BẠN TRAI KHOA VẬT LÝ CỦA TÔI

Edit: Thanh Vy

Trời mưa xuống, thích hợp ăn một bát mì nóng hổi nhất.

Bữa tối Mạnh Vãn quyết định ăn tại quán mì, Lục Triêu Thanh thấy, ngồi xuống đối diện Mạnh Vãn cũng muốn ăn mì.

Giữa trưa hai người bị sinh viên trêu chọc, lúc ấy bầu không khí có hơi xấu hổ, nhưng mà biểu hiện của Lục Triêu Thanh làm như lời đồn là gió thoảng bên tai, Mạnh Vãn cũng không phải tính cách ngượng ngùng, tiếp tục coi Lục Triêu Thanh là hàng xóm nhà đối diện.

Mì của hai người bê lên cùng lúc, trong mì của Mạnh Vãn có thịt bò, trứng luộc nước trà và rau, phối hợp chay mặn, Lục Triêu Thanh chỉ gọi một bát mì thịt bò bình thường.

Khẩu vị Lục Triêu Thanh khá thanh đạm, nước mì khá nhạt, mắt thấy Mạnh Vãn cho thêm một thìa to đầy tương ớt vào mì, còn thêm cả dấm, màu nước chuyển thành đỏ, Lục Triêu Thanh nhìn cũng muốn thử xem.

Anh cho thêm một chút tương ớt.

Mạnh Vãn đã bắt đầu ăn, trong lúc Lục Triêu Thanh vô tình nhìn sang, trông thấy chóp mũi của cô toát ra một lớp mồ hôi, bờ môi hồng hồng, một hình ảnh rất đời thường, không có tỉ mỉ trang điểm cũng không cố ý sắp đặt, lại toát lên mấy phần diễm lệ.

Ăn xong một nửa, Mạnh Vãn ngẩng đầu, hỏi Lục Triêu Thanh: “Lát nữa trong quán khá nhàn, nếu anh có việc bận thì về sớm đi.”

Lục Triêu Thanh không có việc gì.

Mạnh Vãn tò mò: “Bình thường anh ở nhà thì làm cái gì?” Ở trong mắt cô, Lục Triêu Thanh đơn độc một mình giống như một người máy vậy, chỉ khi gặp sự việc của giáo sư Cao mới biểu hiện ra một chút vị con người.

Lục Triêu Thanh: “Đọc luận văn, viết luận văn.” Còn có ăn đồ ăn vặt.

Mạnh Vãn trợn mắt há mồm: “Không có hoạt động thư giãn sao?”

Lục Triêu Thanh nghĩ nghĩ, đáp: “Gần đây đang suy nghĩ muốn nuôi mèo.”

Mạnh Vãn hứng thú: “Chủng loại nào?”

Lục Triêu Thanh: “Mèo Ly hoa.” Anh đã so sánh qua các chủng loại mèo thì Ly hoa là loại tiến hóa tự nhiên, khỏe mạnh không dễ sinh bệnh.

Trong bạn bè của Mạnh Vãn cũng có người nuôi loại mèo này, rất đáng yêu, nhưng mà cô thì lười dọn dẹp phân mèo, mấy lần định nuôi mèo rồi cuối cùng đều thất bại.

“Mua về cho tôi xem chút ha.” Mạnh Vãn thuận miệng nói.

Lục Triêu Thanh: “Được.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, ăn xong liền làm việc.

Khoảng 8h30 tối, luật sư Ngô đã lâu không xuất hiện đẩy ra cửa quán.

Tiểu Diệp ngó nhìn Lục Triêu Thanh đứng cách đó không xa đang đưa lưng về phía này lau bàn, cười rất nhiệt tình: “Luật sư Ngô đến ăn mì sao?”

Luật sư Ngô nhìn Mạnh Vãn cười: “Đã ăn rồi, hôm nay trời mưa, tôi sợ người nào đó không mang dù.” Trời mưa xuống, anh ta không tin Mạnh Vãn còn đạp xe được.

Tiểu Diệp chậc chậc hai tiếng.

Luật sư Ngô đi đến đối diện Mạnh Vãn, giống như hỏi bạn bè thân thuộc: “Bây giờ tan làm, hay là chờ lát nữa?”

Mạnh Vãn cầm ô của mình đặt dưới mặt bàn: “Tôi có mang theo.”

Luật sư Ngô vẫn cười: “Vậy tôi đưa em về, dạo bước trong mưa cũng không tệ.”

Nhưng vào lúc này, Lục Triêu Thanh bê khay đi tới, thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, cũng hấp dẫn ánh mắt luật sư Ngô. Anh ta chưa từng gặp Lục Triêu Thanh, dò xét trên dưới Lục Triêu Thanh một lần, thấp giọng hỏi Mạnh Vãn: “Nhân viên mới à? Dáng dấp không tệ.” Anh ta phát hiện, vẻ ngoài của nhân viên trong quán đều rất khá, nếu không phải liên quan đến công việc, luật sư Ngô sẽ thật sự lo lắng Mạnh Vãn ở chung với nhân viên đẹp trai lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Không đợi Mạnh Vãn mở miệng, Tiểu Diệp giải thích trước: “Cái gì mà nhân viên mới chứ, kia là giáo sư vật lý trẻ tuổi nhất đại học Z, ở đối diện nhà bà chủ chúng tôi, lần trước thua cược bà chủ nên cuối tuần này phải đến quán rửa bát đĩa.”

Ánh mắt luật sư Ngô khẽ biến, ý vị thâm trường nhìn về phía Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn không giải thích gì, thời gian không còn sớm, Từ Duyệt đã bắt đầu quét dọn vệ sinh, hai đầu bếp làm mì cũng đang nghỉ ngơi, Mạnh Vãn liền đứng lên vừa đi về phía phòng thay đồ vừa hỏi Lục Triêu Thanh: “Tôi đi về đây, anh về cùng không?” Dù sao buổi sáng đã cùng đi.

Nụ cười của cô xán lạn, Lục Triêu Thanh quét mắt về phía luật sư Ngô bên kia, gật đầu.

Mạnh Vãn rất nhanh đã đi ra, Lục Triêu Thanh cũng cầm ô của mình tới.

Ô của Mạnh Vãn để trước quầy, cô đi tới lấy, Tiểu Diệp đột nhiên ôm lấy ô của cô, lấy lòng nhìn cô: “Bà chủ, em không mang ô, chị cho em mượn ô nha, dù sao chị cũng có hai vị hộ hoa sứ giả rồi.”

Mạnh Vãn nhíu mày lại.

Tiểu Diệp thu hồi cười, tội nghiệp: “Bà chủ, em thật sự quên mang theo.”

“Chúng ta che chung một cái cũng được.” Luật sư Ngô lập tức nắm lấy cơ hội, ân cần nói.

Tiểu Diệp âm thầm gấp lên, luật sư Ngô với giáo sư Lục đều đẹp trai, nhưng nhìn luật sư Ngô biết dỗ ngon ngọt chính là cao thủ tình trường, nào có thanh thuần như giáo sư Lục, Tiểu Diệp càng hi vọng bà chủ thành đôi với giáo sư Lục hơn. Quen biết từ nhỏ, ở đối diện, sau khi tốt nghiệp lại ở trong ngoài một trường đại học, quả thực là lương duyên trời cho!

Tiểu Diệp len lén nháy mắt với Lục Triêu Thanh.

Mặt Lục Triêu Thanh hướng ra cửa sổ thủy tinh bên ngoài, giống như không hề quan tâm chút nào tới tình huống bên này.

Tiểu Diệp rất tức giận, ngay lúc cô chuẩn bị trả lại ô cho bà chủ, Mạnh Vãn đã cười đồng ý đề nghị của luật sư Ngô, một đoạn đường ngắn mà thôi, cô cũng không thể để nhân viên của mình đội mưa về, huống hồ lúc này cô từ chối luật sư Ngô lần nữa thì quá ồn ào.

“Đi thôi.”

Luật sư Ngô đi trước ra khỏi quán mì, mở ô ra, cử chỉ nhã nhặn.

Mạnh Vãn cúi đầu đi đến dưới ô của anh ta, Lục Triêu Thanh cũng ở bên cạnh mở ô ra.

Sau đó thì biến thành luật sư Ngô và Mạnh Vãn đi ở phía trước, Lục Triêu Thanh đi sau mấy bước.

Luật sư Ngô rất biết nói chuyện phiếm, tuyệt đối không phải buồn tẻ, Mạnh Vãn nghe chăm chú, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu cười. Đêm nay mưa khá lớn, trên đường xe đạp, xe điện, ô tô đều có, thời điểm phải rẽ, có một chiếc xe từ đối diện phóng tới, luật sư Ngô tự nhiên dùng tay ôm lấy bả vai của Mạnh Vãn, kéo cô về phía mình: “Cẩn thận.”

Mạnh Vãn không thể khống chế dựa vào trong ngực anh ta.

Đàn ông mặc đồ tây, thân hình thon dài, cô gái mặc váy ngắn đến đầu gối, như con chim non nép vào người, giống như đôi tình nhân dựa sát vào nhau trong ngày mưa.

Lục Triêu Thanh không khỏi cảm thấy chướng mắt.

Mạnh Vãn tưởng luật sư Ngô sẽ nhanh buông tay ra nhưng luật sư Ngô không có ý đó, vẫn nhẹ nhàng ôm bả vai cô.

Mạnh Vãn hơi giãy.

Lúc này luật sư Ngô mới buông ra, cúi đầu nhìn cô: “Thật có lỗi.”

Mạnh Vãn nhìn thẳng nụ cười trên khuôn mặt đẹp của anh ta: “Tôi nói rồi, chúng ta không thích hợp, mặc kệ anh tới đón tôi bao nhiêu lần, tôi đều sẽ không đồng ý, phía trước chính là tiểu khu rồi, anh về sớm một chút đi.” Nói xong, Mạnh Vãn quay đầu, thấy Lục Triêu Thanh đang ở phía sau, cô chạy chậm mấy bước chui vào dưới ô của Lục Triêu Thanh.

Lục Triêu Thanh không hỏi gì, kịp thời đưa ô nghiêng về phía Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn xấu hổ cười: “Làm phiền anh.”

Lục Triêu Thanh nhìn luật sư Ngô đứng ở ven đường, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm anh mà không phải Mạnh Vãn, anh hỏi Mạnh Vãn: “Em nói gì với anh ta?”

Mạnh Vãn tạm thời không trả lời, đợi hai người đi được một đoạn, xác định luật sư Ngô không đi theo, cô mới thở dài: “Anh ấy đang theo đuổi tôi, tôi nói chúng tôi không có khả năng, cứ như vậy thôi.”

Lục Triêu Thanh quay đầu, thấy luật sư Ngô còn đứng tại chỗ, anh kỳ quái hỏi: “Em đã không thích anh ta, vì sao còn đồng ý che cùng một chiếc ô?”

Mạnh Vãn: “Ô của tôi cho Tiểu Diệp rồi.”

Lục Triêu Thanh: “Em có thể che cùng ô của tôi.”

Mạnh Vãn u oán trừng mắt liếc anh một cái: “Lúc ấy tại sao anh không nói?” Nếu như Lục Triêu Thanh chịu giải vây thay cô, cô cũng sẽ không bỏ hàng xóm mà đi cùng ô với người theo đuổi mình.

Lục Triêu Thanh không thể hiểu được oán khí của cô: “Em không hỏi tôi.”

Mạnh Vãn không muốn nói chuyện với anh nữa!

Cô quay đầu lại, vừa lúc bên cạnh chính là siêu thị của tiểu khu, Mạnh Vãn không hề nghĩ ngợi níu lại cánh tay Lục Triêu Thanh kéo anh đi vào siêu thị. Đi đến cửa, Mạnh Vãn lập tức vứt xuống Lục Triêu Thanh xông vào siêu thị, mua một chiếc ô mới, sau khi ra ngoài thì tự mình che một cái, có chút hờn dỗi đi một mình phía trước.

Lục Triêu Thanh càng không hiểu được.

Mạnh Vãn đi khá nhanh, nhưng bước chân Lục Triêu Thanh lớn, cho nên hai người vẫn là cùng nhau vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Vãn cứng rắn nói cho anh biết: “Sáng mai anh không cần tới quán mì nữa, miễn cho sinh viên suy đoán lung tung.”

Nữ hàng xóm không muốn gây ra tai tiếng với mình, cái này Lục Triêu Thanh có thể hiểu được: “Được.”

Sáng ngày thứ hai, Mạnh Vãn một mình đi tới quán mì, Tiểu Diệp hỏi cô sao giáo sư Lục không đến, Mạnh Vãn ngậm miệng không nói. Hôm nay vẫn có một làn sóng lớn sinh viên tới nhìn giáo sư Lục rửa bát “yêu đương”, nhưng lại không đợi được giáo sư Lục của bọn họ, các sinh viên đều hơi thất vọng.

Thứ hai đi làm, nhìn giáo sư Cao hơi khô khan chất phác thật ra rất am hiểu thu thập tin tức, ngay lập tức nghe nói tai tiếng của Lục Triêu Thanh và Mạnh Vãn.

Bây giờ giáo sư Cao đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt với chị họ Lưu, tình cảm lưu luyến dành cho Mạnh Vãn không hề đả kích được giáo sư Cao, anh ta hứng phấn đi tìm Lục Triêu Thanh: “Cậu đang theo đuổi Mạnh Vãn à?”

Lục Triêu Thanh ngẩng đầu lên từ máy tính, ánh mắt mờ mịt.

Giáo sư Cao lặp lại bát quái ở quán mì lần nữa.

Lục Triêu Thanh tiếp tục nhìn màn hình, chẳng muốn giải thích.

Giáo sư Cao tựa trên bàn làm việc của anh, vẫn đập một quyền vào vai Lục Triêu Thanh: “Lúc trước cậu nói tôi không có phần thắng, có phải khi đó đã có chủ ý với Mạnh Vãn không?” So với luật sư Ngô, anh ta còn có ưu thế về trình độ trí thông minh, đổi thành Lục Triêu Thanh, Lục Triêu Thanh mới là người áp đảo được nhan sắc và trí thông minh của anh ta.

“Tôi bận nhiều việc.” Lục Triêu Thanh nhíu mày nói.

Giáo sư Cao ngó nhìn màn hình máy tính của anh, lập tức liền bị nghiên cứu trên đó hấp dẫn, bắt đầu thảo luận chủ đề học thuật với Lục Triêu Thanh.

.

Mạnh Vãn tức giận điểm hẹp hòi kia của Lục Triêu Thanh đã sớm tiêu tan, bất quá giờ làm việc của hai người khác biệt, Mạnh Vãn là ra muộn về muộn, Lục Triêu Thanh là ra sớm về sớm, cho nên dù hai người ở đối diện, nhưng có rất ít cơ hội chạm mặt.

Ngày cuối tuần, Mạnh Vãn đang ngồi ở quán mì, đột nhiên nhận được tin wechat của Lục Triêu Thanh: Mèo của tôi đến rồi.

Mắt Mạnh Vãn sáng lên: Chụp tấm ảnh được không?

Một lát sau, ảnh gửi tới, một chú mèo Ly hoa mới được hai tháng đang trốn dưới gầm giường của Lục Triêu Thanh, vẻ mặt cảnh giác.

Mạnh Vãn: Sao lại chui vào gầm giường?

Lục Triêu Thanh: Chắc là sợ người lạ.

Mạnh Vãn lại nhìn ảnh mấy lần, muốn đi sờ mấy cái.

Lục Triêu Thanh: Em muốn qua nhìn không?

Lời mời bất ngờ từ người máy hàng xóm, Mạnh Vãn cười: Được, vậy giờ tôi đi qua.

Lục Triêu Thanh: Thuận tiện mang giúp tôi một phần mì thịt bò.

Mạnh Vãn hơi ngơ ra, nhìn thời gian, 11h50.

Người máy không phải là cố ý chọn thời gian này mời cô tới sờ mèo, mục đích thật sự là muốn cô giúp giao thức ăn?

Nhưng Mạnh Vãn lại cảm thấy người máy không thể gian trá như vậy, bề ngoài không giống.

Mạnh Vãn đi gọi hai phần mì.

Trong lúc đợi mì tới, Lục Triêu Thanh quỳ hai đầu gối trên sàn nhà, khom người xuống muốn dùng cây trêu mèo để dụ chú mèo mới mua ra. Nhưng mà mèo nhỏ lại không nhúc nhích nằm sâu bên trong, mắt hổ phách nhìn theo cây trêu kia, chính là không hề có ý tứ muốn đi ra.

Lục Triêu Thanh lựa chọn từ bỏ.

Có lẽ, mua mèo giải buồn là quyết định sai lầm.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, hôm nay giáo sư Lục thật ngớ ngẩn!

Bình luận

Truyện đang đọc