BẠN GÁI QUÁI VẬT

BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 35

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Hạ Vị Sương không biết bơi. Bị kéo xuống hồ, nước hồ lạnh băng lập tức bao lấy cả người cô. Nước ồ ạt tràn vào từ mọi ngõ ngách. Qua tai, qua miệng, qua mũi. Mang đến nỗi hốt hoảng cùng cảm giác đau khổ vì hít thở không thông.

Hạ Vị Sương lúc này vô cùng sợ hãi. Chứng ù tai khi chìm trong nước dường như đã tạo thành một tầng kết giới, khiến tất cả âm thanh bên ngoài trở nên mơ hồ. Cô cô gắng ngẩng đầu nhìn lên mặt nước, toan giãy giụa vì bản năng muốn sống. Cô thấy mấy người Tiểu Tuyết lo lắng chạy đến bên hồ. Tiểu Tuyết muốn lao xuống, lại bị Kha Tiếu Tiếu giữ chặt.

Gương mặt của những người trên bờ đều bị sóng nước làm vặn vẹo, mơ hồ. Hệt như trong khoảnh khắc này, các cô đã trở thành người của hai thế giới. Chỉ là Hạ Vị Sương không thể nào được cứu. Cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự cuốn lấy của Tang Lộ. May mà Tang Lộ kéo cô vào nước cũng không phải để dìm chết.

Từ sau lưng, Tang Lộ ôm chặt lấy eo Hạ Vị Sương như con rắn nước quấn quanh người. Sức mạnh đáng sợ ẩn dưới bề ngoài con người ấy lại một lần nữa bùng nổ. Mấy thứ có hình dạng xúc tu bao lên miệng cùng mũi Hạ Vị Sương.

“Ưm, ưm!”

Ngay cả cơ hội để từ chối cũng không có, Hạ Vị Sương lập tức bị chất thịt mềm dẻo cạy mở môi răng. Nước tràn vào khí quản nháy mắt bị hút đi. Cùng lúc đó, không khí tượng trưng cho sự sống lại một lần nữa khỏa đầy nang phổi.

Hạ Vị Sương lắc lắc đầu. Sau khi thoát khỏi sự đau khổ vì hít thở không thông, cô bắt đầu bình tĩnh lại, cũng dần dần thích ứng với thế giới dưới nước.

Tang Lộ tạo ra một ống dưỡng khí với mặt nạ bằng thịt ụp trên mặt Hạ Vị Sương. Sau đó, cô ôm lấy Hạ Vị Sương, tiếp tục lặn xuống.

Đó là một cảm giác vô cùng kì diệu. Làn nước uyển chuyển mà mạnh mẽ bao lấy Hạ Vị Sương từ bốn phương tám hướng. Áp lực nước khiến lồng ngực cô hơi tức. Cảm giác mơ hồ, bồng bềnh tựa cảnh trong mơ ấy khiến người ta cảm thấy như đặt mình giữa những đụn mây.

Hồ nước không sâu, các cô chỉ lặn xuống một chút là dừng lại. Tang Lộ ôm lấy Hạ Vị Sương. Cánh tay còn lạnh hơn cả nước hồ giữ chặt cả người Hạ Vị Sương, khiến cô có thể nương vào đó mà tìm được một chút cảm giác an toàn.

Em xem.

Rõ ràng không nghe được tiếng Tang Lộ nhưng khi thấy đối phương vươn tay trỏ về phía trước, Hạ Vị Sương vẫn hiểu.

Đó là mấy con cá chỉ to bằng bàn tay nhưng lại vô cùng hung ác, trông không khác con quái vật cá khổng lồ kia mấy. Chúng đang bơi qua bơi lại giữa phần hài cốt chìm trong nước của quái vật cá, xé rách thịt nó, cắn nuốt hết thảy. Bất chợt, một con cá quay lại, há miệng tợp luôn một con khác tương đối nhỏ hơn ngay bên cạnh.

Hòa hợp làm một, không chia lìa nữa.

Bỗng nhiên, Tang Lộ ôm Hạ Vị Sương chặt hơn một chút. Trong làn nước, cô âm thầm kề mặt đến sát bên mặt Hạ Vị Sương. Những lọn tóc đen lay động theo sóng nước, từ từ dung hòa vào nhau, tuy hai mà một, thoạt trông như thể là tóc của chỉ một người.

Hạ Vị Sương nắm lấy tay Tang Lộ, vuốt ve lòng bàn tay ấy, cảm nhận sự mềm nhẵn dị thường từ đó.

Tang Lộ mang cô đến đây là để xem mấy con cá này tranh đấu, giết hại lẫn nhau ư?

Sau khi quái vật cá khổng lồ chết, chúng nó trở thành bá chủ mới của hồ. Chúng sẽ cắn nuốt đồng loại của mình, dùng đó để hạ thấp sự cạnh tranh cũng như tăng cường sức mạnh.

Nhưng chiếm hữu mà Tang Lộ nói là sao?

Là chiếm hữu cái xác quái vật cá này? Hay là chiếm hữu cả hồ nước? Chiếm hữu đồng loại? Hay là chiếm hữu tất cả?

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua. Ở trong nước, Hạ Vị Sương gần như đã mất đi năng lực ước lượng thời gian. Cô hơi mệt, hẳn là vì hồ nước này quá mức êm dịu, mà Tang Lộ lại đang ở ngay cạnh bên.

May mà chẳng mấy chốc, màn tranh đấu trước mắt đã kết thúc. Cuối cùng chỉ còn lại một con cá nhỏ. Chỉ trong nháy mắt, từ kích thước bằng bàn tay, nó nhanh chóng to lên bằng cánh tay.

Quái vật cá mới sinh cắn nuốt hết tất cả đồng loại của nó, sau đó xoay người vọt về phía Tang Lộ. Con quái vật há to miệng, để lộ đám răng nhọn sắc bén. Tốc độ của nó nhanh như một quả ngư lôi, tạo ra một chuỗi bọt nước kéo dài phía sau.

Hạ Vị Sương thấy làn nước trước mắt lập tức trở nên cuồn cuộn, vẩn đục. Một dòng máu tươi lan ra. Cô nheo mắt, muốn rụt về sau theo phản xạ, nhưng chỉ khiến bản thân càng kề sát vào Tang Lộ.

Quái vật cá mới còn chưa kịp phô bày uy phong đã chết đi trong lặng lẽ. Tang Lộ lấy viên tinh thạch màu xanh lục của nó, sau đó ôm Hạ Vị Sương bơi lên mặt nước.

Ào một tiếng, Hạ Vị Sương vùng ra khỏi mặt hồ. Tang Lộ rút lại cái mặt nạ bảo hộ bằng thịt áp trên miệng mũi Hạ Vị Sương. Mấy người vẫn chờ bên bờ hồ thấy cô không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Vị Sương giơ tay lau nước trên mặt rồi lên bờ. Tang Lộ lại không lên theo. Cô trở về từ đại dương, thích nước, thích những nơi mát mẻ. Tang Lộ ngồi trên một cục đá lớn bên hồ, dùng ngón tay chải chải mái tóc rối. Nếu không phải từ eo trở xuống vẫn là một đôi chân thon dài thì hẳn người ta đã nhầm rằng ngồi đây chính là một mỹ nhân ngư. Hạ Vị Sương vốn định bước qua giúp Tang Lộ chải tóc. Nhưng đúng lúc này, dưới chân núi bỗng vang lên những tiếng hét hoảng loạn, sợ hãi.

Mấy người Hạ Vị Sương lập tức chạy ra đường nhìn xuống, rồi kinh ngạc phát hiện những xác sống đang ngủ say dưới nước đã đột nhiên bò lên từng con một!

Trên bãi đất trống cạnh con suối có mấy đống lửa. Chỉ cần là những xác sống có đại não còn chưa bị đập nát thì bất luận là ở trong nước hay trong lửa, tất cả đều đồng loạt cử động. Hơn nữa, sức của chúng còn mạnh hơn trước!

Vì sao tự dưng lại như thế?

Đúng rồi, là ánh sáng!

Thì ra chẳng biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn xuống núi!

“Không xong!” Hạ Tình Tuyết cau mày nói, “Hình như mọi người hơi lơ là, cảm thấy xác sống không nguy hiểm, hơn nữa đều quá thương tâm nên tốc độ giết xác sống rất chậm.”

Mãi đến lúc mặt trời khuất núi thì các thôn dân cũng mới chỉ đập nát được đại não của một phần ba số xác sống.

“Chạy mau. Mọi người mau trốn về nhà đi!”

Các thôn dân kháo nhau chạy trốn. Mấy người Hạ Vị Sương lại chỉ có thể lui về sau. Vì đoạn suối trên núi có nhiều xác sống nhất nên chúng nó còn chưa bị đập nát não.

Ánh mặt trời biến mất. Tuy vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, ráng chiều nơi chân trời vẫn đẹp đẽ như thế, nhưng cây cối um tùm, rậm rạp khiến trong rừng trở nên vô cùng tĩnh mịch, u ám. Bóng cây lay động như có vô số dáng người lắc lư, hết sức âm trầm.

Cả bọn lui đến bên cạnh hồ nước, nắm chặt vũ khí, cảnh giác nhìn đám xác sống xuất hiện trước mặt.

Kha Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói: “Chị Sương Sương, đàn chị Tang Lộ sẽ ra tay giúp đỡ chúng ta sao?”

Hạ Vị Sương còn chưa trả lời thì Hạ Tình Tuyết đã đáp trước: “Mình khuyên cậu tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện dựa vào chị ấy.”

Kha Tiếu Tiếu lại nói: “Nhưng mà đàn chị Tang Lộ rất lợi hại. Hơn nữa… trước kia không phải chị ấy rất hào phóng, nghĩa khí ư?”

Lần này Hạ Tình Tuyết không tiện trả lời, Hạ Vị Sương bèn dịu giọng nói: “Nhưng Tang Lộ bây giờ không giống trước kia, có thể sẽ không lo được hết các em.”

Kha Tiếu Tiếu chẳng biết là nghi ngờ thật hay giả vờ: “Nếu cái gì cũng thay đổi, vậy đàn chị Tang Lộ… vẫn là đàn chị trước kia sao?”

Hạ Vị Sương: “Cũng không phải thay đổi hết mà.”

Kha Tiếu Tiếu tiếp tục hỏi: “Vậy khác thế nào?”

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ quá ngây thơ.”

Kha Tiếu Tiếu: “…”

Xác sống không cho các cô quá nhiều thời gian để nói chuyện. Cố định mục tiêu rồi, chúng lập tức hung hăng nhào đến.

Vừa tiếp xúc, Hạ Vị Sương đã cảm nhận rất rõ điểm khác biệt của xác sống hiện tại so với trước kia. Chúng nó dường như đã phát sinh biến hóa tập thể. Bất luận là sức mạnh, tốc độ hay sức chịu đựng của thân thể, đều tăng hơn trước rất nhiều.

Vốn xác sống đã dần thối rữa theo quy luật tự nhiên. Như vậy giữa mùa hè nóng bức thế này, chẳng chóng thì chầy chúng cũng sẽ tự rữa ra thành bùn nát. Thảm họa này nói không chừng sẽ thuận theo tự nhiên mà chấm dứt. Nhưng hiện tại, dường như ngay cả quá trình thối rữa của xác cũng bị đợt tiến hóa tập thể lần này ngăn chặn.

Thật đáng sợ.

Giờ phút này, Hạ Vị Sương thế mà lại nảy sinh một suy đoán vu vơ. Chẳng lẽ lần này, nhân loại sẽ thật sự diệt vong? Cũng như khủng long khi xưa, bất luận có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là người khách thoáng qua trong cuộc đời dài đằng đằng của Trái đất.

Không, sẽ không tàn nhẫn như thế… Thứ mạnh mẽ nhất của con người không phải thân thể mà là trí tuệ.

Xác sống đã tiến hóa mạnh đến mức Hạ Vị Sương gần như không cách nào chống cự. Cô nắm chặt cán cuốc*, chợt nghiêng người, nương trớn lao về trước cua xác sống mà đẩy nó xuống hồ. Nhưng mà xác sống thật sự quá đông, Hạ Vị Sương không thể không cầu cứu Tang Lộ.

*Chương trước có nói không biết phải cuốc không thì chương này khẳng định đúng rồi á. Tác giả gõ nhầm cảo (cuốc) thành cảo (bản thảo).

“Tang Lộ, giúp em với!”

Tang Lộ từ đầu đến giờ vẫn luôn quan sát cuối cùng cũng thay đổi tư thế. Cô khoanh chân ngồi trên tảng đá mọc đầy rêu xanh, cất lời hỏi Hạ Vị Sương như ác quỷ đang mê hoặc con người bán linh hồn cho mình.

“Chị giúp em, em sẽ thích… chị hơn sao?”

“Tang Lộ…” Hạ Vị Sương thầm sửng sốt, hỏi, “Chẳng lẽ chị không cảm nhận được tình cảm em dành cho chị ư?”

Soạt. Một xác sống nhào về phía Hạ Vị Sương bị cái xúc tu đánh nát đầu nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ. Tang Lộ nói: “Em thích chị… còn chưa đủ.”

Không đủ, vẫn chưa đủ, còn muốn càng nhiều.

Tang Lộ tham lam nhìn Hạ Vị Sương, như muốn chiếm hết toàn bộ của đối phương cho riêng mình. Cô không hề keo kiệt sử dụng sức mạnh của bản thân. Tang Lộ có một cảm giác, cô chính là vì Hạ Vị Sương mà đến.

Cô giải quyết nguy hiểm, cứu vớt Hạ Vị Sương. Em nên thích cô càng nhiều hơn mới phải.

Tang Lộ cong mắt, dùng suy nghĩ đơn thuần ấy mà tiến hành một màn thảm sát đơn phương.

Tạm thời, bọn họ đã được an toàn.

Hạ Vị Sương bước qua những vũng máu đen trên mặt đất, đi đến trước cục đá mà Tang Lộ đang ngồi. Cô vươn tay, nhẹ nhàng giúp Tang Lộ chải vuốt mái tóc dài.

“Cảm ơn chị, Tang Lộ.”

Tang Lộ hơi ngẩng mặt, cười càng rạng rỡ.

“Nhưng hình như em không thể nào thích chị nhiều hơn được.” Hạ Vị Sương còn bộc lộ sự tiếc nuối sâu sắc vì điều đó.

Nghe được đáp án ấy, Tang Lộ sợ ngây người. Nụ cười cô cứng đờ, không chút biến đổi, ánh mắt cũng có vẻ hỗn loạn, như đã không thể nào suy nghĩ được nữa.

Hạ Vị Sương lại cúi đầu cười, nói: “Em đã cho chị hết toàn bộ tình yêu rồi. Tang Lộ, không nhiều hơn được nữa.”

Nỗi đau khổ và niềm vui sướng sâu sắc nhất của cô đều dành cho chị. Yêu và hận của cô đều quay quanh chị. Trái tim cô đã bị chị chiếm đoạt hoàn toàn. Tất cả tình yêu đã bị rút cạn sạch sẽ.

Nhiều hơn ở đâu ra?

Sẽ không nhiều hơn được.

Không biết đáp án này có làm Tang Lộ hài lòng hay không, nhưng rõ ràng chị đã bị đả kích không nhẹ. Tang Lộ như một khúc gỗ cứng đờ, trợn to đôi mắt xinh đẹp mà ngửa ra sau, “ùm” một tiếng rơi vào hồ nước.

Hạ Vị Sương dở khóc dở cười, đành nói với Tang Lộ: “Em chờ chị ở nhà.”

Không có quá nhiều thời gian cho cô ở đây dỗ dành Tang Lộ. Cô cần phải mau chóng xuống núi ứng đối với thảm họa giờ đã thăng cấp kia.

Hạ Tình Tuyết và Kha Tiếu Tiếu trước đó đã được chứng kiến qua sự đáng sợ của Tang Lộ, bây giờ vẫn khá ổn. Nhưng Hạ Vũ lại là lần đầu tiên nhìn đến cái gọi là dị năng của Tang Lộ, thế giới quan của cậu ta gần như đã điên đảo.

Hạ Vị Sương kéo lấy Hạ Vũ lúc này vẫn không nhịn được cơn run rẩy, nói: “Không có thời gian. Đi mau!”

Hình ảnh tiên tri về Hạ Vũ khiến Hạ Vị Sương nảy sinh một ý tưởng. Trong những gì biết trước, người đàn ông đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không thật ra cũng không có ra tay làm hại con người. Hắn chỉ làm những người sắp biến thành xác sống mất đi sự sống mà thôi. Năng lực này của hắn chưa hẳn sẽ gây ảnh hưởng cho người bình thường, nhưng đối với xác sống thì lại có thương tổn rất lớn. Nếu hắn không thập thò, trốn tránh mà chịu đứng ra đối mặt trực tiếp với xác sống thì số lượng xác sống sẽ giảm đi rất nhiều.



Chạy đến dưới chân núi rồi lại trở về thôn. Suốt đường đi vô cùng mạo hiểm. May mà phần lớn xác sống đã bị các thôn dân nhử tản ra bớt, cả bọn Hạ Vị Sương không bị bao vây. Bọn họ dùng hết sức bình sinh mới chạy về đến nhà.

Cửa vừa đóng lại, xác sống phía sau đã đuổi tới, không ngừng va rầm rầm. Hạ Vũ kéo khóa, lại nhìn cánh cửa bị đập đến rung giật dữ dội, hốt hoảng nói: “Không được, tụi nó mạnh quá, cứ dộng như thế thì cửa sẽ nát mất!”

“Tìm gì đó chặn lại!”

Cả bọn lập tức dời các thứ tạp vật sang, tính cả chiếc xe máy trong nhà, cuối cùng cũng chống được cánh cửa trông an toàn hơn một chút. Xong đâu đấy, tất cả đều mệt đến thở hồng hộc. Lúc này, bà nội Hạ cũng bước xuống từ sân thượng, lo lắng nói: “Cuối cùng mấy đứa cũng trở lại. Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Mới rồi không phải lão Tôn còn sai người khiêng đi mấy bao than đá sao?”

Hạ Vũ phất phất tay, lại giải thích cho bà nội Hạ nghe một chút. Nghe xong, bà ôm ngực, trông không ổn lắm.

“Tạo nghiệt, tạo nghiệt mà.” Bà nội Hạ chắp tay trước ngực, lẩm bẩm bước xuống cầu thang, thiếu chút nữa đã té ngã.

Hạ Vũ vội đi theo, nhắc nhở mấy người trong nhà vài câu, để bọn họ tìm thứ gì đó chặn cửa cho chắc hơn một chút.

Trời đã tối hẳn. Thế giới không có ánh mặt trời thật quá nguy hiểm. Mấy người ngồi trong phòng khách đều khá im lặng. Đột nhiên, sét đánh ầm một tiếng. Một xác sống lăn xuống từ cầu thang dẫn lên sân thượng.

Hạ Vị Sương sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại: “Đống củi chất ngoài tường!”

Đám xác sống này đã biết leo lên đống củi chất cao ngoài tường bò vào nhà!

Rầm, rầm, rầm! Lúc này, con quái vật xác sống đã đứng dậy, nhào về phía cửa phòng khách mà bắt đầu đập. Khung cửa cùng lớp kính bị nó đâm đến rung rung.

Càng hỏng bét chính là để tránh việc trong nhà bị máu đen ô nhiễm, vũ khí, gậy gộc của bọn họ đều đặt hết ngoài sân.

“Hạ Vũ và Tiểu Tuyết nắm dây chừng chăng hai bên cửa vướng chân cho nó ngã. Tiếu Tiếu, em giữ chặt ghế dựa chặn cánh tay nó lại. Chị sẽ lập tức dùng dao đâm vào đầu nó.”

Vừa phân công xong, mọi người không ai rảnh nghi ngờ xem liệu như thế có hợp lí hay không, tất cả đều bắt đầu hành động. Mà sự chỉ huy của Hạ Vị Sương cũng không hề sai lầm. Bọn họ thuận lợi giải quyết xong xác sống vừa bò vào nhà, sau đó mò mẫm leo lên sân thượng, dùng cái chỉa dài đẩy ngã hết đống củi chất cao ngoài tường nhà chú Ba lẫn nhà ông nội.

Nhưng dù thế, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng. Nhắc nhở mấy người bên nhà ông nội Hạ xong, cả bọn lập tức mang vũ khí vào phòng khách, đồng thời cũng gia cố cửa sổ phòng khách thêm lần nữa.

Đêm đã khuya. Hạ Vũ mệt mỏi mặc luôn quần áo dơ mà ngã đầu ngủ ngay. Trước khi ngủ, cậu ta nói: “Em canh ở đây. Có động tĩnh gì lại gọi mọi người.”

Nhưng cũng may, đêm nay không có xác sống nào khác leo vào.

Nhưng nhà bên cạnh lại tương đối xui xẻo, giữa đêm vang lên tiếng hét thất thanh. Hạ Vị Sương ngủ nông lập tức giật mình tỉnh lại.

Hẳn là vì không ai có thể yên tâm ngon giấc nên những người khác cũng đồng loạt bị đánh thức. Hạ Vị Sương dặn Mễ Nhạc Nhạc ở lại phòng, tự bảo vệ bản thân cho tốt, còn mình cùng mấy người khác men theo sân thượng đi sang nhà bên. Một xác sống đang đập rầm rầm vào cửa chính nơi đó. Bọn họ giải quyết con quái vật ấy xong, bà cô họ Hạ ở tầng một hoảng nhất run run mở cửa, lại không nhịn được mà trách móc: “Sao tới giờ chúng bay mới qua?!”

Ngay cả người tính tình tương tối hiền hòa như Hạ Vũ cũng không muốn để ý bà ta vào lúc này mà chỉ quay đầu nói với ông nội Hạ: “Ông nội, có thể là nó leo vào qua cây nho ngoài tường. Chúng ta đốn cây nho đi.”

“Vậy cũng được.”

Cả nhà lại một lần nữa mò mẫm leo lên sân thượng. Thấy đống củi và những bao than vung vãi ngoài tường, bà cô lại không nhịn được mà oán trách mấy câu. Biết đó là chủ ý của Hạ Vị Sương, bà ta lại càng âm dương quái khí.

“Đẩy ngã đống này có ích lợi gì? Không phải xác sống cũng vào được đó sao? Nhỏ bạn gái của mày đâu? Không phải có dị năng à? Sao không qua bảo vệ mày? Nó đâu? Không phải gặp chuyện rồi đấy chứ?”

Tình thần vốn đã không được tốt, lại thêm ngủ không ngon, Hạ Vị Sương chỉ cảm thấy đầu vừa đau vừa nghẹt. Nghe những lời rác rưởi của bà cô, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Sau đó giơ tay quăng một cái tát.

Chát!

Thanh thúy vang dội.

Tất cả sững sờ, gồm cả bà cô vừa ăn một bạt tai.

Hạ Vị Sương lau tay, lạnh nhạt nói: “Vốn tôi không cần để ý các người làm gì, chỉ là cảm thấy miệng bẩn cũng chưa tới mức đáng chết thôi, huống hồ chú thím Hai còn ở đây. Một bạt tai này không có ý gì đâu. Ồn quá sẽ thu hút xác sống đến. Tôi là muốn tốt cho các người.”

Lông mày bà cô họ Hạ dựng ngược, cuối cùng cũng muộn màng phản ứng lại. Bà ta tức đến run người, lập tức muốn lớn tiếng ồn ào.

Hạ Vị Sương lại trở tay tung thêm một cái tát nữa.

Chát!

Bà cô: “…” Phản rồi, phản rồi. Con nhỏ này muốn phản rồi!

Hạ Tình Tuyết vội bước đến chắn giữa hai người. Chú thím Hai và Hạ Vũ cũng vậy. Bọn họ trông như đang giảng hòa, can ngăn, nhưng thật ra chính là kéo bà cô lại, không cho bà ta chạm vào Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương tiếp tục lau tay, nói: “Bà có thể quậy. Cứ việc quậy. Chỉ là lần tới, tôi sẽ không bận tâm các người nữa. Bà quậy càng hăng thì xác sống đến càng nhiều, chết cũng càng nhanh. Tôi nhắc nhở một câu, xác sống sẽ không tấn công riêng một người. Hy vọng bà có thể bớt làm liên lụy một chút.”

Bà cô họ Hạ tức đến độ không nói được lấy một câu hoàn chỉnh: “Tao… Mày… mày…”

“Đủ rồi!” Bà nội Hạ vỗ con gái, lạnh lùng nói, “Mày còn muốn sao nữa? Yên lặng chút đi. Chỉ có mày lắm chuyện!”

Bà cô: “…”

Xong rồi, ngay cả mẹ ruột cũng không bênh bà ta. Con trai ở nhà dỗ cháu, còn chưa biết chuyện trên sân thượng đây. Chỗ này sẽ không có ai giúp bà ta.

Bà cô họ Hạ hoàn toàn thất thế, che miệng ngồi một bên, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hạ Vị Sương xoa xoa lòng bàn tay châm chích, thở phào một hơi, cảm thấy tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều, ngay cả đầu óc cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc