BẠN CÙNG PHÒNG LÀ TỬ THẦN!

Chương 97: Gặp nhau sớm hơn.

Tang Đồng dựa vào ghế, thở dài mấy hơi.

Mục Dung nói đúng, hơn nữa trong cục cũng có quy định, trừ phi là tình huống cực đặc biệt, nếu không thì không thể tiết lộ sự tồn tại của cục xử lý.

Biện pháp dùng tình thân cảm hoá không dùng được, làm sao đây?

Mục Dung rất vui vì Tang Đồng nghe theo ý kiến của cô, trở lại chỗ ngồi tự mình suy nghĩ.

Nếu mình là mấy đứa nhỏ kia...

Mắt Mục Dung loé sáng, treo bảng tạm nghỉ buôn bán.

"Tang Du, có thể giúp tôi một việc không?"

"Cô nói đi."

"Mua dùm tôi vài cuốn truyện cổ tích và mấy đồ ăn vặt trẻ con thích ăn."

"Ừm."

Tang Đồng hỏi: "cô muốn làm gì?"

"Chúng ta thử cách dỗ trẻ con đi!"

"Cũng được để tôi đi với Du nhi."

Hai chị em nhà họ Tang đi rồi, Mục Dung ngồi xếp quần áo và đồ chơi trẻ con, tốc độ xếp của cô rất nhanh, nhưng làm hết sức chăm chú.

Hai chị em mang theo bao lớn bao nhỏ trở về, bên trong cửa hàng đã chất đống đống thành phẩm.

Đủ loại quần áo đồ chơi con nít, bé trai thì có máy bay, xe hơi, bóng da, bé gái lại thích búp bê, gấu nhồi bông.

Ngay lúc Mục Dung đang xếp kẹp tóc xinh xinh thì nghe thấy tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩng, nói: "Tang Đồng, phiền cô thuê một chiếc xe chở mấy thứ này qua đó, tối nay chúng ta thử lại."

"Ừm, để tôi gọi cho Trương Giai Giai."

Mục Dung đem thùng sắt chuyên đốt vàng mã ở sân sau mang lên xe, đợi đến khi trời tối đen mới ở cửa sau đem tất cả sách truyện bánh kẹo đốt sạch.

Để nhục thân trong xe, cô đem đồ để vào cái túi lớn, lôi vào toà nhà.

Hôm nay là đêm trăng tròn, ấu linh bị các cô đánh hôm trước vừa lúc hồi sinh, cũng chính là thời điểm tốt để giảng hoà với sấp nhỏ.

Ba người vừa mới bước vào, 'xoẹt' một cái, bé trai dẫn đầu lần trước xuất hiện chặn đường ba người.

Bé trai tay nắm lấy tay bé gái mặc váy vàng, mặt không đổi nhìn chằm chằm các cô.

Chỉ chốc lát sau, những đứa nhỏ khác cũng lục tục xuất hiện, có đứa còn cầm theo vũ khí, sắc mặt khó coi.

"Hai người ở đây chờ tôi đi."

Mục Dung biểu hiện tươi cười thân thiện, kéo theo một đống quà tặng, chậm rãi đi đến chỗ bé trai dẫn đầu.

Thấy đối phương có vẻ đề phòng Mục Dung liền ngừng lại, hai tay chắp sau lưng, ôn nhu dụ dỗ nói: "Chị không có ác ý, các em đừng sợ, nhìn xem chị đem cái gì đến cho mấy đứa nè."

Tận đến khi vẻ mặt đám nhỏ giản ra, Mục Dung mới tiếp tục tiến lên phía trước, cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến trước mặt bé trai.

Mục Dung ngồi xổm, mặt đối mặt với bé trai. Tang Du lau mồ hôi, những đứa nhỏ này hành vi rất hung, nàng lo Mục Dung sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng mà cũng may, đồ vật dương gian không thể chạm đến Mục Dung,  nghĩ vậy Tang Du mới thoáng yên tâm.

Mục Dung đặt kẹo que lên lòng bàn tay, nâng lên trước mặt bé trai: "Đây là bánh kẹo, ăn rất ngon, em muốn nếm thử không?"

Bé trai nhìn chằm chằm Mục Dung, mặt nó không chút máu, ánh mắt lạnh lùng, ngay cả chớp mắt cũng không. Đứa nhỏ mới mười mấy tuổi lại có vẻ mặt như vậy, vừa không hài hòa vừa sờ sợ.

Nhưng trong lòng Mục Dung chỉ có tiếc nuối: Nếu như tụi nhỏ không gặp chuyện này, thì tụi nhỏ đã là người trên có già dưới có trẻ, nhận gánh trách nhiệm của mình, đồng thời cũng hưởng thụ niềm vui gia đình rồi...

Cha mẹ khoẻ mạnh tuổi tác chưa cao, con cái ngây thơ có thể dựa vào bọn họ, chứ không phải như bây giờ, vĩnh viễn dừng tại cơ thể trẻ con này.

'bốp' một tiếng, bé trai đánh vào tay Mục Dung, bánh kẹo rơi xuống đất: "cô là người xấu, bọn ta không cần đồ của cô!"

Sức lực của bé trai rất lớn, thậm chí có thể so với người trưởng thành, đánh Mục Dung một cái rất đau nhưng cô nhịn được không biểu hiện ra ngoài.

"Không thích cái này sao? Chị mang theo rất nhiều lễ vật đó, chúng ta chọn cái khác được không?"

Mục Dung mở túi, đem từng món đặt trước mặt đám nhỏ, một bên để ý sắc mặt bọn chúng.

Hiệu quả không tệ, có rất nhiều đứa trẻ bỏ xuống vũ khí, ánh mắt đong đưa trên mấy món đồ chơi hoặc là đồ ăn.

Bé trai dẫn đầu có chú thả lỏng, thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc xe jeep màu xanh, bé gái bên cạnh đã sớm bị mấy con búp bê thu hút, nếu không phải bị nắm tay chắc đã sớm cầm lên chơi.

Mục Dung lấy ra chiếc kẹp tóc màu đỏ tinh xảo, phía trên còn đính hình con bướm, dưới cái nhìn chăm chú của bé trai nhẹ nhàng kẹp lên tóc bé gái váy vàng: "Xin lỗi em, vì mấy ngày trước chị kia đánh em, chị ấy không phải cố ý đâu, chị thay chị ấy xin lỗi em, kẹp tóc này chị tặng em, chúng ta làm bạn nha?"

Bé gái chỉ chỉ búp bê: "em muốn cái kia!"

Mục Dung cười, đưa búp bê cho bé gái: "Tặng em."

Bé gái rút tay bị nắm, nhón chân ôm cổ Mục Dung, ở bên tai cô ngọt ngào nói: "Cám ơn chị ~"

Sau đó ôm búp bê đi lại gần bé trai dẫn đầu, nhảy nhót nói: "Anh~ anh xem búp bê này có đẹp không!"

Trong lòng Mục Dung khẽ siết, bóng đen kia tán tận lương tâm đối xử với trẻ con như vậy, hơn nữa còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mục Dung cầm chiếc xe jeep giơ lên trước mặt bé trai: "Cái này tặng em, chúng ta làm hoà nha?"

Bé trai do dự, nhưng đáy mắt lại khát vọng.

"Cầm đi, tất cả bạn nhỏ đều có, còn có quần áo và sách truyện nữa đó."

Bé trai nhận lấy xe jeep, nhẹ giọng: "Cám ơn."

Bọn nhỏ sau lưng thấy bé trai chấp nhận thiện ý của Mục Dung, liền nhao nhao vứt bỏ vũ khí, chạy đến vây quanh Mục Dung.

"Em muốn xe tăng."

"Cây kiếm này cho em được không?"

"Em muốn trái bánh kia."
....

Mục Dung bị vây chính giữa, trở thành nhân vật được chào đón nhất, đối với yêu cầu của đám nhỏ đều vui vẻ nhận lời, nếu có hai đứa nhỏ cùng thích một thứ, Mục Dung sẽ kêu bé trai dẫn đầu đến, để hắn giải quyết.

Bé trai rất được tụi nhỏ coi trọng, đối với những đứa nhỏ không có được đồ chơi mình thích, Mục Dung sẽ đưa một cái khác tương tự đồng thời bù thêm chút bánh kẹo.

Đồ vật chia ra rất nhanh, tụi nhỏ yên tĩnh ngồi dưới đất, tốp năm tốp ba tụ lại chia sẻ đồ chơi trong tay, cực kỳ giống như trẻ con hoạt náo.

Ánh mắt Tang Du một giây cũng không rời Mục Dung, nàng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau: lời nói cử chỉ của Mục Dung khiêm tốn hữu lễ, trên người lại tản ra khí tức người sống đừng đến gần, tràn ngập thần bí.

Ai có thể nghĩ tới, một người như vậy lại có một mặt dịu dàng đến vậy.

Em gái của bé trai dẫn đầu đổi một chiếc váy xanh, ở trước mặt các bạn vui vẻ xoay một vòng.

Được bạn bè khen ngợi, bé gái vui vẻ cười tươi.

Bé gái cầm cuốn truyện cổ tích, chạy đến bên Mục Dung: "Chị ơi, kể chuyện cho bọn em nghe được không?"

"Được."

Mục Dung ngồi xếp bằng, kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ.

Bé gái rút vào lòng anh trai, mí mắt càng lúc càng nặng, mơ màng nói: "Anh hai, em buồn ngủ."

"Anh hai dỗ em ngủ nha?"

"Dạ."

Bé trai vỗ nhè nhẹ em gái, ngân nga hát ru.

Tang Đồng hai mắt loé sáng, kêu Tang Du đứng đây đợi, vội vã chạy đi.

Hơn mười phút sau, loa ở đại sảnh truyền ra khúc hát ru.

Mười mấy đứa nhỏ nghe thấy giai điệu du dương đồng loạt sụp mí, cứ vậy ngủ thiếp đi.
...

Trương Giai Giai đặc biệt tiễn Mục Dung và Tang Du đến cửa tiểu khu, Tang Đồng kêu hai người về trước, cô có việc cần nói với Trương Giai Giai.

Giải quyết xong chuyện này, hai người cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.

Tang Du liên tục nhìn Mục Dung, bên môi cứ luôn treo nụ cười: "Sao cô nghĩ ra cách này vậy?"

"Đánh bậy bạ thôi, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi ở viện mồ côi một khoản thời gian rất dài, bởi vì tình hình của tôi tương đối đặc biệt nên đến tận khi tôi mười tám mới ra khỏi viện mồ côi, cũng không có gia đình nào nhận nuôi tôi, tôi nhớ khi tôi còn bé thường hay gặp mấy cặp vợ chồng lớn tuổi đến viện, còn mang theo rất nhiều đồ chơi, sách truyện chia cho bọn tôi, sau đó sẽ mang đứa trẻ bọn họ yêu thích nhất đi."


Giọng nói Mục Dung rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh nhưng những lời này vào tai của Tang Du lại làm cho nàng có cảm nhận khác.

Tang Du đau lòng lại không biết nên an ủi ra sao, chỉ nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi.",

"Sao lại xin lỗi? Không có gì đâu, tôi cũng không hi vọng được người khác nhận nuôi, cho nên mỗi lần có người đến là tôi lại biểu hiện rất tệ, không chịu đồ của người ta, cũng không nói chuyện, nhưng tôi nghĩ những đứa trẻ kia sẽ thích mấy thứ này, tuy hồn phách tụi nhỏ không được đầy đủ, nhưng đến cùng vẫn là trẻ con mà.",

Tang Du đột nhiên dừng bước, lấy hết dũng khí cho Mục Dung cái ôm thật to, Mục Dung theo bản năng đẩy ra lại bị Tang Du nắm chặt cánh tay: "Nếu tôi có thể quen biết cô sớm hơn thì thật tốt."

Mục Dung thả lỏng cười nói: "Hiện tại quen biết cũng không muộn mà."
...
Một tháng sau, trung tâm Giai Giai khai trương lần nữa. 

Nội thất bên trong không thay đổi nhiều, chỉ là ở đại sảnh đặt thêm mấy cái tượng trẻ con, được hàng rào bao bọc bên ngoài.

Pho tượng làm sống động như thật, bọn nhỏ ngồi dưới đất, đủ loại tư thế khác nhau, mỗi đứa trong tay đều cầm đồ chơi các loại, ngập tràn mùi vị trẻ thơ.

Phong cách cửa hàng cũng thay đổi,  trước kia phát nhạc là khúc dương cầm làm người thư giản, giờ đổi thành khúc hát ru dịu êm.

Biến hoá nhỏ này không nhiều người để ý, chỉ khổ nhân viên toà nhà, mỗi ngày đều phải nghe giai điệu buồn ngủ này 

Nhân viên nội bộ cùng nhau suy đoán, Trương tổng chắc sắp lên chức mẹ, toà nhà này là vì đứa con chưa chào đời mà xây lên, cho nên bên trong mời tràn ngập không khí trẻ nít.

Từ đó về sau, không còn ai khiếu nại 'hay có đồ rơi', nhân viên cũng không thấy cảnh đồ vật bị di chuyển lung tung nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc