BÁN NGÂM

NGÂM NGA

Chương 64: LÍNH KHÔNG QUÂN BÁ ĐẠO.

****

Hôm sau, Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng cãi nhau to một trận. Từ đầu chí cuối, mèo béo bị giọng hai người làm cho khiếp vía run lẩy bẩy, trốn xuống gầm sô pha không dám chui ra.

Sau cuộc cãi vã, Nguyễn Niệm Sơ đã đề nghị chia tay, Lệ Đằng không níu giữ, cô liền thu dọn hành lý, hầm hầm đá cửa đi ra. Đến đường lớn, cô vẫy một chiếc taxi và ngồi lên.

Tài xế hỏi: "Cô ơi, cô đi đâu?"

Nguyễn Niệm Sơ nghĩ mấy giây, báo địa chỉ nhà Kiều Vũ Phi.

Tài xế gật đầu, nổ máy. Xe ta xi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn cảnh phố xá bên ngoài cửa sổ một lát, sau đấy lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Kiều Vũ Phi: "Tao với Lệ Đằng chia tay rồi."

Khoảng 3 giây sau, tin nhắn trả lời của Kiều Vũ Phi đến: "Chẳng phải lúc trước vẫn đang êm đẹp à? Sao lại chia tay?"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Không thể tiếp tục cùng anh ta nữa."

Kiều Vũ Phi: "Cặp đôi yêu đương mâu thuẫn cãi cọ là bình thường. Đừng kích động."

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Tao không kích động".

Kiều Vũ Phi: ".... Được rồi, không phải kích động thì tốt. Bây giờ mày vẫn đang ở nhà Lệ Đằng à?"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Tao chuyển hành lý ra ngoài rồi!"

Kiều Vũ Phi: "Chuẩn bị về nhà?"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Tạm thời tao vẫn chưa muốn để mẹ tao biết chuyện chia tay với Lệ Đằng. Mày biết tính mẹ tao mà, nhất định sẽ hỏi đến cùng. Phiền lắm!"

Kiều Vũ Phi: "Ờ, để từ từ một thời gian rồi hãy nói cũng được. Thế giờ mày định đi đâu?"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Tao ở khách sạn gần nhà mày. Thời gian này cứ ở đấy trước đã!"

Kiều Vũ Phi: "Ừ, khách sạn nào?"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Phòng 1016 Khách sạn New City Century."

Kiều Vũ Phi: "Tối tao qua tìm mày."

"...." Nguyễn Niệm Sơ nheo mắt, thoát khỏi cuộc trò chuyện, tìm một khung chat nhóm mới tạo, gửi đi: "Đã tiết lộ địa chỉ khách sạn."

Thành viên trong khung chat nhóm này, ngoài cô, còn có Lệ Đằng, Dương Chính Phong, Lôi Lôi. Ba người kia gần như trả lời cùng lúc: "Đã rõ!"

Chiếc taxi chạy qua trung tâm thành phố, chật như nêm cối, mấy phút mới di chuyển được chục mét. Xung quanh không ngớt tiếng còi xe, những âm thanh hỗn độn chói tai ngập tràn khắp đường phố.

Không lâu sau, di động Nguyễn Niệm Sơ hiển thị có tin nhắn Wechat mới. Cô nhấp vào, thấy tin nhắn Lôi Lôi gửi trong nhóm chat: "Hoàn tất kiểm tra đột xuất xung quanh."

Vẻ mặt rất bình thản, Nguyễn niệm Sơ khóa màn hình điện thoại, bỏ lại trong ba lô. Một chốc, cô quay đầu nhìn phía sau, xe cộ rồng rắn nối thành hàng dài, nhìn chẳng thấy điểm cuối.

Ngồi thẳng lại, Nguyễn Niệm Sơ tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt thư giãn, chợt thở dài một tiếng nặng nề.

Vài phút trước.

"Anh đã đặt trước cho em một phòng ở khách sạn gần nhà Kiều Vũ Phi, sau khi rời đi, em đến thẳng đấy, nói cho Kiều Vũ Phi biết số phòng và địa chỉ khách sạn của em." Lệ Đằng trầm giọng dặn dò.

"Vâng, được." Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, hơi lo lo: "Đến khách sạn rồi thì em cần phải làm gì?"

"Ở bên trái bên phải phòng em đều là cảnh sát đặc nhiệm của thành phố Vân. Sau khi em vào, không cần phải làm gì hết, chỉ cần nhớ một điều, đừng kéo tấm rèm cửa sổ sát đất lại."

"Tại sao ạ?"

"Có tay súng bắn tỉa ở phố đối diện, đảm bảo an toàn cho em mọi lúc."

Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, nói: "Đã chuẩn bị nhiều thế này, nếu Dan không cắn câu thì chẳng phải công cốc sao."

"Không thể nào!" Lệ Đằng cười nhạt, vỗ nhẹ má cô: "Dan không phải là một kẻ kiên nhẫn. Nằm im lâu như vậy là giới hạn cuối cùng của hắn ta rồi. Người của hắn nhất định sẽ có hành động trong mấy ngày này."

Nguyễn Niệm Sơ tò mò: "Hình như anh rất hiểu Dan?"

Lệ Đằng cong khóe môi nói với giọng điệu không rõ: "Hắn cũng rất hiểu anh."

Bấy giờ, một câu của tài xế kéo những suy tư của Nguyễn Niệm Sơ quay về: "Cô ơi, tới nơi rồi!"

Nguyễn Niệm Sơ mở bừng mắt, vừa nhìn đã thấy xe taxi đỗ trước cổng chung cư nhà Kiều Vũ Phi, bên cạnh chính là khách sạn New City Century. Cô cảm ơn tài xế, trả tiền, đoạn xách hành lý xuống xe.

Vào phòng khách sạn, theo bản năng, Nguyễn Niệm Sơ đưa mắt nhìn cửa sổ sát đất. Qua cửa sổ, có thể thấy tòa nhà chung cư thang máy đối diện, từng ô cửa số được sắp xếp gọn gàng, dày đặc, không biết tay súng bắn tỉa được bố trí ở đâu.

Thu lại tầm mắt, giây lát, cô gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Vũ Phi: "Tao đến khách sạn rồi!"

Kiều Vũ Phi trả lời: "Đúng lúc tao cũng hết bận. Tao qua mày nhé, cùng đi ăn trưa."

Nguyễn Niệm Sơ thoáng nhíu mày: "Mình mày à?"

Kiều Vũ Phi: "Tao với cả Giang Hạo. Hắn bảo có một nhà hàng Nhật mới mở cũng được lắm."

Nguyễn Niệm Sơ ngẫm một chốc. Cô lưỡng lự, đành gửi ngay tin nhắn hỏi Lệ Đằng: "Kiều Vũ Phi muốn dẫn Giang Hạo với em cùng đi ăn trưa, em nên trả lời thế nào?"

Lệ Đằng nhắn lại: "Bảo em mệt quá, không đi!"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Hay thôi đi mày ạ. Tao hơi mệt, không muốn ra ngoài lắm!"

Kiều Vũ Phi: "Thế mày cứ ở khách sạn nghỉ ngơi đi. Tao đóng gói đồ ăn, mang về ăn cùng mày!"

LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Không cần đâu."

Kiều Vũ Phi dường như bó tay: "Chị cả à, mày không thể vì lần chia tay này mà muốn bỏ đói mình chứ? Thất tình đã tính là gì. Đàn ông tính là gì, chẳng phải mày còn có tao à? Giữa hai ta mới là tình cảm vượt qua thử thách nhá!"

"...." Đọc tin nhắn trả lời của bạn thân, lòng Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên thắt lại, khoang mũi cay cay. Hồi lâu cô mới gõ chữ: "Vậy thì nghe mày!"

Kiều Vũ Phi: "Chốc nữa bọn tao qua!"

Cùng lúc ấy, một chiếc Volkswagen màu đen đỗ ven đường lớn, cách cổng khách sạn mấy mét.

Trong phòng điều khiển, Dương Chính Phong móc bao thuốc lá, dốc một điếu đưa cho Lệ Đằng đang ngồi cạnh. Anh ấy nhướng mày trêu: "Có cần phải vậy không? Nhảy 2000 mét trên không xuống cũng chẳng thấy chú căng thẳng thế này?"

Lệ Đằng nghịch bật lửa, xua tay, vẻ mặt nín nhịn mà sốt ruột.

Dương Chính Phong nhíu mày: "Thuốc ngon chính cống đấy!"

Lệ Đằng lãnh đạm: "Anh hút đi!"

"Không muốn thì thôi!" Dương Chính Phong xùy một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi mới nói tiếp: "Chú nhìn mình xem, ba mấy tuổi đầu rồi, bình thường vẫn trấn tĩnh lắm, sao cứ chuyện gì dính tới em dâu là như thằng mất hồn ấy."

Lệ Đằng liếc Dương Chính Phong: "Đổi thành vợ anh xem!"

Dương Chính Phong cười: "Chị dâu chú dữ lắm. Năm ấy có nhiệm vụ, một cô gái đối mặt trực tiếp quật ngã bốn thằng to con. Ai gặp cô ấy cũng chỉ có nước ăn đòn thôi, anh chả lo."

Lệ Đằng sầm mặt, không nói gì.

"...." Thấy vậy, Dương Chính Phong cất nụ cười, cau mày: "Anh hỏi cảnh sát Lôi rồi, những cảnh sát đặc nhiệm và tay súng bắn tỉa kia đều ưu tú bậc nhất của công an thành phố Vân, trải qua cả trăm trận đấy. Em dâu ở trong đó sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu. Anh bảo này, chú có thể thả lỏng chút không?"

"Giao người phụ nữ của mình vào tay người khác, con mẹ nó, em thả lỏng thế nào?" Lệ Đằng nhăn mày cắt ngang.

Dương Chính Phong cạn lời: "Thực sự lo lắng vậy thì chú vào với cô ấy đi!"

Lệ Đằng lạnh lùng nói: "Mất bao công sức giả chia tay, giờ em đi tìm cô ấy, chẳng phải đổ sông đổ biển hết sao."

"Ai nói đổ sông đổ biển hết, chỉ cần chú đừng để người khác nhìn thấy." Dương Chính Phong thấp giọng cho Lệ Đằng một ý tưởng: "Anh dạy chú nhé, chẳng phải lát nữa tên Giang Hạo kia sẽ đến khách sạn à? Sau khi vào phòng, chú mau chóng trốn xuống gầm giường ấy, đảm bảo thằng đó không phát hiện được luôn."

"....." Lệ Đằng quay sang nhìn Dương Chính Phong, nheo nheo mắt.

Dương Chính Phong nhướng mày: "Sao, chui xuống gậm giường vì vợ mình, thiệt thòi cho chú hả?"

Lệ Đằng trầm lặng, mấy giây sau, anh cất cái bật lửa vào túi, đẩy cửa xuống xe.

Dương Chính Phong nghi hoặc: "Đi đâu đấy?"

Lệ Đằng thản nhiên đáp: "Gầm giường."

Dương Chính Phong cạn lời! "Cẩn thận, đừng để ai thấy!"

"Đã biết!"

***

Trước khi tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Niệm Sơ đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ sát đất, cứ nghĩ đi nghĩ lại nội dung tin nhắn Wechat ban nãy của Kiều Vũ Phi: "Thất tình tính là gì, đàn ông tính là gì, giữa hai ta mới là tình cảm vượt qua thử thách nhá!"

Nguyễn Niệm Sơ và Kiều Vũ Phi quen nhau năm 18 tuổi. Năm ấy, hai cô mới tốt nghiệp cấp ba bước vào đại học, đương độ thanh xuân, vô tư lự.

Nay, hai người đã 26 tuổi, không biết đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi từ bao giờ chẳng hay.

Trưởng thành rồi, hình thành thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan, hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ, phải trái rõ ràng, không thể giống như hồi nhỏ, làm theo ý mình nữa. Quá nhiều điều vướng bận, quá nhiều điều phải để ý. Khi đối mặt với việc chọn lựa, cũng đánh mất dần bản năng tự do phóng khoáng.

Nguyễn Niệm Sơ không biết mình nên vui hay nên buồn cho sự chuyển biến ấy.

Điều may mắn duy nhất là trải qua muôn vàn sóng gió của thời gian, có những chuyện, có những người trước sau vẫn luôn ở lại nơi đáy lòng bạn, cùng bên bạn.

Biết được sự thật phía sau Giang Hạo rồi, Kiều Vũ Phi có tha thứ cho mình không, Nguyễn Niệm Sơ không thể tưởng tượng nổi, nói cách khác là không dám tưởng tượng.

Bảo vệ cho cảm xúc của bạn thân không bị tổn thương, quả thực là việc cô nên làm vì bạn. Song, Dan vốn tàn nhẫn, lực lượng vũ trang của hắn ta rất mạnh. Một ngày hắn chưa sa lưới thì sẽ đe dọa mạng sống của biết bao người. Nguyễn Niệm Sơ chỉ có thể chọn vế sau.

Miên man suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới vài tiếng "cốc, cốc, cốc".

Nguyễn Niệm Sơ hoàn hồn, thót tim: "Ai đấy?"

Người ngoài cửa không nói gì.

"...." Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, đứng dậy đi tới trước cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo. Vừa nhìn liền sửng sốt: "Lệ Đằng?"

"...." Đối diện cửa sổ sát đất, tay súng bắn tỉa cũng ngẩn ra.

Cô mở cửa thật nhanh: "Sao anh..." Còn chưa nói hết, người bên ngoài đã bước vào, thuận tay đóng cửa lại.

Nguyễn Niệm Sơ sợ ngây người: "Lệ Đằng? Anh chạy đến đây làm gì?" Theo kế hoạch, anh và thủ trưởng Dương hẳn là canh giữ bên ngoài khách sạn cả ngày, lưu ý những kẻ khả nghi, tiến hành sàng lọc ra con quỷ thứ hai. Anh xông thẳng vào thế này, khác hoàn toàn với kế hoạch trước đó.

Lệ Đằng tiện tay tắt máy liên lạc ở cổ áo, nhanh chóng quét mắt nhìn bố cục cả căn phòng, tỉnh bơ đáp: "Một mình em ở đây, anh không yên tâm."

"Có gì mà không yên tâm?" Nguyễn Niệm Sơ chừng như sắp cuống chết đi được: "Vũ Phi với Giang Hạo tới bây giờ đấy, anh mau đi đi!"

"Không kịp đâu!" Lệ Đằng nói: "Lúc anh lên thì họ đã vào cửa lớn."

Trán toát mồ hôi, cô giậm chân: "Vậy làm sao giờ?"

Lệ Đằng liếc mắt, thấy một chiếc tủ quần áo to kê cách giường mấy bước, anh lập tức tiến lên, kéo cánh tủ quần áo ra, nghiêng mình chui vào, đóng cửa tủ lại.

"...." Nguyễn Niệm Sơ trợn mắt nhìn anh trốn vào tủ, nín lặng, khóe miệng giật giật không tài nào kìm nổi.

Bỗng "cộc, cộc, cộc", một đợt tiếng gõ cửa nữa vang lên.

Cô giật mình, nhấp môi, hỏi: "Ai đấy?"

Ngoài cửa là giọng của Kiều Vũ Phi: "Tao đây."

Nguyễn Niệm Sơ nhìn chiếc tủ quần áo kia mấy bận nữa, sau khi chắc chắn không có gì bất thường, mới ra mở cửa. Cô cười nói: "Hai người đến nhanh thế!"

"Giờ này, ngoài bọn tao tốt bụng qua ăn cơm cùng mày thì còn ai được nữa?" Kiều Vũ Phi mỉm cười, bước vào. Giang Hạo vẫn mang vẻ mặt tươi rói, xách hộp cơm theo sau.

Nguyễn Niệm Sơ đóng cửa, giọng điệu trêu đùa: "Mày cũng thật, bản thân không ghét phiền phức thì thôi, còn lôi kéo cả Giang Hạo người ta. Sinh viên đại học không cần lên lớp à?"

"Phiền gì, hôm nay tôi ít tiết." Giang Hạo đặt hộp cơm lên bàn, ánh mắt như vô tình như cố ý quan sát căn phòng, thuận miệng hỏi: "Chị Niệm Sơ, mấy ngày này chỉ ở đây một mình à?"

Vẻ mặt hờ hững, Nguyễn Niệm Sơ hời hợt đáp: "Ừ."

"Chị con gái con lứa ở khách sạn một mình, phải chú ý an toàn nhé!" Giang Hạo cười, giọng điệu mang theo sự thăm dò: "Thực ra vợ chồng son, cãi nhau, vặc nhau tí cũng là chuyện bình thường. Tôi với Vũ Phi cũng hay vặc nhau này. Không có gì to tát đâu. Chị đừng giận anh Đằng lâu quá!"

Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Niệm Sơ chợt lạnh đi. Cô nói: "Chia tay là chia tay, không phải cãi nhau, cũng không phải vặc nhau."

Kiều Vũ Phi hơi buồn cười: "Không phải thì rốt cuộc bọn mày làm sao? Chia tay luôn phải có lý do chứ!"

Ngước mắt nhìn hai người, Nguyễn Niệm Sơ chùng giọng: "Hai người biết không, Rein bị cảnh sát bắt rồi."

"Gì?" Kiều Vũ Phi cả kinh tới độ hai tròng mắt sắp rơi ra ngoài, không thể tin nổi: "Bị cảnh sát bắt? Bạn nhỏ ấy đã phạm tội gì?"

Giang Hạo cũng tỏ vẻ kinh ngạc: "Đang yên đang lành, sao lại bị bắt?"

Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt, nhéo hai đầu chân mày: "Tao không tiện nói cụ thể. Tóm lại, thằng nhóc Campuchia ấy không phải người tốt, Lệ Đằng cũng chẳng phải thứ hay ho gì."

Nghe cô nói xong, Kiều Vũ Phi và Giang Hạo đưa mắt nhìn nhau. Người trước mờ mịt, chẳng biết làm sao; người sau như đang có điều suy tư.

Bữa cơm này được ăn xong trong sự an ủi của Kiều Vũ Phi với Nguyễn Niệm Sơ.

Chuyên gia tình cảm vừa giảng giải cho Nguyễn Niệm Sơ, chân Trời nơi nào chả có cỏ thơm, vừa rút điện thoại, đề cử danh thiếp Wechat cho cô, và bảo: "Mày chia tay thế này cũng đúng lúc. Mấy hôm trước mẹ nuôi tao còn bảo tao giới thiệu bạn gái cho con trai bà. Anh này 28 tuổi, quản lý công ty nước ngoài, ngoại hình... Tuy không so được với bạn trai cũ của mày, nhưng vẫn ổn, cũng không có ham mê không lành mạnh. Thế nào?"

"...." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc miếng sashimi trong miệng.

Trong tủ quần áo, sắc mặt Lệ Đằng đã se lạnh.

Nguyễn Niệm Sơ dường như cảm nhận được điều gì, khóe mắt lia qua tủ quần áo, mỉm cười từ chối: "Không cần, tao vẫn thích hợp hưởng thụ cuộc sống độc thân hơn."

Kiều Vũ Phi tưởng cô không vừa ý với kiểu này, bèn cau mày: "Mày ấy, nhân lúc còn sớm, chỉnh lại gu thẩm mỹ bị đã người trước bóp méo đi. Mày quên hình mẫu lý tưởng của mày rồi à? Mặc âu phục, thắt cà vạt, mặt người dạ thú, nho nhã mà xấu xa. Người trước của mày có phù hợp với điểm nào không? Chẳng trách lại chia tay."

"...." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc lần nữa.

Trong tủ quần áo, mặt Lệ Đằng lạnh tới nỗi rớt vụn băng.

Ăn xong bữa, Nguyễn Niệm Sơ vội tiễn hai người đi ngay. Cứ cái đà giới thiệu bạn trai cho cô của Kiều Vũ Phi, cô e họ còn ở lại, Lệ Đằng sẽ phá luôn tủ mà ra, thả phanh chém giết mất.

Kiều Vũ Phi và Giang Hạo đi rồi. Nguyễn Niệm Sơ chốt cửa cẩn thận. Vừa quay đầu đã thấy Lệ Đằng thư thái đứng giữa phòng, hai tay đút túi quần, nhìn cô chăm chăm, vẻ mặt không biểu cảm.

Cô lúng túng, thử giải thích với anh: "Anh đừng hiểu lầm. Kiều Vũ Phi nói... là hình mẫu lý tưởng của lúc mười mấy tuổi thôi. Chủ yếu... khi đó đang mê thể loại tiểu thuyết "Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi".

Lệ Đằng nhướng mày: "Tổng giám đốc bá đạo?"

".... Thời kỳ dậy thì, hầu hết các thiếu nữ đều có tí hội chứng tuổi teen mà. "Nguyễn Niệm Sơ thấp thỏm.

Lệ Đằng gật đầu, một tay cởi hai chiếc khuy cổ, chỉnh tay áo, vẻ mặt vẫn dửng dưng. Tiếp đến, anh vẫy tay với cô: "Em qua đây!"

Nguyễn Niệm Sơ chột dạ: "Làm gì ạ?"

Vẫn nhìn cô chăm chăm, Lệ Đằng lặp lại: "Qua đây!"

Cô đành bước tới, đứng im. Lệ Đằng thờ ơ túm cổ tay cô lôi về phía phòng vệ sinh.

"Vào phòng vệ sinh làm gì ạ?" Nguyễn Niệm Sơ lấy làm khó hiểu.

Vừa dứt lời, Lệ Đằng đã nhấn Nguyễn Niệm Sơ lên vách tường, ghé sát, nhéo cằm cô, nói với giọng bỡn cợt: "Nghe này, tổng tài bá đạo có thể làm được thì lính không quân bá đạo cũng vậy nhé!"

Nói rồi, mạnh mẽ cưỡng hôn cô.

Phố đối diện, tay súng bắn tỉa và cảnh sát cầm ống nhòm, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng vò đầu... Hai người kia đâu?

Đêm khuya, đường phố vắng tanh, thi thoảng có mấy gã say lảo đảo đi qua.

Trên chiếc Volkswagen, Dương Chính Phong ngáp một cái, xem đồng hồ, đã 2 giờ 30 sáng. Anh ấy mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm.

Bấy giờ, một bóng người từ góc phố phía trước chui ra, áo trắng, quần dài, ăn vận rất bình thường, nhưng lại đeo khẩu trang.

Dương Chính Phong híp mắt, nói vào thiết bị liên lạc: "Tất cả chú ý, mục tiêu xuất hiện."

Mấy phút sau, người đàn ông đeo khẩu trang vào cửa lớn khách sạn. Cô nhân viên lễ tân đang xem phim trên máy vi tính, nghe thấy tiếng động, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đấy sự chú ý lại mau chóng trở về màn hình máy tính.

Người đàn ông đeo khẩu trang vào thang mấy, ấn tầng 10. Cửa thang máy từ từ khép lại.

***

Lúc này, cuối con phố bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Dương Chính Phong đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao cao đang vội vã chạy tới. Sau khi đứng vững, người nọ đập đập vào cửa kính xe anh ấy, thở hổn hển: "Thủ trưởng Dương! Tôi trông thấy cái thằng hôm trước định giết tôi!"

"Trần Quốc Chí?" Dương Chính Phong nghi hoặc: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi nhìn thấy kẻ muốn giết tôi ở bệnh viện, mặc đồ màu đen, đội mũ, đeo khẩu trang. Tôi bám theo một mạch thì đến đây..." Đầu Trần Quốc Chí đầm đìa mồ hôi, sốt ruột không thôi: "Chắc hẳn trong tòa nhà đối diện khách sạn, tôi đã thấy hắn đi vào."

Dương Chính Phong nhìn Trần Quốc Chí chằm chằm với ánh mắt ngờ vực: "Cảnh sát Lôi đâu?"

Trần Quốc Chí ôm miệng vết thương đang lâm râm đau, vẻ mặt không còn lời để nói: "Tôi đang muốn tìm cô ấy đây! Cái cô này, vừa mới ở cạnh tôi, kết quả chớp mắt đã biến mất tăm."

"...." Dương Chính Phong lấy di động gọi cho Lôi Lôi. Gọi liền hai cuộc cũng không có ai bắt máy.

Trần Quốc Chí nhăn mày: "Làm thế nào bây giờ?"

Dương Chính Phong ngẫm một tẹo rồi đáp: "Đi, đi lên xem cái đã!"

Trần Quốc Chí gật đầu: "Được!"

***

Tầng 10 khách sạn, người đàn ông đeo khẩu trang thận trọng dừng trước cửa phòng 1016, ngó nghiêng xung quanh một lượt, đoạn lấy từ trong túi một chiếc thẻ từ màu trắng, đưa gần khóa cảm ứng.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng mở.

Người đàn ông vặn tay cầm, đi vào, động tác cực kỳ khẽ khàng, không phát ra cả tiếng bước chân.

Trong phòng tối om, khác hẳn ban ngày. Lúc này, rèm cửa sổ sát đất kéo kín mít. Trên giường lớn cuộn một chiếc chăn, dưới mép giường để một đôi dép lê.

Kẻ đeo khẩu trang rút con dao găm, xốc chăn lên, đâm xuống. Mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng trắng lạnh lẽo lóe lên khiến con người ta chói mắt, dao găm bị người trên giường chặn lại giữa chừng.

"..." Mắt thấy tình hình không đúng, kẻ đeo khẩu trang liền xoay người tháo chạy.

Nhưng đã muộn.

Lệ Đằng túm chặt lấy cánh tay người nọ, bẻ mạnh một phát. Đối phương bị đau, nửa quỳ trên đất, bị con dao dù sắc nhọn dí ở cổ.

"Hoặc từ bỏ việc chống cự." Lệ Đằng lạnh giọng: "Hoặc là chết!"

Nháy mắt, gã đeo khẩu trang liền bất động.

Nguyễn Niệm Sơ ra khỏi tủ quần áo, bật đèn. Phút chốc, cả căn phòng sáng chưng.

Lệ Đằng kéo khẩu trang người kia xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt hắn ta, Nguyễn Niệm Sơ nghiến răng, giọng cô giận dữ đến độ run run: "Là cậu thật... Kiều Vũ Phi yêu cậu đến thế, cậu lợi dụng cô ấy như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?"

"...." Giang Hạo quỳ trên sàn, mặt không biểu cảm. Đột nhiên, hắn bật cười, ngẩng đầu nhìn Lệ Đằng: "Dan có lời bảo tôi chuyển cho anh."

Lệ Đằng nhìn gã chằm chằm, mím chặt môi không lên tiếng.

Giang Hạo cười, mở miệng liền lưu loát nói một câu bằng tiếng Khmer: "Lee, ván này, mày thua rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc