BẠN TRAI 88 ỨC CỦA TÔI - MẠN VŨ

Quốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

 

Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù.

 

Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi.

 

Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng:

 

“Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?”

 

Hắn ta nói đúng.

 

Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại.

 

Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị.

 

Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại:

 

“Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.”

 

Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?”

 

“Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có làm hay không, nên tìm bác sĩ nào để làm, là do em quyết định.”

 

“Nhan Khê, chúng ta chia tay đi, anh không chấp nhận nổi việc mình có một cô bạn gái bị mù.”

 

“Mẹ anh cũng sẽ không cho phép anh lấy một người mù.”

 

Tôi khiếp sợ.

 



Không nghĩ tới mình tuy mù mắt, nhưng lại thấy rõ bộ mặt thật của người yêu.

 

Ánh mắt tôi liếc về phía quán cà phê xa xa, trước cửa sổ có một bóng người quen thuộc đang ngồi đó.

 

Đó là đàn em khóa dưới của Chu Việt thời đại học, Lộc Lộ.

 

Hai tháng trước, Chu Việt kể cho tôi nghe, đàn em thời đại học của hắn ta đã chuyển tới ở sát vách nhà hắn ta, thành hàng xóm của hắn ta.

 

Lúc đó tôi còn nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Trùng hợp vậy ư? Không phải cô ấy chuyển tới vì anh đấy chứ?”

 

Khi đó giọng điệu của Chu Việt còn rất thản nhiên: “Anh quan tâm cô ta chuyển tới vì ai làm gì, dù sao anh cũng có bạn gái rồi, yên tâm, anh sẽ giữ khoảng cách với cô ta.”

 

Trong tay Lộc Lộ bưng một ly cà phê, hệt như đang đợi Chu Việt.

 

Chu Việt vô thức nhìn sang quán cà phê, tay sờ sờ mũi, chột dạ nói:

 

“Nhan Khê, ban nãy anh đang nói chuyện với em đó, em có nghe thấy không? Anh muốn chia tay với em!”

 

Tôi bỗng sực tỉnh, cho dù mắt phải của tôi không bị mù, Chu Việt vẫn sẽ chia tay với tôi.

 

Mắt mù chỉ là cái cớ.

 

Nếu tôi đoán không sai, hắn ta và Lộc Lộ đã sớm gian díu mới nhau rồi.

 

Trước đây tôi với Chu Việt dùng ốp điện thoại đôi.

 

Một tháng trước, tôi thấy trên ốp của hắn ta có treo thêm một mặt dây chuyền hình con nai.

 

Hẳn mặt dây chuyền đó là Lộc Lộ tặng cho hắn ta đúng không?

 



Tôi lạnh lùng nói: “Chia tay, chia tay ngay, lập tức chia tay!”

 

Đáy mắt Chu Việt lộ ra vẻ mừng thầm.

 

Tôi đang tính xoay người rời đi, Chu Việt lại gọi giật tôi lại:

 

“Đúng rồi, em trả cái vòng cổ anh tặng em ngày trước cho anh đi.”

 

Tôi nhìn Chu Việt với vẻ không dám tin.

 

Chúng tôi quen nhau được một năm, hắn ta chỉ tặng tôi đúng một sợi dây chuyền ấy.

 

Cũng không phải sợi dây chuyền đáng tiền gì, lúc mua có hơn 1000 tệ.

 

Vậy mà hắn ta lại đòi tôi trả lại?

 

Hắn ta lại có thể yêu cầu tôi trả lại?

 

Tuy tôi cũng không thèm khát gì sợi dây chuyền ấy, nhưng hành động này của hắn ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

 

Tôi giật sợi dây chuyền xuống ném cho hắn ta: “Cầm đi.”

 

Chu Việt khom lưng nhặt sợi dây chuyền lên, lại nói với giọng vô liêm sỉ: “Hộp đóng gói vẫn còn chứ?”

 

Tôi cạn lời trước sự vô liêm sỉ của hắn ta: “Có ai ra ngoài lại cầm theo hộp đựng dây chuyền? Có phải anh muốn tặng nó cho người khác nữa không?”

 

Hắn ta nói như lẽ đương nhiên: “Anh bỏ tiền ra mua, có tặng cho người khác cũng là chuyện rất bình thường, đúng không?”

 

Bình thường cái bà mẹ mày.

 

Bình luận

Truyện đang đọc