BẠN ĐỜI VÀ SÚNG

Đài ngắm cảnh nằm ở giữa sườn núi, phóng tầm mắt nhìn có thể quan sát gần phân nửa Kỳ thành. Ánh trăng tỏa ra màu xám bạc, phác hoạ hai người đang ôm hôn.

Trên đỉnh núi còn có một đài ngắm cảnh cao hơn, đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh Kỳ thành. Nhưng Trình Cố không có dẫn Tạ Chinh đi lên.

Bởi vì cả thành thị đèn đuốc huy hoàng cũng không sánh được ánh sáng trong đôi mắt của họ.

Lúc trên đường xuống núi, Tạ Chinh nắm tay Trình Cố, đầu tiên là nắm cổ tay, sau đó nắm chặt tay, cuối cùng mười ngón liên kết.

Trung tâm hoạt động rất náo nhiệt, làm ảnh hưởng đến vùng núi yên tĩnh, lúc từ nơi yên tĩnh đi đến nơi huyên náo, Trình Cố và Tạ Chinh gần như cùng lúc mở miệng ——

“Đêm nay tôi có thể ở lại không?”

“Đêm nay cậu có nguyện ý ở lại hay không?”

Nói xong đều sững sờ, Trình Cố phản ứng trước, nghiêng đầu cười, Tạ Chinh nắm chặt ngón tay, tâm như chìm vào hồ nước đầy ánh sáng lấp loáng.

Trình Mộc Qua ở trung tâm hoạt động chơi rất cao hứng, lúc kết thúc vô cùng phấn chấn chạy tới cửa, rất đắc ý khoe khoang mình thắng rất nhiều kẹo và gấu bông nhỏ, nói xong nhìn Trình Cố giang hai tay, ý là “Con lợi hại như vậy, Trình ‘đẹp trai’ ba đến ôm con một cái”.

Trình Cố làm bộ không hiểu, không thèm cúi xuống. Trình Mộc Qua nhìn về phía Tạ Chinh, muốn Tạ Chinh ôm mình.

Tạ Chinh cười ôm lấy Trình Mộc Qua, Trình Mộc Qua lập tức nói: “Tạ tiên sinh, chú thật tốt!” Nói xong lấy tay kéo áo Trình Cố, gọi: “Trình ‘đẹp trai’!”

“Hả?”

“Không phải ba hỏi con Tạ tiên sinh tốt ở chỗ nào sao?”

Trình Cố muốn che miệng con trai đã không còn kịp, giương mắt liền đụng vào ánh mắt nặng nề của Tạ Chinh, không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Tôi và Qua Qua tán gẫu về cậu.”

Tạ Chinh hiểu rõ, nhưng cười không nói.

Trình Mộc Qua lớn tiếng nói: “Tạ tiên sinh đã ôm con, Trình ‘đẹp trai’, ba là ba ruột của Qua Qua, có thể học Tạ tiên sinh một ít không?”

Tạ Chinh hỏi: “Trình ‘đẹp trai’ lúc thường không ôm Qua Qua sao?”

“Ôm thì cũng có ôm, nhưng rất ít.” Trình Mộc Qua nói: “Chỉ có lúc muốn biểu hiện năng lực làm ba ba mới ôm, giống như lần trước chú nhìn thấy.”

Trình Cố ngắt lời: “”Con cũng không phải là con gái.”

“Nhưng Qua Qua là trẻ con.” Trình Mộc Qua vùi ở trong lồng ngực Tạ Chinh như tìm được chỗ dựa: “Trình ‘đẹp trai’, ba có thể quý trọng thì nên quý trọng đi, sau này Qua Qua lớn rồi, không còn trẻ con nữa, con sẽ cao hơn ba, nặng hơn ba, lúc đó ba muốn ôm Qua Qua cũng ôm không được!”

Trình Cố sớm quen với miệng lưỡi của Trình Mộc Qua, thậm chí có thể nói Trình Mộc Qua ngụy biện nhiều như vậy là bị anh ảnh hưởng, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Tạ Chinh lại bị chọc cười, nói lên lời từ đáy lòng: “Qua Qua thật là đáng yêu.”

Trình Cố nhìn ra Tạ Chinh thật yêu thích Qua Qua, kìm lòng không đặng cúi đầu cười cười.

Những động tác của Trình Cố làm rất bí mật, nhưng anh không biết một cái nhíu mày một nụ cười của mình được Tạ Chinh xem như trân bảo thu vào đáy mắt.

Trình Mộc Qua rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, trước mặt bạn gái tỏ ra uy phong, bây giờ được Tạ Chinh ôm lại nổi lên tính tình trẻ con, muốn Trình Cố mua kem cho mình.

Tiểu khu ở có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, đi mua cũng thuận tiện, nhưng buổi tối Trình Cố không cho Trình Mộc Qua ăn đồ lạnh. Trình Mộc Qua liền nhìn chằm chằm Tạ Chinh, cậu bé biết Tạ Chinh sẽ đứng ở phía mình.

Tạ Chinh nói: “Chúng ta đi cửa hàng tiện lợi xem một chút đi, buổi tối không ăn kem, mua bánh ga tô nhỏ cũng được.”

Trình Mộc Qua rất vui vẻ, Trình Cố cũng bằng lòng. Nhưng đi tới cửa hàng tiện lợi Trình Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, chận Tạ Chinh và Trình Mộc Qua ở bên ngoài, hàm hồ nói: “Các người ở chỗ này chờ tôi.”

Tạ Chinh đoán được Trình Cố muốn làm gì, nhưng chợt phát hiện hôm nay không đúng.

Sau khi Trình Cố đi cậu bắt đầu tính toán ngày tháng, hôm nay là ngày thứ nhất trong chu kỳ 3 tháng nguy hiểm của Trình Cố.

Mấy phút sau, Trình Cố từ cửa hàng tiện lợi đi ra, tay trái cầm một cái túi không minh bạch, tay phải cầm bánh ngọt, nhìn Trình Mộc Qua nói: “Không xuống dưới sẽ không cho ăn.”

Trình Mộc Qua quyết đoán từ trong lồng ngực của Tạ Chinh chạy ra ngoài, lấy bánh ngọt, đắc ý mà ăn.

Trước mặt con trai Tạ Chinh không nói gì, trên thực tế, nếu như Trình Mộc Qua không ở bên cạnh cậu cũng không biết nên nói như thế nào.

Trong túi có thể là dầu bôi trơn và bao cao su. Lần trước Trình Cố nói đau, như vậy dầu bôi trơn là để chuẩn bị ; Trình Cố trước đây không thích dùng bao cao su nhưng hôm nay là ngày đặc biệt như vậy bao cao su cũng phải chuẩn bị.

Nhưng cho dù chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Tạ Chinh vẫn còn sợ hãi.

Không muốn để cho Trình Cố phải tiếp tục mang thai gánh chịu nguy hiểm, một phần trăm khả năng cũng không muốn.

Tạ Chinh phát hiện mình lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu như không làm tình thì Trình Cố nhất định sẽ hỏi tại sao, cậu cũng không thể nói “Tôi biết tình trạng thân thể của anh”. Nhưng nếu không nói như vậy, nên từ chối như thế nào đây?

E sợ bất kỳ đáp án nào đều cũng khiến Trình Cố hiểu lầm.

Khi về nhà Tạ Chinh càng lo lắng hơn, nhìn vào trong túi, ở trong đó chỉ có dầu bôi trơn, không có bao cao su.

Trình Mộc Qua được giáo dục thật tốt, về nhà tự mình rửa mặt súc miệng, thay quần áo, nhìn thời gian nhắc nhở Trình Cố phải sớm ngủ, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng đóng cửa lại.

Nhìn dầu bôi trơn chưa mở ra, Tạ Chinh rút lại những suy nghĩ của mình về Trình Cố lúc ăn cơm.

Kỳ thực Trình Cố vẫn có vài điểm không thay đổi, vẫn như lúc trước dứt khoát quang minh chính đại, trước đó vài ngày chống cự và xa lánh bởi vì còn chưa nghĩ kỹ, một khi quyết định chủ ý, thì dứt khoát tỏ thái độ.

Nhưng cậu phải chịu đựng sự thản nhiên này như thế nào?

Hận không thể lập tức giữ lấy Trình Cố, lại không nỡ làm cho quãng đời còn lại của Trình Cố chịu tổn thương một chút nào. Lần thứ hai làm cho Trình Cố mang thai, chuyện như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không cân nhắc.

Không có bao cao su, đối tượng là Trình Cố, cậu không thể chắc chắn lúc động tình có thể rút ra kịp thời.

Vạn nhất…

Nhưng tâm tư như thế cậu không có cách nào nói với Trình Cố.

Bởi vì cậu chưa chuẩn bị xong, Trình Cố cũng chưa chuẩn bị xong.

Trình Cố tắm xong, tìm một bộ đồ ngủ mới, gọi cậu đi tắm. Cậu đứng ở trong hơi nước phát sầu, không thể tránh khỏi tiêu hao thêm một chút thời gian.

Mãi đến khi từ buồng tắm đi ra, vẫn không thể suy nghĩ nên nói với Trình Cố như thế nào.

Nhưng tình hình trong phòng ngủ làm anh tâm huyết cuồn cuộn, đốt sạch lý trí.

Trình Cố nằm ở trên giường, áo ngủ tơ tằm tụt xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai và phía sau lưng, tay trái đẩy đồn biện ra, tay phải dính đầy dầu bôi trơn ở khe mông ra vào, chai dầu bôi trơn để một bên đã mở ra.

Trình Cố lại tự mình làm công việc mở rộng.

Nghe được động tĩnh, động tác của Trình Cố ngừng lại, thu tay về, hai má ửng đỏ, giải thích: “Rất lâu không có làm, tuổi tác cũng đã lớn, tôi sợ không quen, trước tiên, trước tiên làm chuẩn bị.”

Tạ Chinh liều mạng khắc chế, nhưng thân thể sẽ không nói khoác, lúc nhìn thấy Trình Cố phục ở trên giường dục hỏa ở phía dưới lập tức cháy hừng hực.

Cậu sãi bước đi qua, vật giữa hai chân đã đội lớp vải tạo ra hình dáng rất rõ ràng, Trình Cố liếc mắt nhìn thấy được, bật thốt lên: “Tôi lập tức sẽ xong.”

Tạ Chinh quỳ gối ở mạn giường, kéo tay Trình Cố rồi nghiêng người lên.

Thú tính làm cho cậu khó có thể tự tin, nhưng ý muốn bảo hộ lại khiến cho cậu không thể không dừng lại. Tay cậu đang run, dục hỏa trong mắt cậu như trút xuống thân thể Trình Cố.

Cậu cầm lấy tay Trình Cố, ách thanh hỏi: “Chỉ có dầu bôi trơn sao?”

Trình Cố sửng sốt một chút, như cậu sở liệu anh hiểu sai ý, có chút lúng túng nói: “Tôi không bẩn, không có làm tình với những người khác cũng không chuẩn bị áo mưa, cậu không cần …”

Tạ Chinh đột nhiên cúi người, mạnh mẽ ngăn chặn môi Trình Cố, mút vào, dây dưa, tay cũng hướng phía dưới tìm kiếm, vòng qua eo Trình Cố từ xương đuôi sờ về phía địa phương đã thấm ướt dầu bôi trơn.

Không muốn để cho Trình Cố phải chịu đựng sự nguy hiểm do mang thai, nhưng để Trình Cố hiểu lầm sao không phải là một loại thương tổn? Tạ Chinh hôn rất bá đạo, chiếm hết chủ động, tính khí đứng thẳng để giữa hai chân Trình Cố, cùng vật nhỏ của Trình Cố cọ xát lẫn nhau.

Trong lúc tưởng khó có thể chống cự dục vọng thì đầu óc đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cậu suy nghĩ minh bạch một chuyện —— bài trừ nguy hiểm là trách nhiệm của cậu, không cho Trình Cố hiểu lầm cũng là trách nhiệm của cậu, cậu không có tư cách chỉ chọn một loại trách nhiệm.

Trình Cố là người của cậu, làm sao cậu có thể để Trình Cố thất vọng?

Lúc ngón tay xâm nhập vào miệng huyệt, Trình Cố rõ ràng run lên một cái, hai chân không tự chủ nhấc lên, một bên cậu vò ấn chỗ đó, một bên ôn thanh dụ dỗ: “Đừng sợ, ôm lấy tôi, giống như lúc trước.”

Trình Cố dùng sức, không chỉ ưỡn người lên, còn thuận thế ưỡn ưỡn eo. Ngón tay Tạ Chinh đi vào càng sâu, hôn rái tai của anh hỏi: “Đau không?”

Anh lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Cậu chừng nào thì tiến vào? Tôi vừa nãy đã mở rộng đến không sai biệt lắm.”

“Rất nhanh.” Tạ Chinh nâng mông của anh lên kiên nhẫn khai thác, mãi đến khi cảm giác anh triệt để thả lỏng mới thay đổi tư thế, đem tính khí vừa cứng vừa trướng của mình để lên.

Trình Cố quá nhạy cảm, cơ thịt lần thứ hai căng thẳng, mở to hai mắt nhìn Tạ Chinh.

Tạ Chinh hôn mắt của anh, nói: “Tôi sẽ rất cẩn thận, nếu như làm đau anh nói với tôi, tôi lập tức dừng lại.”

Trình Cố hít sâu một hơi, khóe mắt tràn đầy hơi nước: “Ừm.”

Tạ Chinh rút ngón tay ra, ôm Trình Cố, đem vật của mình chậm rãi đẩy vào.

Động tác của cậu thật chậm, bởi vì không muốn làm cho Trình Cố chịu mảy may thống khổ, cũng bởi vì năm năm quá nhiều dằng dặc, nghi thức này giống như “Lần thứ nhất” làm tình, cậu phải cẩn thận thưởng thức, muốn cảm thụ mỗi một tấc da thịt ấm áp của Trình Cố, lần thứ hai chiếm hữu Trình Cố triệt để.

Trình Cố mím chặc môi, mồ hôi thấm ướt trán, lúc cao trào ngón chân như trước cuộn lại, cơ nhục không bị khống chế nhảy lên.

Anh chôn mặt ở bả vai Tạ Chinh, quá chú tâm lĩnh hội tư vị bị xâm chiếm, khi chỗ mẫn cảm nhất bị đụng chạm thì run rẩy ngẩng đầu lên, đem cổ đưa tới trước mặt Tạ Chinh.

Tạ Chinh ngậm hầu kết của anh, một bên liếm láp, một bên đĩnh động phần eo, bắt đầu tiến quân thần tốc.

Trình Cố nhếch miệng, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, thân thể hoàn toàn hướng Tạ Chinh mở ra, phía dưới ướt át mềm mại nghênh hợp với động tác ra vào của Tạ Chinh, lượng lớn dầu bôi trơn theo động tác đung đưa chảy ra, giữa khe mông tạo thành một vòng bọt óng ánh.

Tạ Chinh nhìn người dưới thân bỗng có ảo giác, dường như đây là lần đầu làm tình với Trình Cố, lần làm tình lúc 21 tuổi kia trở thành trăng trong nước.

Lần kia ngây ngô chính là mình, lúc này ngây ngô chính là Trình Cố.

Cậu đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Trình Cố, ngón tay hướng phía dưới vuốt vuốt, lúc đi ngang qua lồng ngực Trình Cố lại nặn nặn hai hạt đậu đỏ đứng thẳng.

Ánh mắt Trình Cố tan rã, lập tức tập trung, mang theo một chút oán giận nhìn cậu.

Nhưng bên trong sự oán giận lại có khát vọng cuồng nhiệt.

Cậu nghĩ không có bất kỳ người nào như Trình Cố có thể chiếm hết nỗi lòng của cậu.

Cũng không có bất kỳ người nào có thể kéo tình dục của cậu lên đến đỉnh, lại khiến cho cậu bảo trì mười phần bình tĩnh.

Dục vọng và lý trí dĩ nhiên có thể cùng tồn tại.

Cậu đỡ lấy mông Trình Cố, cả cây đi vào, hai túi cầu đập vào bắp đùi phát ra tiếng vang trầm nặng, hành thân chuẩn xác đụng vào điểm mẫn cảm của Trình Cố, một chút tiếp một chút, càng lúc càng nhanh.

Trình Cố rốt cục không chịu nổi, ôm cổ cậu, phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt hơi nhắm lại, nước mắt chảy ra vì tình dục làm mất khống chế.

Nhưng cậu vẫn duy trì tỉnh táo.

Lúc Trình Cố bắn tinh cả người run rẩy, tinh dịch bắn đầy bụng dưới của hai người, rất là tình sắc. Tạ Chinh lần thứ hai ngậm môi của anh, nghiền nát, cậu để khoái cảm của mình lùi lại, sau đó lần thứ hai đánh xuyên chừng mười cái, trước khi cao trào rút ra, ở ngay trước mặt anh ve vuốt, đem tinh dịch tưới vào vật nhỏ đã nhuyễn xuống của anh.

Đôi môi của Trình Cố run rẩy, nửa ngày không nói ra lời nói.

Tình hình này thậm chí so với trực tiếp bắn ở bên trong còn khiến người mặt đỏ tim đập hơn nữa.

Tạ Chinh thở phào nhẹ nhõm, không cho anh cơ hội suy nghĩ nhiều, hôn xuống xương quai xanh của anh, đầu lưỡi miêu tả đường nét bắp thịt của anh, cuối cùng ở hình xăm súng trường hạ xuống một nụ hôn.

Trình Cố khẩn trương đến nắm chặt bụng dưới, Tạ Chinh ở nơi đó gối đầu một lúc, đến khi huyết dịch không còn khô nóng mới chậm rãi đẩy thân lên.

Cậu nghĩ, không thể để cho Trình Cố tiếp tục giấu diếm.

Bình luận

Truyện đang đọc