BẠN HỌC NHỎ

Edit: Tà lười biếnggg (  ̄^ ̄)

Cả buổi tối Trì Diệp ngủ không ngon.

Cô không phải người có mục tiêu lớn. Nói về đại học gì đó, có lẽ còn cách cô rất xa, nên chưa từng suy nghĩ qua.

Nhưng La Huệ là người lớn, hiển nhiên là rất lo lắng cho tương lai của con gái. Cô rất ít từ chối thỉnh cầu của La Huệ, dù không thích đi học nhưng vẫn đến trường.

Bây giờ La Huệ muốn cô học đại học, cô nên làm gì đây?

Cô không muốn La Huệ phải bận lòng.

Trước giờ Trì Diệp không nghĩ đến việc thi nghệ thuật. La Huệ là một phụ nữ mềm yếu không để ý chuyện bên ngoài, quá nửa đây là chủ ý của Mạnh Tạ.

Lần cuối cô cầm bút vẽ là chuyện của năm 10 tuổi. Lúc đó trường tiểu học (1) có lớp năng khiếu, cô và Vệ Chân Chân cùng nhau đăng ký học lớp mỹ thuật. Lớp năng khiếu kéo dài 40 phút, vừa đúng giờ Trì Giới Nghiên tan làm đi đón bọn họ.

(1): Tiểu học bên Trung Quốc từ 6-12 tuổi, nhiều hơn bên mình 1 năm. THCS ít hơn một năm, THPT thì giống.

Sau khi Vệ Chân Chân theo Trì Giới Nghiên chuyển đi, La Huệ cũng mang cô đi, chuyển trường mới cũng không có lớp năng khiếu nữa.

Sau đó cô liền không vẽ vời nữa, hơn nửa thời gian đều đánh đấm.

Cho tới khi La Huệ nhắc đến tế bào nghệ thuật...

Trì Diệp cũng không dám khẳng định, nhưng La Huệ từng là một bậc thầy thêu thùa. Khi còn nhỏ cô từng thấy La Huệ phác thảo hoa văn, cũng rất nhạy cảm với màu sắc, phối đồ cho cô đi học rất đẹp.

Sau khi Trì Giới Nghiên lạc lối, La Huệ chưa từng cầm kim thêu nữa.

Có thể do nghĩ quá nhiều, Trì Diệp cố gắng nhắm mắt đi ngủ lại gặp ác mộng.

...

"Bố! Bố là người xấu! Con không yêu bố nữa!"

Trì Diệp nhỏ khóc lóc chạy vào phòng.

Màn đêm buông xuống, cô lau khô nước mắt, lặng lẽ lẻn ra khỏi nhà, bỏ lại tiếng cãi vã của bố mẹ lại sau lưng.

Ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, một mảnh đen thui. Trì Diệp nhỏ có bệnh quáng gà, chỗ không có ánh sáng thì không nhìn thấy đường, đưa tay không thấy năm ngón.

Cô vừa lạnh vừa sợ, tủi thân muốn khóc.

Nhưng cô không thể trở về, một khi trở về, bố mẹ sẽ ly hôn.

Không có chỗ để đi, cô liền lang thang vài nơi xó xỉnh để bố mẹ sốt ruột một lúc, nhằm bày tỏ quyết tâm của mình.

Không chừng vì đau lòng cho bảo bối nhỏ là cô thì họ sẽ không rời đi nữa.

"Bạn nhỏ, muộn như vậy còn đi đâu thế? Khà khà khà..."

"Mấy người là ai? Đừng kéo tôi! A!...A a..."

Trì Diệp nhỏ bị kéo lên xe của người lạ.

Trong xe không bật đèn, cô không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào đèn đường nhìn khái quát. Bên cạnh cô cũng có một bạn nhỏ, bị trói tay, bịt miệng giống cô, nhưng không hề nhúc nhích, không ồn ào không náo động, yên tĩnh không giống một đứa trẻ.

Cô sợ muốn chết, giãy giụa ầm ĩ.

"Câm miệng! Còn la hét nữa tao bán chúng mày lên núi!"

Trì Diệp nhỏ bắt đầu run rẩy.

Đúng lúc này, bạn nhỏ bên cạnh hơi xoay người, hai tay bị trói cố gắng lắm mới chạm tới tay Trì Diệp, nắm ngón tay cô thật chặt.

"Tôi sẽ cứu cậu."

Trì Diệp nhỏ không biết cậu nói kiểu gì, rõ ràng là bị bịt miệng.

Nhưng giọng nói kia vang lên rõ ràng bên tai Trì Diệp, có sức mạnh an ủi lòng người.

...

Bỗng giật mình tỉnh lại, trời đã sáng choang, còn nghe thấy mang máng tiếng em trai ồn ào bên ngoài.

Trì Diệp lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.

Mười một giờ hai mươi ba phút.

Đã muộn như vậy rồi.

Trì Diệp vội vàng sửa sang lại bản thân, chạy ra phòng khách.

La Huệ ôm em trai ngồi trên ghế salong, Mạnh Tạ xắn tay áo làm cơm ở trong bếp, hai người nói chuyện câu được câu chăng.

Khung cảnh cực kỳ ấm áp.

Cô hơi dừng bước chân, không muốn bước vào phá vỡ bầu không khí đó.

Nhưng La Huệ đã nhìn thấy cô, nở nụ cười, "Tiểu Diệp dậy rồi đấy à? Đói chưa con? Hôm qua ngủ muộn nên sáng mẹ không đánh thức con. Sắp ăn trưa rồi, có muốn ăn gì lót dạ trước không? Hay ăn cơm trưa luôn là được?"

Mạnh Tạ nghe thấy cũng quay lại, "Hôm qua mẹ con làm mì vằn thắn, con có muốn ăn một bát trước không Tiểu Diệp?"

Trì Diệp lăc đầu, "Cháu không đói, uống chút nước là được dù sao cũng sắp ăn trưa rồi."

Cô lưỡng lự vài giây, đi rót một cốc nước ấm.

"Con vào làm bài tập chút."

Cô nào có tâm tư học bài chứ.

Trì Diệp mím môi, nhàm chán cứ mở rồi đóng lại mở hết đống ứng dụng trong điện thoại.

Nếu như nói thứ gì mạnh hơn ký ức, chắc chắn là thời gian.

Cảnh còn người mất, vạn vật xoay vần.

Đối với cô, đó là một nỗi đau cả đời không quên được. Đối với người khác mà nói, có khi chỉ là một cú huých nhẹ.

...

Chủ nhật, Mạnh Tạ đặt trước một phòng riêng ở khách sạn, mang theo hai đứa nhỏ tổ chức sinh nhật cho La Huệ.

Khó có dịp thấy La Huệ ăn diện, lập tức trẻ đẹp hơn rất nhiều, y hệt người mẹ xinh đẹp động lòng người trong trí nhớ của Trì Diệp.

Lúc Mạnh Tạ mang quà tặng La Huệ, trên mặt phảng phất có nét yêu chiều, Trì Diệp khá ngại ngùng.

Trì Diệp nhìn xuống, mang ra khăn lụa đã chuẩn bị kỹ càng.

"Chúc mừng sinh nhật mẹ, mẹ sinh nhật vui vẻ."

La Huệ lập tức cười lên, khăn lụa này chỉ là loại phổ thông, nhưng xem ra bà còn vui hơn nhận được dây chuyền kim cương của Mạnh Tạ.

"Tiểu Diệp của chúng ta ngoan quá. Mẹ yêu con."

"..."

Ăn tối xong đã hơn tám giờ tối, Trì Diệp cố ý về phòng thuê.

La Huệ không đồng ý: "Sáng sớm mai chú Mạnh sẽ chở con về, đã muộn rồi, mẹ không yên lòng."

Sắc mặt Trì Diệp hơi khó xử, "Nhưng có một tờ bài thi con quên cầm về mà mai đã phải nộp rồi."

La Huệ cố chấp nhưng để cô không làm bài tập thì cũng không hay. Mạnh Tạ uống rượu không thể lái xe, chỉ có thể để Trì Diệp bắt xe về.

"Về đến nơi gọi ngay cho mẹ đấy nhé!"

Trì Diệp gật đầu.

La Huệ rút 5000 đồng (2) từ ví ra kẹp vào sách trong cặp cô, "Ở một mình càng phải cẩn thận, không đủ tiền thì nói với mẹ nghe chưa?"

(2) ~16-18 triệu VNĐ

Cô nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

Sau giờ cao điểm thì trên đường không còn nhiều xe đi lại, khoảng 30 phút sau đã đến khu vực trường Thập Tứ.

Trì Diệp về nhà trước, lấy tiền ra khỏi sách. Sau đó ngồi trên đất một lúc, cầm một tờ 100, xoay người đi ra ngoài.

Cô đi ra khỏi khu nhà, lại đi thêm hai con đường mới tìm được một tiệm tạp hóa nhỏ.

"Ông chủ ơi, có Thanh Đảo không ạ?"

Ông chủ đang xem TV nghe giọng Trì Diệp liền ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, "Đủ tuổi chưa?"

"Cháu mua hộ bố, ở ngay trên lầu."

Ông chủ thấy cô mặc quần áo giản dị, đi dép xỏ ngón, xem ra có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn, nên cũng tin, lấy lốc sáu lon cho cô.

Trì Diệp một tay ôm lốc bia, một tay khác móc điện thoại ra khỏi túi.

Tâm trạng cô không ổn định, vốn định tự mình trút hết nhưng lại quen tay mở WeChat ra.

Dịch Thuần ở vị trí đầu tiên.

Đã chín giờ, không biết cậu đã ngủ chưa, học sinh gương mẫu có phải đều ngủ sớm dậy sớm không.

Trì Diệp mân môi, dùng giọng điệu ngọt ngào khiến người khác buồn nôn, ác ý gửi voice chat qua.

"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, đến tiếp rượu mình không?"

Hai mươi phút sau, Dịch Thuần xuất hiện trong sân trường Thập Tứ.

Cổng trường đã đóng từ lâu, nhưng Thập Tứ có một mặt tường quay về phía nhà dân, dễ dàng trèo qua, lúc trước Trì Diệp cũng nhảy ra từ chỗ này.

Từ xa Trì Diệp đã thấy cậu. Đã muộn, còn vừa leo tường mà cậu vẫn ăn vận chỉnh tề, áo khoác dài tôn lên dáng người cao thẳng lại tuấn tú. Không hề nhìn thấy có vẻ gì bị gọi gấp ra đây.

Cô vui vẻ, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần nghe lời ghê!"

Vậy mà cũng thực sự đến.

Dịch Thuần chau mày, nhìn thấy gò má cô đã bắt đầu ửng hồng, lốc bia bên cạnh đã rỗng một lon.

Cậu đưa tay đoạt đi lon bia cô chuẩn bị mở tiếp.

"Muộn như vậy rồi, cậu muốn chết phải không?"

Trì Diệp gắng gượng cười, cả người xiêu vẹo ngã xuống nằm trên đường chạy (đường chạy màu đỏ bao ngoài sân trường ấy).

"Này, cậu thừa nhận là cậu thích mình đi."

"Lại phát điên cái gì..."

"Nếu không đã muộn rồi cậu còn ra đây làm gì? Bạn học nhỏ Dịch Thuần lười biếng, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Tối muộn còn thay quần áo ra đây à."

Ban đầu Dịch Thuần nghĩ cô uống say rồi chỉ cần đưa cô về là được. Nào ngờ Trì Diệp không dễ qua mặt như vậy, nằm ăn vạ trên đường chạy không chịu đi, bị cậu nói hai câu lập tức khóc lóc om sòm.

Cậu bó tay rồi, không thể làm gì khác hơn ngồi cạnh cô, vứt hết mấy lon bia này đến chỗ cô không với tới.

Trì Diệp nằm trên đất không động đậy, nằm im cười khúc khích.

"Dịch Thuần, mình vui lắm, vui cực kỳ."

Dịch Thuần rất cạn lời: "Vui gì mà vui? Vui vì say à?"

Trì Diệp không để ý cậu chế nhạo, thản nhiên nói: "Cuộc đời mình hận nhất khi dùng toàn lực làm một chuyện, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thành công, cảm giác thật thất bại. Mình vốn nghĩ là sự thất bại ấy sẽ tiếp tục ứng nghiệm với cậu, cho thấy cuộc đời mình khổ cực biết bao. Không ngờ lại có tiến triển, như vậy có nghĩa là nỗ lực của mình không vô ích."

"Sau khi bố mẹ mình ly hôn, mẹ đưa mình đi xem bói. Ông thầy bói đó nói cuộc đời mình lận đận vì mình quá mức cố chấp, không khéo léo, sẽ không gặp được hạnh phúc. Lúc đó mình còn nhỏ, căn bản không tin những thứ này. Không ngờ không tới hai năm sau, người mẹ vốn sống nương tự với mình lại đi bước nữa. Mình cố chấp không muốn chấp nhận hiện thực này, quả nhiên đã nhiều năm rồi vẫn không hạnh phúc."

Dịch Thuần muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Trong giọng Trì Diệp đã có chút nức nở.

"Thật ra mình không hề uống bia, mùi vị này ghê lắm mình không thích, đổ hết xuống cỏ rồi. Mình đâu có say, bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu cũng có chuyện sai lầm. Ha ha ha ha ha..."

Buổi tối, trong trường Thập Tứ nguy nga, như một con quái vật khổng lồ sắp nuốt chửng hai người.

Tiếng cười của cô cũng có vẻ hơi thê lương.

Dịch Thuần siết tay rồi lại thả ra, "Không muốn cười thì đừng cười."

Cậu có một nỗi đau lòng không nói ra được, nhưng không phải vì áy náy... Chỉ đơn giản là, đau lòng vì cô gái nhỏ này thôi.

Cô vừa nhiệt tình vừa thiện lương, nhiệt hueté như ánh mặt trời, dường như muốn chiếu sáng tất cả mọi người.

Người như vậy một khi suy sụp càng khiến người khác đau lòng.

Trì Diệp im lặng, giơ hai tay về phía Dịch Thuần.

"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu ôm mình một cái đi, một cái thôi."

Dịch Thuần đứng lên, kéo tay lôi cô dậy khỏi mặt đất.

Sức lực của cậu quá lớn khiến cô theo quán tính nhào vào người cậu, vừa vặn ngã vào lồng ngực Dịch Thuần.

Thân thể Dịch Thuần hơi cứng đờ, nhưng mau chóng thả lỏng.

Cậu đưa tay ra khẽ ôm hông cô.

"Được, ôm cậu một cái."

Bình luận

Truyện đang đọc