BẠN HỌC THẨM



Editor: JingJing
Thường Đình thấy anh không nói lời nào, trong lòng đoán không ra lắm, tha thiết hỏi lại lần nữa: “O, OK không?”
Thẩm Đàm nhìn cô, cất điện thoại rồi thẳng người nói: “OK.”
Thật tốt quá.
Thường Đình ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt phát ra ánh sáng.
Thẩm Đàm cất bước đi lên bậc thềm.
Thường Đình cũng đi ở phía sau nói: “Tớ và Tô Vi không phải như cậu nghĩ.”
“Không phải thế nào?” Thẩm Đàm rất có kiên nhẫn hỏi lại.
“Chính là thế này.” Thường Đình giơ tay khoa tay múa chân một lúc: “Cậu biết chưa?”
Thẩm Đàm cúi đầu khẽ cười, nghiêng người nhìn cô: “Gấp cái gì, tớ không có hứng thú với chuyện của các cậu.”
Sau khi hai người đi được một đoạn dường, Thẩm Đàm nói: “Đi theo tớ làm gì?”
“Tớ cũng đi bên này.” Thường Đình thấp giọng đáp: “Cậu cũng không có nói không thể đi theo cậu mà?”
Thẩm Đàm không lên tiếng.
Thầm Đàm bày tỏ không có hứng thú với chuyện của cô, nhưng Thường Đình lại rất tò mò về chuyện của anh, vô cùng tò mò.
Nhịn nhịn, chỉ là không nhịn được.
“Bạn học Thẩm.” Cô hắng giọng: “Nể tình hữu nghị cách mạng, có thể…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Đàm níu chặt sau cổ kéo về sau.
Một quả bóng rổ mang theo tiếng gió rít bay qua từ trước mặt cô.
Thường Đình sợ tới mức tim đập rộn lên, hơi mông lung đứng sau lưng Thẩm Đàm.
Bên kia sân bóng có người kêu: “Phản ứng rất nhanh đó.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, là Tống Hằng.

Cậu ta nhíu mày với Thẩm Đàm: “Xin lỗi nha.”
Thẩm Đàm nới tay cầm cổ áo cô, không biết có phải là ảo giác hay không mà Thường Đình cảm thấy hơi thở của anh bỗng chốc thay đổi.
Giống như là mãnh thú đang chuẩn bị sức chờ vận động, hung ác thô bạo.
Nhưng bình tĩnh lại rất nhanh.
Vẻ mặt anh thản nhiên liếc Tống Hằng, lập tức đi về phía trước.
Tống Hằng kêu: “Thẩm Đàm, nhặt bóng về giúp tớ với.”

Thẩm Đàm không để ý.
Tống Hằng cười lạnh: “Khí phách quá nhỉ.” Dứt lời bèn quay sang nhìn Thường Đình, hất cằm tỏ ý cô đi.
Thường Đình giơ tay chặn lại chiếc váy bị gió hất lên.
Không hiểu sao cô có cảm giác, Thẩm Đàm không ai biết đến như thế, nhưng tất cả đều giống như trước đây không hề trêu chọc anh.
Nếu Tống Hằng tiếp tục khiêu khích thì sẽ không bảo vệ được bộ mặt thật của bạn học Thẩm này.
Tống Hằng nói: “Học sinh chuyển trường, lần này có thể nhặt được không?”
Thường Đình không nói chuyện với cậu ta, đi qua nhặt bóng về.
Cất từng bước đến phía trước Tống Hằng, vươn tay đưa quả bóng rổ tới, nói: “Nè.”
Dáng vẻ dịu dàng khéo léo của cô cực kỳ giống chú mèo nhỏ.
Nhất là khi cô ngẩng đầu còn cười với cậu ta.
Tống Hằng không thừa nhận khoảnh khắc này con tim cậu ta đã run rẩy.
Cậu ta ra vẻ lạnh lùng né tránh ánh mắt, động tác hơi thô bạo lấy quả bóng rổ về: “Bây giờ biết nghe lời, không cương với tớ nữa à?”
Thường Đình cười cong mắt: “Tớ vừa tới, không muốn gây chuyện với bạn bè.”
Cho nên đừng có mà hận tớ, hãy đi tìm Thẩm Đàm đi.
Chờ cậu đi khiêu khích khiến người ta xù lông thì cũng là ngày chết của cậu!
Thường Đình rất muốn nhìn thấy ngày đó.
Ngẫm lại thì cảm thấy thật thoải mái, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ hơn.
Tống Hằng thấy nụ cười của cô, chỉ cảm thấy quá ngọt ngào.
Cậu ta trừng mắt nhìn Thường Đình, không lên tiếng, quay lưng đi mất.
Thường Đình thấy cậu ta buông tay thì vội vàng xoay người đuổi theo Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm cũng không đi xa lắm, quay đầu nhìn thấy Thường Đình đi nhặt bóng cho Tống Hằng còn cười đến mức ngọt ngào như thế thì không khỏi nheo mắt.
Chút tâm tư của cô gái nhỏ này đã bị anh nhìn thấu.
Sau khi Thường Đình đuổi theo thì nụ cười tắt đi, dáng vẻ nghiêm túc theo sát Thẩm Đàm nói: “Bạn Tống là người xấu, cậu ta còn muốn báo thù với cậu, thật là nhỏ nhen quá.”
Ý đồ muốn châm ngòi ly gián.
Bề ngoài làm bộ như thỏa hiệp với Tống Hằng, nhưng trong lòng lại muốn cậu ta và Thẩm Đàm trở mặt.
Thẩm Đàm nhìn cô, cất giọng nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Thường Đình làm mặt vô tội: “Cái gì?”
Hai người đứng dưới tàng hoa, gió mát hiu hiu, Thẩm Đàm cụp mắt nhìn cô: “Hạng nhì, chắc đầu óc cũng thông minh nhỉ?”
Thường Đình tốt tính nói: “Không bằng hạng nhất.”
“Nếu thông minh thì bớt bắt chuyện làm quen với tớ đi.” Thẩm Đàm cụp mắt, tiến về trước một bước tới gần Thường Đình, khí thế bình thường cũng thay đổi.
Vẻ hung ác che giấu trong ngày thường được lộ ra, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm kia.
Thường Đình thấy mà trong lòng phát run.

Người trước mắt giống như chú sói đơn độc, đang chán ghét thoát khỏi cái đuôi phía sau.
Anh không sợ trời không sợ đất, cô đơn lẻ loi.
Thật sự khiến cô khó mà chống cứ lại được.
Dưới đôi mắt chăm chú đen láy kia, Thường Đình nghiêm mặt gật đầu.
Thầm Đàm thu bớt khí thế đó đi, liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi xa.
Lần này Thường Đình không đuổi theo nữa.
Cô trúng gió lạnh nên khịt mũi, ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt.
Giơ tay sờ chóp mũi, che giấu con tim mình đang phập phồng, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong tiếng gió.
Chẳng khác nào như tiếng sấm.
Thẩm Đàm cách biệt với người ngoài, không cho cơ hội tới gần.
Vừa ngầu vừa lạnh lùng.
Thường Đình thầm nghĩ, anh hùng trẻ tuổi đều là người cô độc.
Thật ra anh rất giống với nhân vật trong truyện.
Sau khi tan học, cô bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là đi sửa điện thoại, nhờ nhân viên xem giúp còn cứu được hay không.
Sau đó nhận được câu trả lời giống như của Thẩm Đàm: “Không cứu được.”
Thường Đình cầm điện thoại khó chịu rời khỏi tiệm sửa điện thoại.
Không lấy hình về được, vòng ngọc cũng không có tin tức.
Cô đành phải đặt sự chú ý vào việc thuê phòng.
Mọi việc đều không thuận lợi, dù sao cũng phải có chuyện khiến cô hoàn thành thuận lợi chứ nhỉ?
Thường Đình ngồi trên băng ghế trước cửa siêu thị, lấy điện thoại click mở app cho thuê phòng, trong lúc sàng lọc thì đột nhiên nhận được 5, 6 tin đề cử có liên quan.
Lúc đầu cô không có click vào, sau đó tin đề cử cứ luôn nhảy ra ở giữa.
Cuối cùng Thường Đình vô ý click vào đó.
Nhưng bất ngờ là phù hợp với yêu cầu tiêu chuẩn của cô.

Thậm chí cách cô có trăm mét.
App này thông minh đến vậy à?
Thường Đình mông lung ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng do dự đứng dậy đi đến điểm đề cử đầu tiên.
Cửa ải khó nhất của việc đi thuê phòng chính là trao đổi với chủ nhà.
Khu vực của căn phòng và trang thiết bị lắp đặt không tệ, nhưng chủ nhà yêu cầu quá lạ lùng, hoặc thấy cô là một cô gái nhỏ cho nên cố gắng nâng giá.
Xem xong ba bốn nhà liên tiếp, Thường Đình không khỏi giơ tay xoa mặt, trong lòng nghi ngờ gương mặt của mình rất dễ ức hiếp sao?
Chỉ còn lại một căn nhà cuối cùng.
Thường Đình bị đả kích nên có hơi chần chừ.
Nhìn di động sáng lên rồi tắt, cô nhớ lại cuộc trò chuyện vào buổi chiều với Tô Vi, hình như mình đã nói ngày hôm sau sẽ chuyển đi?
Cô không kìm được che mặt, tức giận gì dữ thế, sao không nói ngày hôm kia nữa đi nhỉ?
Nhớ lại gương mặt trào phúng của Tô Vi vào lúc đó, cuối cùng Thường Đình đứng dậy đi theo hướng phòng cho thuê.
Chỗ này hơi xa trường một chút.
Cũng không phải là nhà cao tầng hay là khu nhà trọ, là một nhà riêng độc lập cạnh đường phố.

Tổng cộng có hai tầng, có một cái sân nhỏ, bao quanh có hàng rào thép phòng ngừa ăn trộm đột nhập.
Tường trắng ngói đỏ, nhìn sơ có lẽ là một căn nhà cũ kỹ, có dấu vết tồn tại của năm tháng khiến người ta sinh lòng cảm thán.
Đứng ở ngoài sân, Thường Đình không nhịn được xem điện thoại.
Căn nhà này chỉ cho thuê với giá thế này thôi sao?
Trong sân truyền đến tiếng leng keng, cô hơi tò mò nhón chân nhìn.

Từ khe hở của song sắt nhìn thấy một bóng lưng cao gầy, anh đang ngồi xổm cầm cờ lê, chiếc xe đạp phía sau lộ ra.
Thường Đình thu hồi tầm mắt, đứng yên ở ngoài cửa, gửi tin nhắn cho chủ nhà tỏ ý mình đã đến nơi.
Chưa được một lúc đã nghe thấy tiếng động đi tới từ bên trong.
“Ôi chao, Đàm Bảo, có người đến xem nhà này, ứng dụng cháu cho ông dùng tốt quá.” Giọng của người đàn ông từ xa truyền đến.
Chàng trai miễn cưỡng nở nụ cười.
Cụ Triệu tiến lên đi mở cửa, trông thấy một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn cười với ông nói mục đích mình đến đây.
Thường Đình nhìn gương mặt hiền từ, phúc hậu của ông cụ trước mặt, không giống với mấy chủ thuê nhà trẻ tuổi lúc nãy gặp.
Ấn tượng của hai bên đều rất tốt.
Cụ Triệu nhiệt tình mời: “Vào xem đi nào, ông vừa mới đăng tin lên, không ngờ là nhanh như thế đã có người nhìn trúng.”
“Đúng lúc nhìn thấy tin đề cử, app này hơi…” Còn chưa nói xong, Thường Đình đi theo cụ Triệu vào trong sân thì thấy chàng thiếu niên đang sửa xe đạp ở dưới tàng cây, cô không khỏi dừng chân.
Thẩm Đàm cầm cờ lê chăm chú cậy ốc vít, xích sắt bị anh móc ra truyền đến tiếng lộc cộc.
Những đóa mây màu đo đỏ phía chân trời tôn lên ánh chiều tà, ánh sáng khúc xạ làm lộ ra vẻ vô cùng dịu dàng.
Cụ Triệu mở cửa quay đầu nhìn thấy Thường Đình đứng yên không nhúc nhích đang nhìn chàng thiếu niên ở trên thảm cỏ.
Ông cụ cười nói: “Các cháu quen biết à?”
Thẩm Đàm ngẩng đầu nhìn sang, chạm phải đôi mắt trong veo của Thường Đình.
Xét thấy lời nói của Thẩm Đàm vào buổi chiều, Thường Đình thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thành thật: “Không biết ạ.”
Cô lướt qua Thẩm Đàm đi vào trong.
Cụ Triệu nhìn Thẩm Đàm với ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Thẩm Đàm nhún vai, nhướng mày miễn cưỡng nở nụ cười.
Cụ Triệu vội cho thuê phòng nên không có hỏi kỹ.
Sau khi hai người vào nhà thì Thẩm Đàm mới thấp giọng nói: “Cô làm gì thế?”
Trong tai truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Thu thập được cuộc đối thoại gây gổ giữa Thường Đình và Tô Vi, biết cô ấy đang phiền muộn chuyện thuê phòng nên đưa ra một đề cử thích hợp.”
“Cậu ấy mướn phòng liên quan gì đến cô?”
“Dựa vào mệnh lệnh bảo vệ mà người quản lý để lại, trước mắt đã dẫn ra mục thứ ba.”
Thẩm Đàm hỏi: “Mục thứ ba là gì?”
Giọng nữ dịu dàng trả lời: “Khi cậu lầm đường lạc lối, lúc quan trọng phải hướng dẫn cậu quay về con đường chính đạo.”
Thẩm Đàm nghe xong tức giận cười: “Tôi đã làm gì?”
“Ngôn ngữ uy hiếp người khác, dẫn đến hình ảnh bị phá hoại.” Giọng nữ nói: “Tối hôm qua một lần, chiều hôm nay một lần, vượt qua chuẩn mực, cần phải sửa chữa.

Trước mắt đã tiến hành bồi thường bằng việc mướn phòng thuận lợi.”
Thẩm Đàm: “…”
Anh cầm cờ lê gõ lên cản xe phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Giọng Thẩm Đàm khàn khàn, đầy vẻ uy hiếp: “Cô có tin tối nay ông đây trở về đốt hệ thống của cô không?”
“Đề nghị không được.” Giọng nữ dịu dàng nói: “Sau 10 tháng hệ thống sẽ tự động tắt.”
“Vậy cô cũng đừng có xen vào việc của người khác nữa, lời nói giống nhau nhưng sao cô không phán đoán rằng cậu ấy cũng uy hiếp tôi?” Thẩm Đàm hừ lạnh.
Thẩm Đàm vốn chỉ châm chọc nhưng mấy giây sau lại nghe giọng nữ nói: “Phán đoán uy hiếp thành công, cần tiến hành phản kích không?”

Thẩm Đàm: “…”
“Không cần, bỏ cậu ấy ra khỏi mục tiêu của cô đi.”
Giọng nữ dịu dàng đáp: “Đã loại bỏ thành công.”
“Tống Hằng đang bị liệt vào mối uy hiếp tiềm tàng, cần xử lý không?”
Thẩm Đàm thờ ơ trả lời: “Không cần, tôi còn chưa thảm hại tới mức phải dựa vào máy móc giúp đỡ giải quyết.”
Giọng nữ dịu dàng nói: “Họ đã thỏa thuận xong, ngày mai Thường Đình sẽ ký hợp đồng.”
Thẩm Đàm không lên tiếng, cầm cờ lê đứng dậy, gió thổi nhẹ làm cổ áo anh lật lên.
Sau khi trải qua bước ngoặt khó khăn của mấy lần trước, lần này trao đổi mướn phòng vô cùng thuận lợi.
Cụ Triệu nói: “Phòng ốc khá cũ, là căn mà ông ở cùng với bạn già lúc còn trẻ.

Bà ấy đã ra đi vào cuối năm rồi, ông cũng không muốn tiếp tục ở đây, nếu không thì cứ nhớ tới bà ấy trong lòng sẽ khó chịu.”
Vội vã cho thuê cũng không quan tâm giá cả, cho nên giá niêm yết mới thấp hơn trong mục cùng loại.
Thường Đình cảm thấy vận may của mình vẫn còn tốt, có thể tìm thấy căn nhà thế này vào giây đầu tiên.
Cảm ơn mục đề cử.

Amen.
Cụ Triệu biết cô là học sinh lớp 12 của trường Thiên Lập gần đấy, nên cũng rất yên tâm cho thuê.
Sau khi hai người thỏa thuận xong thì Thường Đình mới làm bộ lơ đãng hỏi: “Người ở bên ngoài kia cũng ở đây sao ạ?”
“Không không không, là ông kêu Đàm Bảo tới đây sửa xe, lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng không làm được.” Ông cụ cười hô hô, nói xong lại cảm thấy không đúng: “Nhắc đến hình như Đàm Bảo cũng là học sinh của Thiên Lập, năm nay cũng học lớp 12.”
Thường Đình tiếp tục giả vờ ra vẻ kinh ngạc nói: Ôi! Có thật không ạ?”
Cụ Triệu gật đầu, hai người tới trước cửa, ông lão nói với Thẩm Đàm đã sửa xe xong: “Đàm Bảo! Cô bé này học cùng trường với cháu đó!”
Thẩm Đàm liếc mắt nhìn sang, trông thấy Thường Đình ngoan ngoãn cười.
Thường Đình nói: “Cháu vừa mới chuyển trường tới, chưa quen với mọi người trong trường.”
Cụ Triệu vừa nghe xong bèn cười hòa ái hơn, ông chỉ vào Thẩm Đàm nói: “Đàm Bảo tốt lắm, tâm địa lương thiện, còn xem việc giúp người là niềm vui, có chuyện gì tìm thằng bé đều có thể giải quyết được, rất đáng tin cậy.”
Thường Đình nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt trong veo ngập nước yên lặng nhìn Thẩm Đàm, cười cười.
Thẩm Đàm cắt ngang câu chuyện khoe khoang của cụ Triệu, nói: “Đã sửa xe xong rồi ạ, ông muốn lấy đi hay là đưa cho vị khách mới này?”
“Cái đó phải lấy đi, đó là xe của Quyên Nhi tặng.” Cụ Triệu đi qua đẩy xe.
Thường Đình nói: “Vậy ngày mai cháu tới ký hợp đồng, tối nay cháu về trước ạ.”
Cụ Triệu liên tục nói được, ba người đi ra ngoài sân.
Thẩm Đàm vô cùng phối hợp không quen biết như trong lời nói của Thường Đình, không nói câu nào với cô.
“Đàm Bảo, đi, tối nay đến nhà ông ăn cơm” Cụ Triệu nói.
“Không đi ạ.” Thẩm Đàm từ chối: “Cháu về nhà ăn, ông có việc gì thì gọi cháu là được.”
Cụ Triệu lẩm bẩm, đạp xe đến bên cạnh anh nói: “Vậy ông đưa cháu về.”
Thẩm Đàm nhìn ông đạp xe nghiêng đông nghiêng tây, khóe mắt khẽ nâng lên: “Ông không sợ ngã à?”
Cụ Triệu hừ một tiếng, làm mặt kiêu ngạo nói: “Sao có thể té được chứ, cháu đừng có kỳ thị người già nha, lúc trẻ kỹ năng đạp xe của ông thuộc dạng đứng đầu trong top, thậm chí không cần dùng tay…”
“Cháu nhìn đi, cho dù ông buông hai tay ra thì cũng không thể ngã được!”
Thẩm Đàm không nói gì nhìn hành động như trẻ con của cụ Triệu, bên tai truyền đến giọng nữ dịu dàng nhắc nhở: “Phía trước có xe…”
Ông cụ nghiêng người, Thẩm Đàm vội tới đỡ ông, một giây sau chiếc xe nhỏ chạy ngang qua đầu đường.
Thẩm Đàm: “Ông xuống xe đi, để cháu đẩy xe này về.”.

Ngôn Tình Sủng
Cụ Triệu bước xuống từ trên xe, mặt chột dạ nói: “Ngoài ý muốn thôi mà, lúc nãy là ngoài ý muốn.”
“Kiểu ngoài ý muốn này một lần là đủ rồi.” Thẩm Đàm tức giận nhìn ông cụ, đẩy xe đi song song với ông.
Thường Đình đi ngược hướng với họ, cô vừa đi được ba bước đã quay đầu nhìn.
Trông thấy một màn Thẩm Đàm chạy như bay đến đỡ ông cụ.
Cô nghĩ, quả thật bạn học Thẩm không xấu..


Bình luận

Truyện đang đọc