BẠN TRAI NHẶT ĐƯỢC


Editor: Cafe26Họ ở quán net chơi game, nhưng tay Lạc Thiển vẫn chưa khỏi hẳn, chơi cũng rất vất vả, chơi một lúc cô cảm thấy không có ý nghĩ gì.

Nhưng mà cô xem một chút bắt đầu ngủ gà ngủ gật, ngồi trên ghế rung đùi đắc ý, có lúc ai xung quanh quá kích động gọi lớn làm cô thức dậy, cô lại đánh tinh thần nhìn Quý Sanh chơi.

Quý Sanh nhìn cô như vậy hết lần này đến lần khác cũng rất mệt, đánh xong tắt máy, rung đầu Lạc Thiển: “Đi thôi, về”.

Phương Tử Chu người đầu tiên phản đối ầm ĩ: “A, mới chơi chưa lâu! Nhanh vậy đã về rồi?”Lạc Thiển vừa nói xong Quý Sanh đứng dậy: “Các cậu chơi trước, tôi đưa cô ấy về trước lại đến”.

“A, không có gì, tôi cảm thấy tôi có thể kiên trì một chút”.

Lạc Thiển cuối cùng đấu tranh một chút.


Quý Sanh không nghe, chỉ cần làm theo mệnh lệnh: “Nhanh lên, sâu ngủ, nếu không lát nữa cô tự về”.

“A! Vẫn là tôi đưa cô về”.

Lạc Thiển lập tức rời khỏi chổ ngồi đi theo anh, điển hình gặp xong rồi thu dọn.

Cô cho rằng Quý Sanh đi cô về, kết quả là anh nói cô chờ anh bên đường một chút.

Đợi một chút, Quý Sanh không biết từ đâu đạp con lừa điện đến trước Lạc Thiển.

Lúc Lạc Thiển nhìn thấy sửng người, ngồi xuống nhìn bạn nhỏ chuẩn bị vị trí ngồi, cảm giác một chút đã đến, lẩm bẩm với chính mình: “Sao lại có cảm giác đi nhà trẻ?”Quý Sanh đưa mũ an toàn cho cô đội trên đầu: “Tôi vẫn còn trẻ, tạm thời không muốn làm cha”.

“Phù phù! Ai muốn làm cha!” Không nói nên lời.


“Tôi xem cô có ý nghĩ này” Quý Sanh ngồi lên, đợi cô chuẩn bị xong thì xuất phát.

“Tôi mới không có!” Gió theo chiếc xe đã thổi bay lời nói của Lạc Thiển, cô không ngờ Quý Sanh lại ghét người khác như vậy!Quý Sanh không có nói lại cái gì, chỉ có cười không nói gì, cảm thấy gió này có chút lạnh nên lái từ từ.

Lạc Thiển để cô ở ngoài đường bên ngoài nhà họ Lục sau đó cô xuống trở về, Quý Sanh không nói gì tiếp tục tiễn, chỉ là chuyển xe điện qua, soi đèn cho cô đến đường cần đi nói: “Đi thôi”.

Lạc Thiển vẫy tay nhìn theo anh rồi vào trong, thật sư đèn đường đủ sáng, nhưng biết anh nhìn, không thể giải thích được rất yên tâm.

Đoạn đường ngắn này cô hận không thể đi, ba bước một quay đầu, cuối cùng đến ngã rẽ.

Quý Sanh nhìn không thấy bóng cô thì đạp xe rời đi, trở về quán nét tìm Phương Tử Chu, trở về trả về bị người khác nói: “Anh Sanh hôm nay sao làm không lái xe môt tô của mình?”Đầu óc Quý Sanh lập tức hiện lên dáng vẻ ngoan ngoãn của người ngồi ở băng ghế sau, đang mở to mắt nhìn chính mình, anh ta nở nụ cười, giọng điệu tràn đầy lãnh đạm nhưng lại bất lực nói: “Tiễn bạn nhỏ”.

Người kia gật đầu, biểu thị rõ ràng: “Thì ra là tiễn bạn nhỏ”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc