

Du Kỳ thầm nghĩ, thật sự đã bị giáo dục lại rồi à?

Cũng không còn dám chảy dãi trước mặt Châu Mộ nữa, bị Châu Mộ sờ mông cũng chỉ có thể cứng còng cả người.

Hộ Môn Thảo trưng ra vẻ mặt trung thành chủ hộ ở đâu Hộ Môn ở đó, cũng không dám quá càn rỡ trước mặt Tiểu Hao, chỉ ở bên cạnh, thỉnh thoảng phát ra vài câu mang giọng điệu của một con sen chính hiệu: “Ỏoo~~~Hơ hơ~~~”

Thảo Tuyết Cần thường xuyên ở Truyền Phương Lâu, lại khá là thích chó, cũng đã theo dõi quá trình Tiểu Hao lớn lên.

Thầy thấy dáng vẻ Châu Mộ không giống như còn để bụng chuyện xưa, liền thuận thế hòa hoãn bầu không khí, nói: “Vết thương của bạn học Châu Mộ có ổn không? Có cần thầy kiểm tra, rồi bốc tí thảo dược cho trò không? Thầy nghe nói chủ nhiệm Thôi đã dạy cho Tiểu Hao một bài học, lại tròng thêm vòng cổ đặc chế, nó đã bị xử phạt, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, sợ đến nỗi đều sắp không dám tới gần học sinh nữa rồi.”

“Thế ạ?” Cũng không biết Châu Mộ là thật sự thích Tiểu Hao hay là ỷ có chỗ dựa, lại đang diễu võ dương oai, vươn tay gãi cằm đàn anh cái nữa, trái lại, lại rất hời hợt, không để ý đến vết thương ở mắt cá chân của mình, “Không cần làm phiền thầy đâu, em nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.”

Nếu là trước kia, đàn anh chắc chắn sẽ giáo dục lại cậu học sinh mới to gan này, mới nhập học không được bao lâu mà cũng dám sờ đầu chó của đàn anh, nhưng giờ Tiểu Hao lại không nhúc nhích, cái trán bị sờ sắp trụi lông đến nơi cũng không rên tiếng nào. Chỉ khi nghe Châu Mộ nói về vết thương của mình, lúc này mới thoáng nhìn sang cậu.

Tiểu Hao của chúng ta cũng đang áy náy nhỉ. Thảo Tuyết Cần nghĩ như vậy, “Thế à, vậy Tiểu Hao trò cũng đừng buồn nữa, nào, cười một cái. Có sai thì sửa, sau này không xảy ra chuyện gì nữa.”

Lúc này Tiểu Hao mới há miệng, lộ ra nụ cười ngại ngùng.

Nhưng khi cười, miệng mở ra, mọi người liền phát hiện răng nanh sắc nhọn của đàn anh lại thiếu đi nửa bên, cái răng nanh bên trái đã bị gãy mất, chỉ còn lại một cái lỗ, khó trách đã không còn thích sủa nữa rồi!

Thảo Tuyết Cần nghẹn ngào nói: “Tiểu Hao, răng của trò đâu?!”

Nó yếu ớt nhìn Châu Mộ, nức nở một tiếng.

Kết quả giọng của Châu Mộ còn to hơn cả thầy Thảo, kinh ngạc lại trìu mến nói, “Trời ạ! Chủ nhiệm Thôi thế mà lại đánh gãy răng mi rồi?”

(Vì Tiểu Hao là cún, tác giả cũng gọi là ‘nó’ nên dù là đàn anh thì mình vẫn sẽ để xưng hô là tao-mi nha, chịu thì chịu hong chịu thì chịu.)

Tiểu Hao: “…”

“Chủ nhiệm Thôi xuống tay tàn nhẫn đến vậy à? Độ bền chắc của răng thần khuyển luôn là bậc nhất, thế mới có thể xé rách vạn vật, chủ nhiệm Thôi là dùng thần khí gì mới có thể đánh gãy chứ.” Thảo Tuyết Cần hít sâu một hơi, xem ra sự kiện lần này thật sự rất nghiêm trọng, ngay cả lãnh đạo trường vẫn luôn che chở thần khuyển cũng phải quyết tâm giáo huấn nó một phen.

“Ài, mặc dù trò là thần khuyển, lãnh đạo trường cũng không muốn cưng chiều trò quá mức đâu, cũng nên cho một trận giáo huấn như này.”

Châu Mộ: “Đúng đúng, đàn anh, tao đã tha thứ cho mi rồi!”

Tiểu Hao: “…”

Thảo Tuyết Cần thấy Châu Mộ dễ nói chuyện như thế, lại đề nghị: “Bạn Học Châu Mộ, thầy nghe nói nhà trường đang cân nhắc, vì để xua tan nỗi sợ hãi của các bạn học sinh mới ở lớp dưới, sẽ để cho Tiểu Hao ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng các bé bắt tay hoặc làm vài động tác khác, đến lúc tổ chức huấn luyện lại lần nữa sẽ tới tạ lỗi với mọi người, để cho cán bộ hội học sinh tương tác bắt tay làm mẫu. Trò vốn là người bị hại, bây giờ nhìn các trò ở cùng nhau hoà hợp đến thế, không bằng đến lúc đó trò lên tương tác làm mẫu đi.”

“Không thành vấn đề!” Châu Mộ rất dễ thương lượng, đồng ý cái rụp, vuốt đầu đàn anh lia lịa.

Lúc rời đi, Tiểu Hao cũng tiễn bọn họ đến tận cửa của tòa nhà giảng dạy mới dừng lại.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Châu Mộ, làm cho làn da cậu như trắng đến trong suốt, lúc vuốt ve Tiểu Hao, thậm chí cậu còn đưa ngón tay đến bên miệng nó, tuy nói rằng Tiểu Hao vừa bị cậu đụng vào là thân chó liền cứng đờ, nhưng vẫn làm cho Thảo Tuyết Cần cảm khái, thật sự là to gan lớn mật mà.

Nhưng lại nhìn qua Du Kỳ…

Ừm, có vẻ như đấy cũng chưa phải là hành vi liều lĩnh nhất.

Thời điểm mà nhà trường thông báo cho Châu Mộ rằng đã mở lại huấn luyện, cậu vẫn như một người tàn phế, đi đứng bất tiện, nhờ Du Kỳ dìu mình đến Truyền Phương Lâu.

——Không sai, vẫn là Truyền Phương Lâu, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, lần này tiếp nối lần trước, tập hợp ở bên ngoài Truyền Phương Lâu.

Lúc đến nơi vẫn chưa tới thời gian tập hợp chính thức, nhưng hơn phân nửa học sinh đã đến, Châu Mộ nhìn thấy bóng dáng của Thiên Kỳ, liền đánh tiếng với nhóc: “Tổ trưởng!”

Cậu vui vẻ nhảy về trước hai bước.

Phải nói, trong trận sóng gió lần trước, nếu cậu thấy hơi kinh ngạc với khả năng chống cự lại cơn thèm ăn của Du Kỳ, thì việc Thiên Kỳ đang trong lúc nguy cấp vẫn muốn kéo cậu dậy chắc chắn cũng đã làm cho cậu ấn tượng sâu sắc.

Thiên Kỳ cũng chạy tới nắm chặt tay cậu: “Tổ phó, rốt cuộc cũng gặp được anh rồi, mấy ngày nay bận chuyện tổng tuyển cử nên chỉ gửi WeChat, không có đích thân đi thăm anh, vẫn hồi phục ổn chứ?”

Châu Mộ: “Hả, tổng tuyển cử?”

Gương mặt non nớt của Thiên Kỳ hiện lên ý cười: “Đúng vậy, chính là tranh cử lớp trưởng. A Mộ, anh là tổ viên nòng cốt của tui, nếu tui mà làm lớp trưởng rồi cũng sẽ không quên anh đâu.”

“…… Ô kê nè, tổ trưởng cố lên.” Châu Mộ nói thầm tổ trưởng của chúng ta tuy người nhỏ, nhưng đam mê quyền chức cũng lớn ghê á. Ban đầu chức tổ trưởng chính là nhóc không có chức vụ gì liền tự mình tạo ra một cái.

“Bây giờ hai người vẫn còn sống cùng nhau à?” Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Du Kỳ bên cạnh, dọa người quá à.

Du Kỳ đeo khẩu trang, thật ra cũng không đáng sợ như lúc lộ ra rọ mõm, nhưng nhóc vẫn có chút sợ hãi. Mấy ngày nay nhóc đã được nghe mẹ phổ cập Du Kỳ là hung thú gì rồi, ngày đó nhóc cũng đã tự mình nghiệm thấy hơi thở khủng bố của Du Kỳ.

Nhưng dẫu thế, Thiên Kỳ vẫn nhỏ giọng nói, “Nếu anh thấy sợ, có thể xin chuyển tới ở cùng tui, tui còn nhỏ, cho dù nhịn không được cũng không ăn anh được bao nhiêu đâu.”

Thiên Kỳ nghĩ, không quyết đoán thì sao mà làm cho người dưới tay vui vẻ phục tùng được!

Thôi thì xin nhận tấm lòng vậy, Châu Mộ cười ha ha một tiếng: “Không sao, không cần đâu, tụi anh hòa hợp lắm, anh ấy phụ trách ngăn người muốn ăn anh lại, anh phụ trách chăm sóc anh ấy ở những mặt như là sinh hoạt nè học tập nè vân vân.”

“…” Du Kỳ cúi người, dán vào lỗ tai cậu nói, “Cậu nói gì đấy?”

Châu Mộ cũng quay đầu, nhỏ giọng nói: “Hả? Không thể chém gió tí được hả?”

Du Kỳ nhất thời không nói gì, từ từ đứng thẳng lại.

Thiên Kỳ thấy Du Kỳ đã sáp đến gần như thế rồi cũng không gặm tai Châu Mộ, bật ngón cái: “Không tệ, loại quan hệ này tui biết nè, là cấu kết làm chuyện xấu đúng không.”

Châu Mộ hạn hán lời, “Tổ trưởng, cậu vẫn phải học nhiều hơn nữa…”

Đến lúc này, mọi người tập hợp cũng đã gần đông đủ rồi, vì có Du Kỳ ở đây nên ai nấy cũng đều tránh ba người họ một khoảng.

Từ Thiên Dịch dắt Hao Thiên đến hiện trường, vừa đi đến liền nhìn thấy bọn họ, anh cười gượng phất tay đánh tiếng, vỗ vỗ micro, “Các bạn học ơi, chuyện lần trước là do đàn anh Tiểu Hao mất khống chế. Trong khoảng thời gian này, nhà trường đã tiến hành giáo dục lại đàn anh Tiểu Hao rồi, hy vọng mọi người có thể yên tâm.”

Tuy là anh nói như vậy, mấy ngày nay nhà trường cũng đã sắp xếp giáo viên trấn an tâm lí, nhưng khi đối mặt với Tiểu Hao lần nữa, các bé vẫn có hơi khiếp đảm, lần này, bầu không khí của các bạn học sinh mới rõ ràng là không được nhiệt liệt như lần trước.

Chỗ tốt duy nhất, chính là Từ Thiên Dịch không cần phải liên tục chỉnh lại đội hình như lần trước.

May là trường học cũng đã sớm tính trước được chuyện này, Từ Thiên Dịch vẫy tay với Châu Mộ, người trực tiếp bị hại lần trước, “Đây là đàn anh Châu Mộ, các em vẫn nhớ chứ?”

Đương nhiên là nhớ rồi, là đàn anh có khí tức cực thơm lần trước!

Từ Thiên Dịch trịnh trọng giới thiệu: “Lần trước, vị đàn anh này bị đàn anh Tiểu Hao cắn một cái, nhưng giờ đây bọn họ đã giảng hòa rồi!”

Du Kỳ điều một luồng gió đưa Châu Mộ đến bên cạnh Tiểu Hao, mình thì đứng một bên xem. Chuyện hôm nay vốn không liên quan gì đến hắn, việc của hắn chỉ dắt Châu Mộ đến đây thôi.

Các bạn học liền thấy Châu Mộ ngồi xổm xuống, nắm lấy đầu đàn anh vò điên cuồng một trận.

Sau đó đàn anh chẳng những không nổi điên lên cắn người, mà còn thành thật ngoan ngoãn ngồi xổm, sau đó nằm xuống, lại trở mình một cái, phơi bụng ra—— Quá trình hoàn thành các động tác này có chút mất tự nhiên, dù sao thì đàn anh cũng chưa từng làm mấy chuyện như làm nũng này bao giờ mà.

“Quaoo, đàn anh còn biết vẫy đuôi thật kìa!”

“Đàn anh ngoan quá à.”

Không chỉ vẫy đuôi, tiếp đó dù Châu Mộ có bảo Tiểu Hao ngồi xuống hay là bắt tay, Tiểu Hao cũng đều sẽ làm theo.

Nhìn thấy tình hình này, mấy cái đầu tụm năm tụm ba lại bàn tán dần trở nên sôi nổi hơn.

Tuy nhiên, còn chưa đủ nhiệt tình, các bạn nhỏ vẫn không được tự nhiên.

Điều này rất khác với trù tính của Từ Thiên Dịch, nhưng anh biết được nguyên do, là bởi vì hiện trường đang nhiều thêm một người.

Từ Thiên Dịch len lén nhìn thoáng qua Du Kỳ mặt không chút biểu cảm đứng ở một bên…

Tuy rằng lần trước Tiểu Hao làm người ta bị thương, nhưng nếu hỏi người đáng sợ nhất là ai, thì thật ra là Du Kỳ á!!

Tuy Du Kỳ không làm gì cả, nhưng đối với các bạn nhỏ mà nói, chuyện bị hơi thở của hắn dọa sợ cũng đã có thể để lại bóng ma tâm lý rồi.

Ài, nhưng nếu đi học ở Hoa Linh thì chính là phải tiếp nhận chuyện này, ngoại trừ Du Kỳ, vẫn có rất nhiều đàn anh đàn chị tu vi cao thâm khác còn thích toả hơi thở ra doạ người hơn. Nhưng chí ít họ vẫn tuân thủ nội quy nhà trường, sẽ không cắn người.

Nghe nói bây giờ Châu Mộ vẫn đang bị Du Kỳ chiếm đoạt, cũng không biết có thể nhởn nhơ tung tăng bao lâu nữa.

Biểu cảm của Du Kỳ nhàn nhạt, thân dài đứng thẳng, không hề quan tâm đến thái độ của các bạn nhỏ, hoặc là nói, hắn chẳng thèm đếm xỉa đến người nào cả.

Chỉ có Châu Mộ không bị ảnh hưởng chút nào, ngồi ở bên chân Du Kỳ chơi cùng Tiểu Hao đến là vui vẻ, còn kéo góc áo Du Kỳ, muốn hắn ngồi xuống nhìn, “Ha ha ha, anh nhìn nè, nó còn biết cả cái này.”

Châu Mộ ngửa tay, Tiểu Hao liền thành thật ngoan ngoãn đặt đầu chó vào lòng bàn tay cậu.

Du Kỳ vốn không mấy hứng thú, nhưng bị Châu Mộ kéo vài cái, hắn mới hất áo choàng đồng phục lên, khuỵu gối ngồi xuống, hai người kề sát nhau, chỉ là Du Kỳ hiển nhiên cao to hơn Châu Mộ nhiều, cứ thế hờ hững nhìn Châu Mộ chọc chó.

“Anh xem nè, đàn anh còn cả chảy nước mũi nữa, có phải là bị cảm lạnh rồi hay không.” Châu Mộ rất biết cách tự mình tiêu khiển, còn biểu diễn một màn tách đôi mõm mềm mại của đàn anh ra ngay tại hiện trường, lộ ra cái răng nanh bị gãy sáng như tuyết bên trong, đàn anh hiển nhiên vẫn bất động như chó chết.

Châu Mộ chơi đến là hăng say, cũng ngửa bàn tay còn lại ra, đưa đến trước mặt Du Kỳ, “Ha ha ha ha!”

Du Kỳ: “…”

Các bạn học sinh tiểu học trợn tròn mắt, mặt Từ Thiên Dịch lộ ra vẻ hoảng sợ——

Châu Mộ vẫn chẳng hay biết gì, ngoắc ngoắc ngón tay.

Tiếng động ở bốn phía rất ồn ào, là một vòng yêu quái xung quanh đang dùng đủ loại phương thức để biểu đạt cảm xúc của mình.

Du Kỳ “chậc” một tiếng, với người về phía Châu Mộ, cúi đầu, đặt cằm vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc