“Chúng tôi còn có việc, đi trước đây. Tiểu Triệu, phải bảo trọng đấy.”
Trần tổng thương tiếc vỗ vỗ vai của Triệu Thần Hi, sau đó xoay người rời đi cùng Trương tổng.
“Chú Trần, chú Trương…”
Triệu Thần Hi há miệng nhưng chẳng thể nói nên lời.
“Tiểu Triệu còn quá trẻ, không hiểu biết rõ về chuyện của công ty. Sao có thể là người phù hợp để quản lý công ty đây?”
“Đáng tiếc cho lão Triệu.”
“Lúc mới vừa tốt nghiệp, Triệu tổng toàn tâm toàn ý muốn Tiểu Triệu tiếp quản công ty, còn đặc biệt sắp xếp sẵn chức vụ, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ vì cậu ta, lúc đó cậu ta đang ở đâu chứ?”
Tiếng bàn tán xì xầm lọt vào trong tai giống như một lưỡi đao vô hình đầy sắc bén, lẳng lặng đâm sâu vào trong lòng ông ta.
Một tiếng “Đinh” cắt ngang tiếng bàn tán.
Thang máy đã đến, hai người Trần tổng và Triệu tổng cùng bước vào trong thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu Thần Hi mệt mỏi dựa vào bên tường, nản chí nói: “Luật sư Giang, xin lỗi, tất cả đều là lỗi sai của tôi. Nếu như tôi đồng ý với anh sớm một chút thì nói không chừng có thể thuyết phục được bọn họ…”
“Bây giờ không phải là lúc để nản chí.” Giang Yến Từ cắt lời, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: “Hơn nữa cũng là do tôi có sơ sót.”
Anh và Diệp Tri Chi đều nhất trí ngầm thỏa thuận với hai người bạn cũ của Triệu Văn Tuấn rằng sẽ bỏ phiếu cho Triệu Thần Hi và phải luôn luôn chú ý đến thái độ của ba người thành viên hội đồng quản trị ở phe trung lập.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng bạn cũ của Trần Văn Tuấn, Ngô Bảo Thành lại quay lưng phản bội.
Hai thành viên hội đồng quản trị bị nắm thóp nên cũng bỏ phiếu cho Triệu Thần Hi, nhưng sợ rằng điều này cũng đã nằm trong kế hoạch của Ngô Bảo Thành rồi. Nếu không thì sẽ không có chuyện hai người chủ động từ chức như thế.
Triệu Thần Hi cụp mắt xuống, mờ mịt nói: “Công ty của bố, có phải sẽ không giữ được nữa hay không?”
Giang Yến Từ nói: “Nếu tôi nói với cậu rằng chuyện này còn chưa phải là kết thúc thì sao?”
Triệu Thần Hi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Nhưng không phải hội đồng quản trị đã kết thúc rồi sao?”
“Hội đồng quản trị kết thúc không có nghĩa là tất cả đã kết thúc. Tổng cổ phiếu mà cậu và mẹ cậu nắm trong tay lúc này đang chiếm ưu thế trong đám cổ đông của bút máy Thi Thần.” Giang Yến Từ nhìn cậu ta, nói: “Chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ để làm rất nhiều chuyện rồi.”
Anh dừng lại, hỏi: “Vậy nên tiếp theo, cậu dự định lựa chọn thế nào? Bỏ cuộc hay muốn tiếp tục?”
Triệu Thần Hi rơi vào trầm tư, một lát sau, cậu ta nhắm hai mắt lại, giọng điệu rất kiên định, nói: “Tôi muốn thử sức lần nữa!”
“Được, có những lời này của cậu là đủ rồi.”
Giang Yến Từ chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà thái độ vừa rồi của Triệu tổng với Trương tổng, cậu cũng đã thấy rồi đấy.”
Cậu ta chần chừ gật đầu.
Anh nói: “Muốn tiếp quản công ty thì ít nhất phải lấy ra chút thành tích có thể thuyết phục bọn họ, cậu hiểu không?”
Triệu Thần Hi hít một hơi thật sâu: “Tôi hiểu rồi.”
“Bây giờ tôi có thể làm những gì?” Cậu ta hỏi tiếp.
Anh đáp: “Sức khỏe của bà Triệu không được tốt. Tạm thời cậu không nên nói chuyện này cho bà ấy nghe. Còn bên phía bà Triệu, tôi sẽ nhờ người đi trấn an bà ấy.”
“Còn nữa, tôi cần cậu đi làm một việc.”
Anh nhìn về phía Diệp Tri Chi rồi nói.
Diệp Tri Chi gật đầu, cô lấy ra tập văn kiện trong túi đựng tài liệu.
Giang Yến Từ đưa cho Triệu Thần Hi.
Cậu ta nhận lấy văn kiện rồi lật ra nhìn, nhất thời thấy sửng sốt: “Những thứ này là?”
Giang Yến Từ giao cho cậu ta một văn kiện, trông cứ như một phần danh sách, trên đó còn có địa chỉ cụ thể và số điện thoại liên lạc nữa.
“Những cái này là danh sách, tất cả đều là bạn bè và đối tác của bố cậu.” Anh nói: “Cậu dựa theo danh sách này để liên hệ với bọn họ để củng cố lại quan hệ.”
“Tôi?” Triệu Thần Hi hơi kinh ngạc.
Giang Yến Từ khẳng định: “Không sai, chính là cậu.”
Anh nhận lấy ánh mắt của đối phương rồi nói tiếp: “Còn những chuyện khác, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Triệu Thần Hi nhìn danh sách trên tay mình, trịnh trọng nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Ba người tách nhau ra ở bên ngoài cửa lớn của công ty bút máy Thi Thần.
Trên đường trước khi đi đến bãi đậu xe, tâm trạng của Diệp Tri Chi rất nặng nề, cô nói: “Con người Ngô Bảo Thành đó quả thật không đơn giản.”
“Nếu đơn giản thì ông ta có thể ngồi lên vị trí như hiện tại sao?” Giọng nói của Giang Yến Từ rất hờ hững: “Nhưng mà cũng không thể không nhắc đến Từ Hải Yến ở sau lưng ông ta để bày mưu tính kế giúp.”
Diệp Tri Chi như nhớ tới cái gì đó, cô có chút khó hiểu, bèn hỏi: “Nhưng mà anh bảo Triệu Thần Hi đi liên hệ với đối tác trước đây của bố cậu ta, anh đang muốn làm gì vậy?”
Anh đút một tay vào túi, mặt không biểu cảm nói: “Để cậu ta cảm nhận sự tàn nhẫn của xã hội này một chút.”
Diệp Tri Chi nghe vậy bèn nhíu mày, cô không khỏi quay đầu lại: “Này, Giang par, anh có thể nghiêm chỉnh một chút không, đây là chuyện rất nghiêm túc đấy.”
Giang Yến Từ quay đầu, hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ bây giờ tôi không nghiêm túc sao?”
Diệp Tri Chi dừng bước, cô hơi lưỡng lự nói: “Anh… Bây giờ anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“Thật sự rất khó chịu.”
Giang Yến Từ nhíu mày: “Tôi không có bạn gái này, luật sư Diệp không an ủi tôi một chút sao?”
“Anh còn đùa!”
Diệp Tri Chi không nhịn được mà vươn tay, bóp gò má của anh: “Đã lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa!”
Gần đây là trung tâm thương mại sầm uất, gần đến buổi trưa, người đi trên đường cũng bắt đầu đông đúc hơn.
Tư thế của hai người vô cùng thân mật, người qua đường xung quanh nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
Nhận thấy ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, cô nhanh chóng thu tay về, sửa lại tư thế của mình, hơi đỏ mặt nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Giang Yến Từ dịu dàng xoa đầu cô; “Bây giờ có cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Diệp Tri Chi lấy tay sờ vào chỗ anh đã xoa rồi lườm anh một cái, không nói chuyện gì thêm.
Dọc đường đi, cả hai người cũng không nói gì nữa.
Lúc trở về công ty luật gần đó, Giang Yến Từ đỗ xe ở ven đường.
Diệp Tri Chi cởi dây an toàn ra, cô đang định xuống xe nhưng lại thấy anh không hề động đậy chút nào.
“Anh không xuống xe sao?” Cô có hơi nghi hoặc.
“Em lên trước đi.” Anh nói: “Tôi còn muốn ra ngoài làm chút chuyện.”
“Được.” Diệp Tri Chi cũng không nghĩ gì nhiều, cô mở cửa xuống xe.
Giang Yến Từ nhìn cô bước vào văn phòng qua cửa sổ xe, lúc này anh mới lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Trần Dương.
“Hiện giờ tập đoàn có thể điều động bao nhiêu tiền quỹ?”
Trần Dương hỏi: “Giang tổng, ngài thật sự muốn làm thế sao?”
Anh ta dừng lại, giọng nói lưỡng lự: “Bây giờ việc công khai thân phận không có lợi cho bản thân ngài lẫn tập đoàn.”
Giang Yến Từ rất bình tĩnh đáp: “Chuẩn bị sẵn sàng trước đi. Nếu không thể nghĩ ra cách nào khác để giải quyết thì chỉ có thể làm như vậy thôi.”
…
Buổi tối lúc trở lại nhà trọ, Diệp Tri Chi ôm laptop ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Ban đầu cô định xử lý email công việc một chút nhưng không biết tại sao, cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình laptop rồi bắt đầu thất thần.
Tâm trạng xử lý công việc cũng chẳng còn.
Trì Trì cũng nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, nó nhảy lên salon rồi đến bên cạnh, cà cà vào tay của cô.
“Meo.”
Diệp Tri Chi hoàn hồn, cô cúi đầu nhìn về phía Trì Trì rồi xoa xoa đầu nó.
Trì Trì trở mình, trực tiếp nằm trên đùi của cô rồi thích thú híp mắt một cái.
“Muốn ăn quýt không?”
Giang Yến Từ đưa quả quýt đã lột vỏ sang.
Diệp Tri Chi nhận lấy quả quýt, nói một tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”
Nhìn thấy anh ngồi xuống, cô lại hỏi tiếp: “Không cho phép nói đùa, nói nghiêm túc vào. Bên bút máy Thi Thần đó, anh định xử lý như thế nào?”
Động tác của anh hơi ngừng lại: “Chỉ có thể dùng cách khác.”
“Cách khác à…”
Diệp Tri Chi bẻ một múi quýt ra: “Còn nữa, hội đồng quản trị đã có hai người từ chức rồi.”
“Bây giờ bà Triệu vẫn là cổ đông lớn nhất của bút máy Thi Thần. Không phải chúng ta có thể nhờ bà ấy triệu tập họp cổ đông để thêm ba thành viên hội đồng quản trị mới vào sao? Sau đó nghĩ cách tổ chức họp hội đồng quản trị để chọn ra CEO lần nữa.”
“Điều 100, khoản 3 của “Luật công ty” quy định, những cổ đông một mình nắm giữ hoặc có tổng cổ phần của công ty cao hơn 10% thì có thể triệu tập họp cổ đông tạm thời.”
Giang Yến Từ không đồng ý: “Coi như có thể triệu tập họp cổ đông, gia tăng thành viên hội đồng quản trị mới thì cũng chưa chắc giành được quyền phát biểu.”
“Thời gian triệu tập họp cổ đông khá dài, quy trình phức tạp. Có lẽ khi đó, dây chuyền sản xuất bút máy cao cấp đã bị Ngô Bảo Thành dừng lại rồi.”
Cô nói: “Coi như chỉ có 1% xác suất thì chúng ta cũng nên thử xem sao.”
“Không đơn giản như vậy.” Anh nhìn cô một cái: “Hiện tại Ngô Bảo Thành đang giữ chức CEO, sợ rằng bước tiếp theo chính là gia tăng vốn đăng ký hoặc là chấp nhận đầu tư và tài trợ để giảm cổ phần trong tay của bà Triệu và Triệu Thần Hi xuống.”
Diệp Tri Chi cảm thấy rất bất ngờ.
Cô đang muốn nói gì đó nhưng lại chợt nhớ tới chuyện khác: “Được rồi, vậy “biện pháp cuối cùng” mà anh nói lần trước là gì?”
Giang Yến Từ đứng lên nói: “Bây giờ chưa phải là lúc kết thúc.”
Cô nhận ra giọng điệu của anh không đúng cho lắm, ánh mắt dừng trên người anh.
Lúc cô đang muốn nói tiếp thì điện thoại di động ở bên cạnh đổ chuông.
Cô vô thức cúi đầu, phát hiện ra Trì Trì đang giẫm lên điện thoại của mình.
Điện thoại di động không khóa nên nó đã vô tình chạm vào danh bạ trên màn hình điện thoại, đồng thời bấm gọi luôn.
Trì Trì rút chân đang giẫm lên đó về, là cuộc gọi đến Diệp Tri Lễ. Cô nhanh chóng bấm tắt máy.
Nhưng vừa mới tắt máy vài giây thì Diệp Tri Lễ lại gọi điện thoại sang.
Diệp Tri Chi nhanh chóng bắt máy: “Anh hai.”
“Tiểu Chi, em mới vừa gọi điện cho anh sao?” Giọng nói của Diệp Tri Lễ truyền đến.
Cô cúi đầu nhìn con mèo con tỏ vẻ vô tội ở bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Không có, là Trì Trì, nó giẫm lên điện thoại di động của em nên mới vô tình gọi cho anh.”
Người bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Diệp Tri Lễ hỏi: “Trì Trì có ở bên cạnh em không?”
Cô nói: “Ừ, đúng vậy, nó…”
Bỗng nhiên Giang Yến Từ cúi xuống ôm lấy Trì Trì rồi xoay người đi đến phòng tắm.
Cô nghi ngờ nói: “Này, Giang Yến Từ, anh mang Trì Trì đi đâu đấy?”
Anh dừng bước, quay đầu lại nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, sắp đến giờ ngủ của Trì Trì rồi, tôi phải dẫn nó đi tắm.”
Ơ?
Không phải hôm qua mới dẫn nó đến bệnh viện thú ý tắm xong rồi sao?
“Tiểu Chi?”
Cô hoàn hồn lại: “Xin lỗi, anh hai, vừa nãy…”
“Không sao.”
Diệp Tri Lễ nói: “Anh không quấy rầy em nữa, chăm sóc bản thân và Trì Trì thật tốt. Cuối tuần rảnh rỗi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Trong lòng Diệp Tri Chi cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cô vẫn đáp: “Được.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cúp điện thoại.
Cô đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu lên. Tiếp đó cô thấy Giang Yến Từ, nhưng Trì Trì thì không thấy đâu.
“Trì Trì đâu?” Cô vô thức hỏi một câu.
Anh nói: “Ở trong phòng tắm, tôi quay lại lấy khăn cho nó.”
Cô đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy đi đến phòng tắm, sau đó phát hiện cửa phòng tắm đã bị đóng chặt,
Cô mở cửa, thấy Trì Trì đang bị nhốt trong chỗ bị ngăn cách bởi thủy tinh. Nó cào móng vuốt lên cái cửa trông vô cùng đáng thương, cứ meo meo về phía cánh cửa mãi.
Diệp Tri Chi vội vã tiến đến, cô kéo cánh cửa ngăn cách rồi thả Trì Trì ra ngoài.
Cô quay đầu, nhìn thấy Giang Yến Từ ở phía sau đang đến: “Giang Yến Từ, không phải anh bảo tắm cho Trì Trì sao? Sao lại nhốt nó ở bên trong?”
Anh cúi đầu, nhìn Trì Trì đang tức giận với anh, mặt không đổi sắc nói: “Nó không chịu tắm, còn hung dữ với tôi.”
Trì Trì cứ như càng thêm tức giận: “Meo meo meo meo!”
“Nhìn xem, chính là như vậy.”
Diệp Tri Chi: “…”