BÀN LONG NGOẠI TRUYỆN


Sáng sớm, khí trời có phần lạnh lẽo, trước phủ đệ Ba Lỗ Khắc gia tộc, một đoàn cỗ xe ngựa sang trọng đang đứng. Bảy ngày của Hoắc Cách đã qua, lúc này Trần Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á, còn có Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư, một đám người đang đứng hàn huyên.

"Nhạn, vậy là ngươi đi tới Ngọc Lan đế quốc chơi sao?" Lâm Lôi lên tiếng hỏi, ánh mắt quét qua đôi bàn tay đang nắm vô cùng khăng khít của hai người, bản thân hắn cũng không tự chủ, lắm lấy tay Ngải Lệ Tư.

"Ừm, Lâm Lôi, còn ngươi, ngươi và Ngải Lệ Tư định đi đâu?" Tiểu Nhạn trong đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn Địch Lỵ Á. Chuyện tối hôm qua quả thực là một sự kinh hỷ với nàng, đến bây giờ nàng cảm giác mình như đang nằm mộng, chỉ có siết chặt tay người bên cạnh, cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ người đó, nàng mới cảm thấy chân thực.

"Ta phải tới Phân Lai Thành" Lâm Lôi nói, trong đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Trả thù! Tiểu Nhạn cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc âm thầm thở dài, hy vọng Lâm Lôi sớm ngày tiêu trừ được tâm ma, để hắn không bị sự thù hận kéo vào vũng lầy không thoát ra được. Thấy Tiểu Nhạn có điều muốn nói riêng cùng Lâm Lôi, Địch Lỵ Á liền kéo Ngải Lệ Tư sang một chỗ tâm sự.

"Lâm Lôi, ngàn vạn lần, phải cẩn thận, hết thảy lấy an toàn của mình làm trọng. Còn nữa, có trả thù cũng đừng quên kiếp nạn ta đã nhắc nhở" Tiểu Nhạn cẩn thận dặn dò, Lâm Lôi cũng gật đầu.Nàng liếc nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc như có điều muốn nói lại thôi. Rất có thể đây là lần cuối nàng được nhìn vị thánh ma đạo sư này.

"Lâm Lôi, có thể ngươi không tin lời ta, nhưng tốt nhất đừng dây dưa quá với đám Quang Minh giáo đình, cố gắng tu luyện bản thân cho tốt" Nàng thở dài vỗ vai hắn. Lâm Lôi tuy không hiểu vì sao Tiểu Nhạn nói vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu.

Tạm biệt Lâm Lôi cũng Ngải Lệ Tư, ngồi trên xe ngựa rời khỏi Ô Sơn Trấn, Tiểu Nhạn không khỏi thở dài. Lần này đi, có lẽ là rất lâu rất lâu nữa mới có thể trở lại.

Thấy tâm tình nàng không được tốt, Địch Lỵ Á cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cầm tay Tiểu Nhạn để trong lòng, mười ngón đan xen.

Dù huynh có chuyện gì, muội cũng ở đây ủng hộ huynh.

Như nghe được tiếng lòng Địch Lỵ Á, Tiểu Nhạn hơi nở một nụ cười "Cám ơn muội"

"Huynh ngốc, cám ơn gì chứ? Huynh đói bụng chưa? Sáng giờ chưa ăn gì mà" Địch Lỵ Á lôi ra một cái bọc, mùi hương thơm phức bay ra, làm cái bụng Tiểu Nhạn cũng rột rột kháng nghị.

"Cũng may Hưu gia gia đã chuẩn bị trước cho chúng ta một ít bánh. Nào, nếm thử một miếng" Địch Lỵ Á cười khẽ một tiếng, đưa một miếng bánh kề lên môi Tiểu Nhạn, không khí đặc biệt ấm áp.

"Muội cũng ăn chút đi" Trần Tiểu Nhạn mặt có chút đỏ, nhưng vẫn lưu loát đem miếng bánh Địch Lỵ Á đút tới xử lý sạch sẽ, thuận tiện cầm lên một miếng khác đưa tới miệng Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á cũng nhẹ nhàng chầm chậm cắn một miếng, gò má hơi ửng hồng

"Có chút vụn bánh dính lên mép rồi" Tiểu Nhạn nuốt nước bọt một cái rồi nghiêng mình ghé sát, đem vụn bánh còn lưu lại trên gương mặt Địch Lỵ Á liếm sạch sành sanh. Địch Lỵ Á lúc này tốc độ đỏ mặt còn nhanh hơn tốc độ chạy của một con thiên lý mã, nhoáng một cái đã đỏ chót như quả cà chua. Còn Tiểu Nhạn thì dường như mới giác ngộ được bản thân vừa mới làm gì . Trời ạ, ta vừa làm cái gì vậy? Cái miệng hư này, đáng vả, dám hành động khi chưa cho phép! Thế nhưng má nàng ấy mềm như vậy, cảm giác thật tốt. Trong đầu Tiểu Nhạn bỗng nhảy ra hình ảnh tối hôm qua, tim không khỏi đập nhanh hơn, nội tâm vì xấu hổ mà chột dạ, ánh mắt vòng vo, không dám nhìn thẳng vào mắt Địch Lỵ Á.

Cư như vậy, một màn đút tới đút lui không hiểu sao vốn đang vô cùng ấm áp liền rơi vào trạng thái ngượng ngùng, xấu hổ.

Lộ trình tới Ngọc Lan đế quốc ước chừng một tháng. Vì thời gian cũng không gấp nên khi tới một số thành trì, các nàng liền dừng chân nghỉ ngơi vài ngày rồi mới tiếp tục lên đường, tiện thể mua sắm một ít đồ.

Lúc này, các nàng đã tới Đồ Nhĩ Thành. Đỗ Nhĩ Thành không phải một thành lớn, nhưng xem ra cũng khá đông đúc nhộn nhịp.

"Tiểu Nhạn, huynh mặc thử bộ này đi" Địch Lỵ Á đang lôi kéo Tiểu Nhạn vào một sạp bán quần áo, bộ nàng vừa ướm lên người Tiểu Nhạn là một bộ y phục màu xanh nhạt, mặc lên người, nhìn qua không khác một tên tiểu bạch kiểm là bao.

Mắt Địch Lỵ Á tỏa sáng, liên tục khen đẹp "Ông chủ, gói cho ta bộ này, còn có bộ này, bộ này..." Địch Lỵ Á liên tiếp chọn ra mấy bộ, xanh đỏ tím vàng liền đủ cả làm Tiểu Nhạn váng đầu hoa mắt. Bảo nàng mặc mấy bộ đó mỗi ngày, có cảm giác như chính mình biến thành một con tắc kè hoa sặc sỡ. Lựa lựa chọn chọn mấy bộ, cuối cùng Địch Lỵ Á thỏa mãn, xách ra túi lớn, túi nhỏ, cùng Tiểu Nhạn đi tiếp.

Đi qua một tiệm bán thạch điêu, nàng không khỏi tò mò bước vào xem thử. Bên trong bày đủ loại kiểu dáng thạch điêu, phần lớn là những tác phẩm loại phổ thông, có thể bán được 10 kim tệ xem như là khá rồi. Tiểu Nhạn đi một vòng đánh giá, lấy trình độ của nàng xem xét, quả thực những tác phẩm này chỉ được quy vào hai chữ: Phế phẩm. Chủ tiệm thấy nàng ghét bỏ nhìn kệ trưng bày liền biết nàng là người có nhãn quang cao, xun xoe chạy tới "Khách quan, ngài có ưng tác phẩm nào không ạ?"

Tiểu Nhạn nghe tiếng liền quay lại nhìn, chỉ thấy một lão già vừa lùn vừa xấu, đang bịch bịch chạy tới, nếu không muốn nói là lão ta đang lăn tới.

Vốn là nhìn mấy bức thạch điêu đã thấy xấu, không ngờ chủ hàng còn xấu hơn, tự nhiên Tiểu Nhạn có một loại cảm giác bất khả tư nghị.

"Địch Lỵ Á, muội xem, lần đầu ta thấy hồ lô biết chạy" Nàng ghé thầm tai Địch Lỵ Á nói đùa "Hơn nữa, hồ lô này còn đặc biệt xấu nữa" Địch Lỵ Á bật cười, lỗ tai bị nhiệt khí thổi qua có chút ngưa ngứa.

Thấy nàng không trả lời, chủ quán liền tưởng nàng không ưng món nào, nhìn quần áo trên người hắn liền đoán nàng không phải kẻ tầm thường, liền cười nịnh nọt

"Khách quan, chỗ này bổn tiệm chỉ trưng bày mấy món phổ thông bình dân thôi, nhưng thật ra vẫn có món cao cấp hơn"

"Ồ?" Tiểu Nhạn kinh ngạc ồ lên, Địch Lỵ Á bên cạnh cũng có chút tỏ ra hứng thú. Nàng vốn không mê thạch điêu, nhưng lại đặc biệt thích nhìn Tiểu Nhạn điêu khắc, có lẽ lâu ngày nên sở thích biến chuyển, cũng trở nên hứng thú với môn nghệ thuật này. Chủ quán ra hiệu cho mấy tên sai vặt, chỉ một lát, gần mười bức thạch điêu được đặt trước mặt Tiểu Nhạn và Địch Lỵ Á.

Tiểu Nhạn đi xung quanh mấy bức thạch điêu, gật đầu, không sai biệt lắm, mấy bức này khá hơn mấy bức trên kệ. Bỗng nàng nhíu mày, nhìn vào một bức thạch điêu tạc một con Hổ Răng Kiếm. Bức thạch điêu này cao chưa đến một thước, nhưng lại có điểm kỳ lạ. Cẩn thận xem xét một hồi, nàng liền chỉ vào bức Hổ Răng Kiếm, hỏi chủ quán
"Bức này, ông bán bao nhiêu?"

"Mấy bức này đều bán với giá 500 kim tệ" Lão chủ quán mập mạp giơ ngon tay ra, báo lên một cái giá.

Tiểu Nhạn hơi nhướn mày "Ông cũng có can đảm ra giá nhỉ?" Dưới con mắt của nàng, kỹ thuật của bức thạch điêu này xem như tạm được, nhưng để đạt được cái giá 500 kim tệ thì còn xa lắm. Phải biết bức 'Mãnh Sư' năm xưa Hoắc Cách bán đi cũng chỉ được 600 kim tệ, mà bức 'Hổ Răng Kiếm' này rõ ràng tài nghệ kém xa.

Thấy Tiểu Nhạn nhướn mày bất mãn, lão chủ quán lùn mập liền xuống nước "Thôi thì vì ngài là khách nhân đầu tiên, ta giảm giá xuống còn 400 kim tệ thôi vậy?" Tiểu Nhạn thầm khinh bỉ, lão già này là cho rằng nàng không biết nhìn hàng sao? Bức này cao nhất cũng chỉ đáng giá 100-200 kim tệ, báo giá gấp đôi thế, thảo nào nhìn lão mập ú, nhìn như sắp lăn được rồi.

"300 kim tệ, không nói nhiều, ông bán thì ta lấy, khỏi kỳ kèo" Tiểu Nhạn vất ra một cái giá. Thực ra nàng không phải người kẹt sỉ, nhưng nàng cũng không muốn phung phí tiền bạc. Lão chủ quán nghe vậy liền gật đầu liên tục

"Được được, 300 thì 300, ngài đây là tự mang về hay để ta cho người mang về chỗ của ngài?"

"Khỏi đi, ta tự mang đi" Tiểu Nhạn vất cho lão một túi gấm màu vàng, bên trong có sẵn 300 kim tệ, một tay đem bức thạch điêu nhấc lên. Bức thạch điêu nặng cỡ 60-70 cân, nhưng đối với tứ cấp chiến sĩ mà nói, nhấc lên vẫn dễ dàng như trở bàn tay. Lão chủ quán nhìn Tiểu Nhạn gày gò như một tên tiểu bạch kiểm mà lại có khí lực lớn đến vậy thì không khỏi há hốc mồm, trợn mắt.

Không nói gì thêm nhiều, Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á ra khỏi cửa tiệm.

"Nhạn, sao huynh lại mua bức này về?" Địch Lỵ Á không hiểu lên tiếng dò hỏi. Tiểu Nhạn tùy ý phất tay làm ra một tác phẩm cũng tuyệt đối giá trị hơn tác phẩm này.

Tiểu Nhạn nháy mắt cười "Rồi muội sẽ biết thôi"



~~~ Ốm sốt li bì mấy hôm, nay mới gượng dậy viết thì ôi thôi, lỗi word, sau đó lại phải ngồi sửa lại, mãi đến giờ mới viết xong. Thành thực xin lỗi vì sự chậm trễ. Gần đây có chút không vui, bệnh tình thì không chịu khỏi, lạnh nữa chứ, cứ ốm liên miên hoài :( Mọi người đọc vui hen~~~

Bình luận

Truyện đang đọc