BẠN HỌC LƯU MANH

Kể từ ngày hôm đó, Vệ Manh trở nên dịu dàng với Dĩnh Thiên hơn. Tuy ngoài mặt đôi khi vẫn còn hung hăng, hay bắt cậu đi mua đồ, song, hắn đối xử với cậu rất tốt.

Tốt đến mức cả Lữ Nhi với Cẩn Siêu còn phải ngạc nhiên.

Bây giờ đã là bảy giờ tối, Dĩnh Thiên vì muốn ôn tập thêm mà ngồi lại lớp cho đến trời tối. Lữ Nhi không nỡ để cậu ở một mình nên cũng ở lại theo.

Cả hai tập trung hý hoáy viết viết chép chép, miệng đôi lúc còn lẩm nhẩm vài con số. Lữ Nhi thật ra chỉ vì bạn mà ở lại chứ cậu không tha thiết gì mấy bài tập này cả, thành ra hai mắt cậu bắt đầu lim dim.

"...Tiểu Nhi." Dĩnh Thiên thấy Lữ Nhi nằm gục trên bàn, cậu khẽ lay lay.

Lữ Nhi gần chìm vào giấc ngủ thì bị lay dậy, cậu hé mắt, miệng ừm hửm gì đó không thể nghe rõ được. Dĩnh Thiên nhìn cậu khẽ lắc đầu, buồn ngủ thì cứ về phòng mà ngủ, tội tình gì phải ở đây với mình vậy không biết?!

Dĩnh Thiên nghịch ngợm nhéo má Lữ Nhi một cái khiến cậu ngồi bật dậy, khuôn mặt đang ngủ mà bị quấy rẫy trở nên tăm tối.

" Ai nha...tớ lỡ tay thôi, đừng nổi giận nha." Dĩnh Thiên rụt cổ, mắt liếc đến khuôn mặt khó chịu của người kia.

" Haiz, tớ ngủ cũng không yên với cậu nữa đó." Lữ Nhi phồng má giận dỗi.

Cậu ngồi dậy, vươn vai hai cái rồi ngáp một cái thật dài, nước mắt bắt đầu giàn giụa.

" Tiểu Dĩnh, cậu còn định học đến khi nào?" Lữ Nhi giơ tay lên nhìn đồng hồ, trời ạ, đã bảy rưỡi tối rồi.

Dĩnh Thiên đẩy đẩy gọng kính, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, " Chắc một tiếng nữa."

" Hảaa???? " Lữ Nhi la lên một tiếng rồi day day thái dương.

Hết nói với con người này, siêng năng cũng có mức độ thôi chứ. Hay vì Vệ Manh làm gì cậu rồi nên thần kinh trở nên có vấn đề thế này?!!

Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi kinh hãi bèn cười khình khịch, " Cậu mệt cứ về trước đi, tớ ở đây một mình được mà." Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ vai Lữ Nhi.

Lữ Nhi thầm thở dài, thật ra cậu muốn Dĩnh Thiên cùng về cơ, nhưng mà cậu ấy siêng như vậy hẳn là sẽ không chịu. Hay mình dọa một chút nhỉ?

Nghĩ rồi Lữ Nhi chép chép miệng, đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh, " Tiểu Dĩnh à, tớ nói cậu nghe cái này, đây là không đùa đâu."

Vẻ mặt nghiêm trọng của người kia khiến Dĩnh Thiên cũng bồn chồn không ngồi yên nổi, cậu chớp chớp mắt tập trung lắng nghe.

Lữ Nhi cố tình trưng ra bộ mặt bí bí mật mật, " Này nhé, nghe thầy cô nói lại, buổi tối mà ở lại lớp học, không khéo sẽ gặp ma đấy."

Câu nói thì thầm rõ ràng bên tai Dĩnh Thiên khiến gương mặt cậu bắt đầu trắng xanh. Trời ạ, thật là có ma ư? Trên đời này, cậu sợ nhất là ma đấy!!!

Dĩnh Thiên khẽ nuốt nước bọt, song vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, tuyệt đối không để cho Lữ Nhi biết mình sợ ma được. " Không có chuyện đó đâu, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

"....." Lữ Nhi cảm thấy bất lực trước việc lôi kéo Dĩnh Thiên về phòng, cậu đành thở dài rồi đứng dậy vẫy tay, " Thế cậu ở lại một mình nhé. Tớ về phòng nghỉ trước. Mà nhớ về sớm sớm, buổi tối ở lại đây không tốt đâu."

Dĩnh Thiên ngước mắt nhìn Lữ Nhi, cái đầu ngoan ngoãn gật gật. Sau đó chỉ còn mỗi Dĩnh Thiên ở trong căn phòng trống ngoác không một bóng người.

Bên ngoài đột nhiên trời chuyển mưa, nước từng giọt bắn lên cửa kính làm nhòe đi không gian bên ngoài.

Dĩnh Thiên đang chép bài thì nghe thấy tiếng mưa rả rích rơi, cậu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy được một mảng đêm dày đặc bao phủ khắp trường.

Mưa càng ngày càng lớn, đã gần tám giờ rồi, Dĩnh Thiên vừa đứng dậy sắp xếp đồ đạc vào cặp thì đèn trong phòng bất ngờ tắt hết.

Bóng tối nhanh chóng lắp đầy căn phòng, đôi tay Dĩnh Thiên trở nên run rẫy không ngừng. Cậu nhíu mày, tay chân hoạt động nhanh nhẹn, cố gắng lần theo hướng ánh sáng nhỏ nhoi để bước ra khỏi lớp.

Vì mưa quá to mà ảnh hưởng đến đường dây điện, khiến cả trường phải ngập trong bóng tối đáng sợ.

Dĩnh Thiên một mình đi trên hành lang vắng vẻ, đèn dọc hành lang đều tắt cả, cực kỳ tối. Tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ, cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân rằng không có gì khác thường.

Mưa ngày càng to hơn nữa, từng giọt nặng trĩu rơi xuống đất tạo thành bong bóng vỡ tung tóe. Dĩnh Thiên ôm chặt cặp trong người, đôi chân bước thật nhanh về phía trước.

Cậu đi được một quãng thì đến cái cầu thang nhỏ, vừa nhích một bước thì bên tai văng vẳng tiếng con gì đó kêu. Trong bóng tối, Dĩnh Thiên chẳng thấy được một cái gì cả, chỉ biết phía trước mặt mình đang có gì đó.

Con mèo mun không biết của ai bỗng dưng xuất hiện ở cầu thang, nó nằm trên đó trông vô cùng lười nhác, cái miệng ngoác rộng ra rồi kêu lên một tiếng, "Meowww."

Dĩnh Thiên vừa đoán ra được con vật vừa làm mình sợ trắng mặt thì con mèo mun đáng ghét ấy nhảy phóc qua chân cậu, đám lông mềm mượt sượt qua người cậu khiến cả người cậu giật nảy mình.

" A..." Dĩnh Thiên hét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy về phía trước. Cậu chạy mà không cần biết phía trước có vật gì cản trở hay không.

Tiếng chạy bình bịch vang trên nền đất, Dĩnh Thiên tay ôm cặp cứ thế chạy chạy, đến khi cậu tông phải một người thì mới chịu dừng lại.

Dĩnh Thiên bị tông bất ngờ nên đã ngã chúi nhũi ra sau, cái cặp rơi trên đất cái bịch. Cậu ngồi thở hồng hộc, mắt đảo quanh tìm lấy cái cặp của mình.

Người mà cậu tông phải cũng đang ngồi xuống đối diện, lúc này đèn ở hành lang sáng vụt lên. Dĩnh Thiên ngước mặt thì vừa vặn trông thấy Vệ Manh đang ngồi xổm phía trước mình.

Ánh mắt cậu vừa ngỡ ngàng lại vui mừng, cậu mỉm cười nhìn hắn. Vệ Manh thì thở hắt ra, nhíu mày nhìn cậu, " Làm gì mà chạy hớt hải vậy hả? Tông phải người ta rồi."

"......Tớ xin lỗi." Dĩnh Thiên biết mình gây chuyện nên lí nhí nói.

Cậu không ngờ tối thế này mà vẫn gặp được Vệ Manh ở đây, đúng là trùng hợp thật á.

" Sao giờ này lại ở đây?" Vệ Manh kéo tay Dĩnh Thiên đứng dậy, đồng thời còn chỉnh trang lại đồng phục của cậu.

Giờ này mà vẫn bận đồng phục thì hẳn là vừa từ lớp đi ra nhỉ?! Vệ Manh nhíu mày nhìn khắp người cậu một lượt.

Dĩnh Thiên vẫn còn thở hồng hộc, " À...lúc nãy tớ ở lại để học. Không ngờ trời mưa to quá, cả trường cúp điện, tớ...tớ..."

" Sợ ma nên chỉ lo chạy thôi chứ gì?" Vệ Manh nhếch môi cười giễu.

Con trai gì mà nhát cấy vậy chứ? Thật tình, nên xem xét lại giới tính của tên nhóc này rồi.

Vệ Manh thấy Dĩnh Thiên bối rối, hắn xoa xoa đầu cậu rồi nắm tay cậu kéo đi, " Đi cùng tôi cho khỏi sợ."

"......Thật à?" Dĩnh Thiên ngờ vực hỏi lại.

Vệ Manh xoay đầu, quả quyết, " Tất nhiên. Ma nhìn tôi sẽ chạy mất dạng cho xem. Mà tôi đã bảo rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu mà."

Dĩnh Thiên nghe hắn nói, khóe môi cậu cong lên. Vệ Manh không nói một lời mà ngang nhiên cúi thấp người hôn lên môi cậu một cái.

" Ách..." Dĩnh Thiên giật mình, bất giác lùi về sau một bước.

Đừng có hôn lén như vậy có được không hả?!

" Rồi về thôi nào, tôi cũng buồn ngủ rồi." Dứt lời cả hai cùng nắm tay nhau trở về ký túc xá.

...

Tiết buổi chiều của ngày kế tiếp, Dĩnh Thiên vì được cô gọi nên đã nhanh chóng đến lớp sớm hơn Lữ Nhi. Lữ Nhi buổi trưa ăn cơm xong thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

" Dĩnh Thiên, lát nữa lớp chúng ta sẽ lên tiết. Em hãy chuẩn bị những câu này cho cô nhé."

Dĩnh Thiên nhìn theo ngón tay của cô, sau đó thì gật đầu làm theo. Cậu đi xuống bàn học, mở sách ra xem sơ qua một lượt.

Còn năm phút nữa thôi mà Lữ Nhi cũng chưa đến, Dĩnh Thiên sốt ruột bèn nhắn tin.

|Tiểu Nhi, đến lớp mau nào, sắp tới giờ rồi. Hôm nay lớp mình lên tiết mà.|

Cậu nhắn xong lại để điện thoại trên bàn, sau đó tiếp tục đọc sách. Năm phút đồng trôi qua, Lữ Nhi vẫn không hề hồi âm, cậu bắt đầu lo lắng.

" Các em, lớp chúng ta hôm nay có mấy thầy cô đến dự, hãy vỗ tay chào mừng nào." Lời cô giáo trên bục vừa dứt thì bên dưới hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.

Dĩnh Thiên ngồi cạnh Vệ Manh, cậu có vẻ khá tập trung vào bài giảng, mỗi lần cô đặt câu hỏi đều xung phong giơ tay trả lời.

Nhưng cứ ngồi xuống thì lại bắt đầu bồn chồn, ngồi không yên. Cậu lén lấy điện thoại ra xem, trên màn hình vẫn trống không. Lữ Nhi rốt cuộc ở đâu rồi?

" Làm sao vậy? " Vệ Manh liếc nhìn cậu hỏi.

Dĩnh Thiên cúi thấp mặt, cậu lắc lắc đầu, " Không có gì đâu."

Vệ Manh nhíu mày nghi ngờ, không có chuyện gì thì sao lại cứ lôi điện thoại ra nhìn chứ? Đợi tin nhắn của ai à? Của Lữ Nhi chăng? Hắn nghĩ rồi phóng mắt lên bàn số ba, hiển nhiên chỗ đó hoàn toàn không có người.

Qua 45 phút, tiết học cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn. Sau khi đứng dậy chào thầy cô thì Dĩnh Thiên đã vội vàng rời khỏi lớp.

Cậu nhanh chóng quay trở về phòng ký túc xá, chưa bao giờ Lữ Nhi đọc tin nhắn mà không trả lời cả.

Đến trước cửa phòng, Dĩnh Thiên mở cửa thì thấy Lữ Nhi đang nằm cuộn mình trên giường, vẻ mặt không ổn tí nào cả.

" Tiểu Nhi, cậu có sao không? " Dĩnh Thiên đóng cửa rồi đi đến bên giường, cậu đưa tay lên trán Lữ Nhi lau đi mồ hôi ướt đẫm.

Lữ Nhi vẫn cuộn mình trong chăn, cậu mím môi như đang cố chịu đau, khẽ lắc đầu, " Tớ ổn."

" Không ổn, cậu...bị làm sao vậy, Tiểu Nhi??" Dĩnh Thiên ngày càng lo lắng hơn.

Lữ Nhi hé mắt, thở dài, "...Chỉ là tớ bị thương một chút, lát sẽ ổn thôi."

" Bị ở đâu cơ?"

Lữ Nhi không biết phải nói làm sao cho Dĩnh Thiên nghe nữa, lúc trưa cậu vì chọc tức Cẩn Siêu mà bị hắn lôi đi cường bạo một trận. Hôm nay hắn cứ như ăn phải thứ gì hư hỏng, đem cậu ra xả giận, khiến cho chỗ kia...không khéo đã bị thương đến chảy máu.

Nằm trên giường mà phải nằm nghiêng một bên, đứng còn không đứng nỗi nữa là. Lữ Nhi tiếp tục thở dài:

" Cẩn Siêu hơi quá tay nên tớ bị thương. Cậu hiểu chưa? Được rồi, yên tâm, tớ vẫn ổn mà, không có chết đâu."

"......." Lại là Cẩn Siêu? Cậu ta không thể đối xử dịu dàng với cậu được sao? Tại sao lại như vậy cơ chứ? Miệng bảo yêu mà lại làm cậu ra như vậy sao?

Dĩnh Thiên mím chặt môi, gương mặt bắt đầu nổi giận. Chưa bao giờ Lữ Nhi trông thấy Dĩnh Thiên như thế này cả, trong lòng tự dưng lại thấy bất an.

Cậu định mở miệng nói thì Dĩnh Thiên đã đùng đùng xoay người rời khỏi, cánh cửa còn bị hung hăng đóng sập lại.

Bình luận

Truyện đang đọc