BẠN TRAI CŨ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN THEO ĐUỔI TÔI


Đồng Vân Nhã gắt gỏng chỉ tay về phía Tần Vi chất vấn bảo vệ: "Tại sao cô ta được còn tôi không?"
"Cô ấy là nhân viên công ty đương nhiên là được." Nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn theo, thấy trên cổ Tần Vi đeo thẻ nhân viên của công ty liền nói.
Đồng Vân Nhã như nghe được câu chuyện cười, cười phá lên: "Cô ta? Một đứa không có bằng cấp, chỉ với kinh nghiệm gái tiếp rượu vào được Hàn thị."
Mà Tần Vi ở đầu bên kia lúc này cũng phát hiện ra Đồng Vân Nhã, cô quay qua nói cái gì đó với đồng nghiệp rồi bước lại gần cô ta: "Đồng tiểu thư thật cao hứng, nắng nôi chạy tới đây tâm sự cùng bảo vệ sao?"
Đồng Vân Nhã lừ mắt: "Con điếm mày đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì mày cũng bị đá ra khỏi Hàn thị mà thôi."
Tần Vi nhếch môi không thèm chấp cái tên cô ta gọi mình, nâng tay chỉnh lại cổ áo bị lệch cho cô ta, giễu cợt nói: "Nhưng anh Thiếu Quân lại cứ thích một con điếm như tôi đấy, tiểu thư đài cát như cô anh ấy chẳng muốn nhìn."
"Tao hối hận hôm đó đã không đưa mày vào nhà chứa, bộ dạng bẩn thỉu qua tay bao nhiêu người đàn ông đó ghê tởm làm sao." Đồng Vân Nhã bị chọc, sắc mặt trắng bệch lập tức túm chặt cổ lấy cổ tay Tần Vi nói ra toàn lời ác độc.
Qua lời Đồng Vân Nhã, Tần Vi mới biết được chuyện bản thân suýt bị mấy tên đàn ông hèn hạ kia chà đạp, là do một tay người đàn bà điên này sắp xếp.

Cô lạnh mặt hất tay cô ta ra, đôi mắt nheo lại dọa dẫm:
"Hình như cô rất thích mấy thứ đó, tôi cho cô nếm thử cảm giác nhé."

Đồng Vân Nhã không tin Tần Vi có bản lĩnh làm hại mình hung hăng trợn mắt thách thức:
"Tần Vi mày dám? Đừng quên mày còn một thằng em trai bệnh tật, bố tao rất thương tao dù tao mất một sợi tóc cả nhà mày cũng không sống yên."
Một tiếng bố kia phát ra từ miệng Đồng Vân Nhã, trong đầu Tần Vi lập tức hiện lên gương mặt đạo đức giả của Đổng Kiến Vạn.
Những người tâm địa xấu xa thường đội nốt dưới dáng vẻ lịch thiệp, Đồng Vân Nhã cũng từng có khoảng thời mang vẻ vô hại khiến người người khác không hề phòng bị, đúng là cha nào con nấy, chảy chung dòng máu khốn nạn.
Cô muốn xem thử là bọn họ sống không yên hay gia đình cô? Hiện giờ cô đã ở trong vũng bùn có lún thêm nữa cũng không sao, ngược lại nhà họ Đồng đã quen cuộc sống giàu sang, nghèo khổ không biết sẽ có bộ dáng gì?
Tần Vi còn muốn cùng Đồng Vân Nhã nói vài lời tâm sự, nhưng phía xa giọng thúc giục của đồng nghiệp truyền tới.
"Tần Vi mau đi thôi."
Cô nhanh chóng đáp lại đồng nghiệp, trước khi đi để lại cho Đồng Vân Nhã một ánh mắt khinh thường.
Ngồi xe ô tô mất khoảng mười năm phút, nhóm người Tần Vi có mặt tại đại sảnh công ty Vạn Xuân.

Cái gì gọi là trở về chốn cũ, cảnh còn người mất thê lương ra sao chính là tâm trạng của Tần Vi lúc này, nơi bố mẹ cô gắng gượng gần nửa đời người để xây dựng, kẻ khác chỉ cần chút thủ đoạn là chiếm trọn.

Là do bố mẹ cô ngốc hay do người ngoài kia quá mưu mô?
Buổi chiều tan làm, Tần Vi ngồi trên xe Hàn Thiếu Quân vẫn chưa thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn do bản thân vạch ra, cả người cứ thẫn thờ như một cái xác không hồn.
"Em sao thế? Nghĩ gì mà quên cả thắt dây an toàn." Hàn Thiếu Quân đưa mắt nhìn sang, thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, tay rời khỏi vô lăng nghiêng người qua vừa kéo dây cố định người cô trên ghế vừa nói.
Trước khi cánh tay Hàn Thiếu Quân rời đi, Tần Vi vội vàng nắm lấy, ngữ điệu nhẹ nhàng khẩn cầu: "Thiếu Quân, anh giúp em một việc được không?"
"Ăn cơm xong rồi nói, em biết anh sẽ không từ chối em mà." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân dịu dàng bao lấy gương mặt có phần hoảng loạn của Tần Vi, tay còn lại nâng lên lau lớp mồ hôi rịn trên trán cô:
"Em lên xe ở cửa công ty cũng được mà, đâu cần phải đi bộ một đoạn xa như vậy."
Tần Vi lắc đầu: "Không được bọn họ biết em đi cửa sau chỗ anh, sẽ biến em thành bình hoa để trưng mất."
Cô vào Hàn thị với mong muốn học hỏi tích lũy kinh nghiệm, nâng cao năng lực bản thân chứ đâu phải giết thời gian qua ngày, cô thà chịu khổ gặp anh ở ngã tư chứ nhất quyết không để người khác biết quan hệ giữa cô và anh.
Hàn Thiếu Quân đưa mặt qua hôn nhẹ lên môi Tần Vi một cái, thỏa hiệp nói: "Thôi, em vui là được."

[...]
Thời gian điểm tám giờ, bóng đêm mờ mịt phủ kín cả thành phố, là lúc các điểm ăn chơi lên đèn.

Hàn Triết Tự dáng vẻ phóng túng trên tay cầm chai rượu whisky hướng thẳng mục tiêu đi tới.
"Đồng tiểu thư sao lại ngồi đây uống rượu một mình, bị anh trai tôi bỏ rơi?"
Đồng Vân Nhã vì chuyện Hàn Thiếu Quân cho Tần Vi vào công ty làm việc, còn bản thân lại tàn nhẫn đuổi đi, không biết đã uống bao nhiêu ly, đôi mắt ngà ngà say ngẩng đầu lên nhìn Hàn Triết Tự một cái: "Đừng có xía vào chuyện người khác."
"Chúng ta đâu phải người khác, phải không chị dâu tương lai?" Đối với lời mắng của Đồng Vân Nhã, anh ta đáp lại bằng nụ cười rộ trên môi, cố ý chọc ngoáy vào vết thương lòng cô ta.
Đồng Vân Nhã mím môi hiển nhiên đã bị Hàn Triết Tự làm cho đau lòng, cô ta ngửa cổ đem toàn bộ số rượu trong ly đổ vào miệng: "Cô ta có cái gì tốt hơn tôi? Thứ cô ta không cho anh ấy được tôi đều có thể."
"Đúng là do anh tôi không có mắt nhìn, người xinh đẹp như cô Đồng đây người gặp người thích." Hàn Triết Tự dựa theo cô ta thêm lời nịnh nọt, thành công lấy được cảm tình ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Có người hiểu cho mình, Đồng Vân Nhã thỏa mái chia sẻ biến người mình vẫn luôn coi thường thành bạn tri kỷ, liên tục cùng anh ta cụm ly đến say mèm.
Hàn Triết Tự nhìn người phụ nữ ngủ gục trên bàn, nơi mắt hiện lên tia đểu cáng.

Anh ta đưa tay qua kéo Đồng Vân Nhã vào lòng mình, sau đó cả hai cùng đứng dậy đi ra khỏi quán bar.
Sau đó Hàn Triết Tự lái xe đưa Đồng Vân Nhã tới một khách sạn gần đó thuê phòng.
"Anh Thiếu Quân." Nằm trong vòng tay Hàn Triết Tự, Đồng Vân Nhã vô thức gọi tên người trong lòng.

Hàn Triết Tự khóa trái cửa, đem Đồng Vân Nhã áp lên giường, bàn tay đặt trên mép váy vô sỉ nói:
"Quên anh ta đi, đêm nay tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn khắc sâu."
Dứt câu chiếc váy trên người Đồng Vân Nhã bay một đường đẹp mắt rơi xuống đất, tiếp theo là áo lót và quần tam giác.

Hàn Triết Tự là một tay chơi chính hiệu, dùng kỹ năng thuần thục trêu chọc Đồng Vân Nhã, khiến cô ta trở nên ngoan ngoãn phối hợp theo từng cử chỉ của anh ta.
Đồng Vân Nhã trong cơn mê man  bỗng cảm nhận được thân thể bị xé ra làm đôi, đau đớn kêu lên:
"...không được."
Hàn Triết Tự có hơi ngây ra, ngay sau đó là một trận cười sung sướng, anh ta cúi đầu hôn môi Đồng Vân Nhã, bàn tay vuốt ve khắp cơ thể cô ta.
"Đồ ngon mà không biết hưởng, để tôi thay anh chăm sóc chị dâu vậy."
Kết câu Hàn Triết Tự nâng chân Đồng Vân Nhã lên điên cuồng ra vào phát tiết, đem những oán hận bao lâu nay đối với Hàn Thiếu Quân chà đạp người dưới thân..


Bình luận

Truyện đang đọc