BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Cảnh Lỵ cho rằng việc nam sinh xem phim A là rất bình thường, nhưng đại học bá xem phim lại dùng dáng vẻ nghiêm túc như khi anh đọc sách vậy.

Xin hỏi, sao anh có thể làm được thế?

Một người đẹp trai dựa vào thân cây nghiêm túc xem phim A, cũng chỉ có công ‘trúa’ nhỏ nhà cô mới làm được chuyện này.

Kinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Lỵ, cười: “Lỵ Lỵ, em đến rồi?”

Một xíu xấu hổ cũng không có!

Sao anh có thể bình tĩnh như vậy!

Kinh Nhiên tắt di động, bỏ vào trong túi quần, nắm tay Cảnh Lỵ chuẩn bị rời khỏi trường học.

Cảnh Lỵ biết rõ vẫn cố hỏi: “Vừa nãy anh xem gì thế?”

“Kiến Hoa gửi một video cho anh xem, cậu ấy nói đây là trò chơi giữa mấy cặp đôi.”

Đây là kiểu bạn cùng phòng gì thế!

“Lỵ Lỵ, khi nào bọn mình…”

Dựa theo tính cách của Kinh Nhiên thì chắc chắn câu nói tiếp theo cũng chẳng phải lời gì dễ nghe, không chờ anh nói hết, Cảnh Lỵ đã giơ tay che miệng anh, tức giận nói: “Nếu anh dám nói ra, em sẽ… Em sẽ… sau này không hôn anh nữa.”

Đợi Kinh Nhiên gật đầu đồng ý, Cảnh Lỵ mới chịu buông tay.

Giọng điệu của Kinh Nhiên có chút tiếc nuối: “Không thể chơi sao?”

Cảnh Lỵ trừng mắt với Kinh Nhiên, giống như đang cảnh cáo anh, nếu nói thêm một câu nữa, cô sẽ nổi đóa ngay lập tức.

Kinh Nhiên thấy cô sắp tức giận nên không nói thêm nữa.

Cảnh Lỵ cũng không phải là kháng cự chuyện đó, cô biết có lẽ một ngày nào đấy cô và Kinh Nhiên sẽ đi đến bước này. Nhưng từ nhỏ cô đã là kiểu người chỉ hăng hái được ba phút, không biết cô có thể thích Kinh Nhiên bao lâu. Nhìn thì giống như đang khảo nghiệm Kinh Nhiên, nhưng đồng thời cũng đang khảo nghiệm chính cô.

Hơn nữa chuyện này, trong TV không phải đều là hai bên nam nữ tâm đầu ý hợp, thuận theo tự nhiên…

Nào có ai giống như Kinh Nhiên, không nhìn trường hợp đã yêu cầu cô, giống như không trâu bắt chó đi cày vậy.

Đã là lần đầu tiên, thì cũng phải ở khách sạn năm sao, trên giường rải đầy hoa hồng, nến thơm…

Chậc, chậc, nghĩ xa quá…

Đều tại Kinh Nhiên hại cô suy nghĩ lung tung…

*

Vợ chồng son ngồi xe buýt rời khỏi trường đại học, đi đến siêu thị ở huyện Hải Châu.

Kinh Nhiên cho rằng mua xong một cái quần đi biển và bộ áo tắm kiểu nữ là có thể rời đi, nhưng Cảnh Lỵ vẫn đang chọn đồ.

Đầu tiên cô đi đến khu bán đồ chơi trẻ em, cầm cây súng bắn nước, còn có xô nhỏ và xẻng nhựa. Xem bộ dạng của cô, hình như muốn chơi xây cát.

Còn có đồ ăn vặt, các loại trạng bị đi biển: Kính râm, mũ che nắng, dép lào, áo khoác… Chọn từ kiểu nam đến kiểu nữ, cuối cùng mới đi chọn áo tắm.

Cảnh Lỵ rất tự biết mình, dáng người bản thân nhỏ gầy nên sẽ không chọn mặc bikini. Cô chỉ chọn hai bộ đồ tắm không quá lộ rồi hỏi ý kiến của Kinh Nhiên.

Đúng lúc Trần Văn Bân cũng tới siêu thị bên này, trông thấy Cảnh Lỵ và một nam sinh đang chọn đồ tắm ở khu đồ đi biển, hai người vừa nói vừa cười. Cách ăn mặc của nam sinh kia theo trào lưu hiện nay, diện mạo cũng tuấn tú, cảm thấy chàng trai này rất quen mặt nhưng không biết đã từng gặp ở đâu.

Đợi đã, không phải Cảnh Lỵ là bạn gái của Kinh Nhiên à? Sao bây giờ Cảnh Lỵ lại chọn áo tắm với một nam sinh khác? Lại còn có cử chỉ thân mật đến vậy?

Tức khắc Trần Văn Bân có cảm giác không ổn, cậu cầm di động chụp lại dáng vẻ thân mật của Cảnh Lỵ và nam sinh kia. Mở WeChat, hỏi Kinh Nhiên:

【 Văn Bân: Kinh Nhiên, cậu với Cảnh Lỵ chia tay à? 】

Kinh Nhiên nhìn theo Cảnh Lỵ đi vào phòng thay quần áo, bỗng tiếng chuông thông báo tin nhắn của di động vang lên, lấy ra nhìn thì thấy tin nhắn của Trần Văn Bân.

Một câu không đầu không đuôi, thật sự không hiểu cậu ta đang muốn nói cái gì.

【 Kinh Nhiên: Không có, bọn tôi vẫn ổn mà! 】

【 Văn Bân: Trời đ*, hai người chưa chia tay! 】

【 Kinh Nhiên: Cậu hi vọng bọn tôi chia tay? 】

【 Văn Bân: Chia, chia tay nhanh lên, đỉnh đầu của người anh em cũng đã xanh thành thảo nguyên lớn rồi đấy. 】

Trần Văn Bân gửi tấm hình Cảnh Lỵ ở siêu thị chọn quần áo với một nam sinh.

【 Văn Bân: Tôi đã nói Cảnh Lỵ đó có vấn đề mà, ong bướm lả lơi! Cô ta thế mà chọn áo tắm với người con trai khác! 】

【 Kinh Nhiên:…】

【 Kinh Nhiên: Người đó là tôi! 】

Trần Văn Bân ngẩng đầu nhìn nam sinh đứng ở khu đồ tắm, đang cúi đầu nhấn nhấn trên di động.

Mấy giây sau, Trân Văn Bân chạy nhanh tới trước mặt Kinh Nhiên, hai nam sinh có chiều cao không chênh nhau lắm, hai tay Trần Văn Bân nâng mặt Kinh Nhiên, cẩn thận quan sát, hành động như vậy có hơi mập mờ…

Cảnh Lỵ vừa mặc thử áo tắm ra thì thấy một màn như vậy, cô sợ ngây người…

Cô đã sớm cảm thấy Trần Văn Bân này có vấn đề, không nghĩ tới cậu ta lại dám mơ ước đến công ‘trúa’ nhỏ nhà cô, quá… Quá… Biến thái, không thể chấp nhận nổi!

Cảnh Lỵ không để ý cả người mình đang mặc áo tắm, đi đến giữa hai người đẩy Trần Văn Bân ra, hai tay dang ra, dáng vẻ như gà mái bảo vệ gà con, để Kinh Nhiên đứng ở phía sau lưng mình, hỏi: “Cậu làm gì đó?”

Bộ áo tắm của Cảnh Lỵ gồm hai thứ, nửa người trên là áo kiểu yếm, chỉ che khuất bộ ngực, lộ ra eo thon nhỏ; nửa người dưới là một cái váy cực ngắn, lộ ra hai chân trắng thẳng. Từ nhỏ Kinh Nhiên và Trần Văn Bân đều là bạn thân, bạn gái anh ăn mặc hở như vậy chạy ra ngoài, anh không muốn chia sẻ cho bạn tốt nên vội vàng bế Cảnh Lỵ về phòng thử đồ.

“Anh làm gì vậy hả!” Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiên ôm về phòng thử đồ, cảm thấy không thể hiểu được.

Vẻ mặt Kinh Nhiên khó chịu nói: “Không được mặc ít như vậy ra ngoài.”

“Hả?” Cảnh Lỵ câm nín, nói: “Đi biển ai cũng mặc vậy mà.”

Kinh Nhiên nghiêm túc nói: “Không được, anh còn chưa được nhìn thì người khác không được nhìn!”

Cảnh Lỵ: “…”

“Không phải bây giờ em đang mặc cho anh nhìn sao? Vậy anh nhìn đi, em có thể mặc bộ này đi biển không?” Phòng thay quần áo tương đối rộng, Cảnh Lỵ đứng ở trước mặt Kinh Nhiên, xoay một vòng, vẻ mặt ngoan ngoãn chờ Kinh Nhiên đồng ý.

Khuôn mặt Kinh Nhiên trầm xuống: “Không được! Em ngốc ở đây cho anh, anh đi chọn bộ khác cho em.”

Cảnh Lỵ: “…”

Công ‘trúa’ nhỏ, em có nên tin tưởng vào ánh mắt của anh không?

Cảnh Lỵ hơi lo lắng…

Kinh Nhiên đi ra khỏi phòng thử đồ, để Cảnh Lỵ ở lại bên trong.

Trần Văn Bân vẫn còn đứng ở bên ngoài, ngơ ngác nhìn Kinh Nhiên: Đây là Kinh Nhiên, người này thật sự là Kinh Nhiên!!!

Kinh Nhiên chọn một bộ áo tắm, cầm đến phòng thử đồ, đứng ở bên ngoài gõ cửa, chuẩn bị đưa cho Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ mở cửa phòng, cái đầu nhỏ lộ ra, nhìn thấy đồ tắm trong tay Kinh Nhiên thì lập tức suy sụp. Học bá ngốc này lại chọn cô một bộ áo tắm liền, bao cả cổ tay và chân! Không cần thử cũng tưởng tượng được mình mặc vào sẽ xấu đến cỡ nào.

Cảnh Lỵ lạnh nhạt nói: “Nhiên Nhiên, nếu anh không chọn bộ nào bình thường một chút thì em sẽ không dẫn anh đi biển đâu!”

Kinh Nhiên bĩu môi rời đi, lại chọn một bộ áo tắm bình thường, đi đến trước cửa phòng thử đồ. Là một áo tắm liền hai dây, còn có làn váy nhỏ, kiểu dáng giống như học sinh tiểu học hay mặc.

Cảnh Lỵ thở dài một hơi, bỏ đi, công ‘trúa’ nhỏ không thích cô hở quá nhiều, cô cũng không hi vọng kiểu dáng có thể đẹp đến đâu. Kiểu học sinh tiểu học vẫn tốt hơn là bộ đồ tắm chỉ hở mỗi cái đầu kia.

Sau khi Cảnh Lỵ thay xong bộ áo tắm kiểu học sinh tiểu học, Kinh Nhiên tiến vào phòng thử đồ nhìn một chút rồi vừa lòng đi ra ngoài.

Cảnh Lỵ đã thay xong quần áo của mình mà Trần Văn Bân vẫn còn đang nói chuyện trên trời dưới đất với Kinh Nhiên. Cảnh Lỵ nhớ tới Kinh Nhiên còn chưa chọn quần đi biển, nên cô chọn một cái quần màu xanh đen cùng màu với bộ của cô.

Cảnh Lỵ cầm một cái quần đi biển màu xanh đen hỏi: “Nhiên Nhiên, anh mặc cái này được không?”

Kinh Nhiên gật đầu, nói: “Được.”

Cảnh Lỵ bỏ quần đi biển vào xe đẩy, Trần Văn Bân đi tới, cũng cầm một cái quần đi biển màu xanh đen bỏ vào xe đẩy của mình.

Cảnh Lỵ hơi ghét bỏ hỏi: “Sao cậu cũng mua quần đi biển?”

Lại còn chọn cùng một kiểu với công ‘trúa’ nhỏ!

Trần Văn Bân trả lời: “Kinh Nhiên kêu tôi ngày mai đi biển chơi.”

Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên hỏi: “Vì sao?”

Hiển nhiên cô không thích Trần Văn Bân đi chung.

Kinh Nhiên giải thích: “Văn Bân có xe, bằng lái cũng đã được một năm.”

Trong kí túc xá Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ cũng chỉ có Tào Kiến Hoa, Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ có bằng lái. Trước mắt bọn họ chỉ có Tào Kiến Hoa có thể lái được xe hơi, chở 5 người đến thành phố J, dư lại 3 người sẽ phải đi xe buýt.

Nhà Kinh Nhiên có xe, nhưng bằng lái của Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ vẫn chưa đủ một năm, không thể tự mình lái đi đường cao tốc. Chỗ chơi lại cách thành phố G khá xa, nếu không đi cao tốc thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Trong lúc Cảnh Lỵ thay quần áo, Kinh Nhiên nhớ ra Trần Văn Bân có xe có bằng lái, nên rủ cậu đi cùng.

“Sao cậu cứ phải chọn một cái quần bơi giống như đúc Nhiên Nhiên vậy hả, cậu không biết tôi với anh ấy định mặc đồ đôi sao?” Cảnh Lỵ chỉ vào áo tắm màu xanh đen trong xe đẩy, nói với Trần Văn Bân.

Trần Văn Bân bình tĩnh nói: “Tôi muốn mặc đồ anh em với Kinh Nhiên.”

Cảnh Lỵ nhìn sang cái quần bơi màu tím bên cạnh, nói: “Tôi cảm thấy cậu mặc màu tím đẹp đó.”

Nhất thời Trần Văn Bân không phản ứng kịp, nhìn quần bơi màu tím, thật sự cân nhắc xem mình mặc màu tím có đẹp hay không. Vài giây sau liền mắng to: “Móa, cô mới mặc màu tím! Tôi là thẳng nam, không phải gay!”

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đã chọn xong, sau khi tính tiền, Trần Văn Bân liên tục đi theo bọn họ.

Cảnh Lỵ tức giận hỏi: “Cậu đi theo bọn tôi làm gì đấy hả?”

Trần Văn Bân nói với gương mặt đáng ghét: “Tôi đi theo mấy cậu? Tôi cũng về trường đó, được không?”

Cảnh Lỵ kinh ngạc: “Cậu cũng học Đại học J? Sao tôi chưa từng gặp cậu ở đấy?”

“Tôi ở Đại học Z! Đối diện trường mấy người.”

Cảnh Lỵ lạnh nhạt nói: “À…”

Sau đó Kinh Nhiên gọi xe tắc xi tới, Trần Văn Bân còn mặt dày chen vào ngồi phía sau cùng bọn họ, cậu còn muốn ngồi ở chính giữa, ngăn cách Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên.

Cảnh Lỵ sắp điên rồi, nếu nói Trần Văn Bân này không có ý tứ gì với công ‘trúa’ nhỏ, vậy thì cô sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!

*

Buổi chiều thứ sáu, người của hai kí túc xá chia ra hai xe, bắt đầu xuất phát đi thành phố J.

Từ lúc xuất phát, sắc mặt Cảnh Lỵ không hề tốt chút nào. Đầu tiên, Trần Văn Bân lái xe của mình tới Đại học J đón người, một hai muốn Kinh Nhiên ngồi ở ghế phụ, đem cặp tình nhân sống sờ sờ đây tách ra. Mặc dù đến bãi biển chỉ mất hai giờ, nhưng Cảnh Lỵ vẫn rất khó chịu.

Kinh Nhiên thuê một căn biệt thự ở gần bãi biển, có thể nghỉ ngơi hoặc nấu ăn tại đó. Trước khi tới nơi, bọn họ đã mua một ít hải sản tươi sống ở ven đường định mang về biệt thự nấu bữa tối.

Mấy bạn bè cùng nhau ra ngoài chơi, gia cảnh đều không tồi, lại là con một, ở nhà được cưng chiều nên không ai biết nấu cơm, chỉ có một mình Kinh Nhiên làm cơm cho bữa tối. Mặc dù Cảnh Lỵ không biết nấu nhưng có thể phụ giúp rửa rau cho anh, lấy vật dụng gì đó. Những người khác thì dọn dẹp biệt thự, sau đó đánh bài chờ cơm chín.

Bữa tiệc hải sản đã được chuẩn bị xong, mọi người đều rất bội phục tay nghề của Kinh Nhiên.

Má ơi, một nam sinh vừa cao vừa đẹp trai, học giỏi, tay nghề nấu nướng lại càng ghê gớm, ngoại trừ Kinh Nhiên thì còn có ai được như vậy!

Mấy nữ sinh vô cùng hâm mộ Cảnh Lỵ, còn ghẹo cô nhặt được bảo bối, khiến Cảnh Lỵ ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong, các bạn cùng phòng xung phong nhận việc rửa chén dọn vệ sinh, để Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nghỉ ngơi. Biệt thự có bốn phòng ngủ, Tào Kiến Hoa phân chia, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ một phòng, ba cô gái còn lại một phòng, dư lại bốn nam sinh, mỗi phòng hai người. Mọi người đều không dị nghị, chỉ có mỗi Trần Văn Bân là không đồng ý, cậu nói muốn ở cùng một phòng với Kinh Nhiên, để cho bốn cô gái chiếm hai phòng.

Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Văn Bân, người này không có mắt nhìn gì cả, chẳng lẽ không nhìn ra Kinh Nhiên rất muốn ở chung với bạn gái của anh sao?

Kinh Nhiên không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: “Tôi không muốn ở cùng một phòng với cậu, tôi muốn ở chung với Lỵ Lỵ.”

Sau đó anh kéo hành lý của bọn họ đi đến phòng Cảnh Lỵ, khóa cửa lại, sợ Trần Văn Bân tiến vào quấy rầy.

Phòng Kinh Nhiên được chia có phòng vệ sinh riêng, sau khi hai người tắm xong liền chui vào giường, tắt đèn ngủ.

“Lỵ Lỵ…”

“Hửm?”

“Hôm nay còn chưa có hôn…”

Cứ đến thứ sáu là phải hôn, công ‘trúa’ nhỏ đúng là nhớ kĩ thật.

Cảnh Lỵ đành bó tay, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, tìm được vị trí môi Kinh Nhiên, bắt đầu hôn. So với tuần trước thì kĩ thuật hôn của hai người đã tiến bộ hơn, Cảnh Lỵ cảm giác hôn thế nào cũng không thỏa mãn. Hai tay cô ôm chặt lấy cổ Kinh Nhiên, hận không thể dung hòa cùng một chỗ với công ‘trúa’ nhỏ…

Trong lúc hôn nhau, Cảnh Lỵ cảm giác ngực mình có điều gì đó bất thường. Cô ngừng hôn, đột nhiên phát hiện ——

Tay Kinh Nhiên đang nhẹ nhàng xoa bóp màn thầu nhỏ của cô ——

Bầu không khí trở nên xấu hổ…

Cảnh Lỵ lạnh lùng nói: “Kinh Nhiên, anh mà còn sờ nữa, có tin là em sẽ đá anh xuống giường luôn không!”

Kinh Nhiên lập tức rút tay về…

Bình luận

Truyện đang đọc