BẠN TRAI THÍCH DƯỠNG NHAN CỦA TÔI



Tuy đường sá hơi khó khăn nhưng cuối cùng hai người vẫn thuận lợi đến khách sạn đúng giờ.

Giám đốc E.

S.

C Đường Siêu Nhiên vì tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô con gái duy nhất nên đã bao trọn khu vực sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, mời rất nhiều danh nhân trong nghề đến đây.

Lần đầu tiên Thường Mạn tới một nơi cực kỳ xa hoa như này, cũng hiểu không thể làm Chử Nhạn La mất mặt, vừa xuống xe là từng bước theo sát anh.

Trước khi vào cửa, bỗng nhiên Chử Nhạn La dừng lại, uốn cong cánh tay.

"?" Thường Mạn nhìn không hiểu anh có ý gì, vậy nên cũng học theo động tác ấy.

Chử Nhạn La cạn lời liếc cậu một cái: "Tay, khoác vào."
"Hả? Như vậy không tiện cho lắm."
Nhân viên tiếp đón đứng ở cửa thoáng thấy ngoại hình chàng trai cách mình không xa thì mắt sáng lên, nhìn đến xuất thần.


Mãi đến khi người đàn ông cạnh cô nhịn không được ho nhẹ một tiếng, cô mới lưu luyến chuyển tầm mắt sang một người khác.

Vừa nhìn thiếu chút nữa sợ đến mức đầm đìa mồ hôi lạnh, cô vội vàng mở cửa cho họ.

Sau khi cả hai đi vào mới sợ hãi vỗ ngực, cô nói: "Khi nãy đi cùng Chử Nhị thiếu là người mới à? Đẹp trai quá đi mất."
Tất nhiên Thường Mạn không biết mấy người ngoài cửa đang bàn tán cái gì, cậu và Chử Nhạn La vừa vào thì lập tức bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn.

Trong phòng đã có không ít người tham dự, có chỗ tụm năm tụm ba cầm ly rượu nói chuyện phiếm, đồng thời nở nụ cười hết sức máy móc.

Cũng có một số lẳng lặng ngồi một mình ở góc khuất.

Nhân viên phục vụ bưng khay đi qua đi lại giữa đám đông.

Các cửa phòng hoặc mấy lối ra vào đều có bảo vệ canh giữ.

Có lẽ Chử Nhạn La quá mức nổi bật nên bọn họ vừa tiến vào, đã có kha khá ánh mắt nhìn sang, đặc biệt là Thường Mạn.

Là người được Chử Nhạn La mang đến tham gia tiệc rượu, Thường Mạn nhanh chóng bị mọi tầm mắt quét hết từ đầu đến chân, thiếu điều lột sạch để tỉ mỉ nghiên cứu.

Huống chi bản thân cậu học võ, trời sinh nhạy cảm với cái nhìn của người khác, bị như vậy càng khó chịu hơn.

Nhân viên phục vụ đi qua chỗ hai người, Chử Nhạn La cúi đầu nhẹ giọng nói vào tai của Thường Mạn: "Có uống được rượu không?"
"Có." Không phải nổ chứ từ lúc biết mùi rượu tới giờ, cậu chưa từng say một lần nào!
Chử Nhạn La cho rằng cậu cậy mạnh, tiện tay đưa cho Thường Mạn một ly rượu vang đỏ ít cồn.

Thường Mạn: "..."
Được thôi, đùi lớn vui vẻ là được.

Cân nhắc đây là lần đầu tiên Thường Mạn tham dự tiệc, Chử Nhạn La cố gắng đến những nơi vắng vẻ để cậu bình tĩnh hơn.

Thường Mạn phát hiện ra tâm tư này của Chử Nhạn La thì hơi bất ngờ ngước mắt nhìn anh.

Đúng lúc Chử Nhạn La cúi đầu nhìn cậu, bình thản hỏi: "Sao thế?"
"...!Không có gì."
Chẳng trách anh Liễu thường nói Chử Nhạn La đối xử cực kỳ tốt với tình nhân, gì mà cực kỳ tốt chứ, phải gọi là hình mẫu bạn trai hoàn hảo mới đúng.

Bản thân Thường Mạn hai ngày liên tiếp chọc giận boss mà vẫn chưa bị đuổi, cộng thêm một số hành động nhỏ hôm nay không biết anh vô tình hay cố ý làm ra, những điều đó khiến cậu thề nhất định phải ngợi ca về Chử Nhị thiếu với người khác kể cả sau khi đôi bên đã hai ngả!

Chử Nhạn La trăm phương ngàn kế hạ thấp độ tồn tại của mình, nhưng khí thế từ trong xương cốt sao có thể nói hạ là hạ được? Chính vì thế mà từ lúc vào đây, anh đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.

Mặc dù không đi tìm phiền phức, nhưng phiền phức lại chủ động mò tới cửa.

Một lát sau, có người cười cười lại gần: "Thật không ngờ Chử Nhị thiếu cũng tới."
"Bác Đường đã mời lý nào lại từ chối." Chử Nhạn La giới thiệu với Thường Mạn: "Vị này chính là người đại diện hạng sao của E.S.C, Phùng Ninh Khải."
Thường Mạn khẽ gật đầu: "Xin chào anh Phùng, tôi là Thường Mạn."
"Cậu Thường đây thật đúng là tuấn tú, tôi còn tưởng minh tinh nhà ai theo sau Chử Nhị thiếu cơ." Ánh mắt Phùng Ninh Khải nhìn Thường Mạn lộ vẻ tán thưởng, tiếp tục nói: "Không biết cậu Thường có suy nghĩ về việc làm diễn viên không?"
Diễn viên? Nếu cậu làm cái nghề này, lão già nhà cậu sợ là tức chết mất.

Chử Nhạn La mở miệng trước khi cậu kịp lựa lời, sắc mặt anh tối sầm: "Anh Phùng định để người của tôi đi bán mặt?"
Phùng Ninh Khải bị câu nói thẳng này làm cứng họng, lúng túng cười, đáp: "Nhị thiếu đừng nói như thế, anh cũng biết tôi mắc bệnh nghề nghiệp mà.

Tôi mời hai vị một ly coi như xin lỗi vì đã quấy rầy."
Dứt lời, Phùng Ninh Khải uống cạn ly rượu, làm bộ hàn huyên hai câu rồi mất hút.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Chử Nhạn La quay đầu nhìn Thường Mạn, định động viên vài câu, vậy mà chỉ thấy cậu chàng ngửa đầu một ngụm uống sạch, còn ợ hai tiếng, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng: "Nhị thiếu, rượu này ngon thật nha!"
"..." Phí lời, rượu trong tiệc giám đốc Đường có thể dở được sao?
Chử Nhạn La bất đắc dĩ gọi nhân viên phục vụ đưa cho Thường Mạn ly khác, nhịn không được nhắc nhở: "Không cần uống vội như vậy, tiệc rượu còn chưa bắt đầu đâu."
"...!Vâng." Mặc dù Thường Mạn rất muốn khoe khoang tửu lượng của mình, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên thôi.

Không chừng về sau nó còn có chỗ phát huy tác dụng.

"Cậu không phải đang thiếu tiền sao, muốn vào giới giải trí không? Nghề này kiếm được rất nhiều tiền, mà còn kiếm rất nhanh nữa." Chử Nhạn La nhấp miệng, thử dò xét.

Thường Mạn chớp mắt, quyết đoán: "Không muốn."
"Tại sao?"
"Tôi..." Thường Mạn vắt hết óc: "Người ta là người có nguyên tắc mà."
Giới giải trí sâu lắm, dù không có nhan sắc vẫn bị nhìn trúng như chơi (ý chỉ việc bao nuôi, quy tắc ngầm), chưa kể người mỗi năm lại được bình chọn là hoa khôi của lớp như cậu, bước chân vào cái ngành đó e rằng sẽ bị giày vò đến chết.

"Ừm." Chử Nhạn La lạnh nhạt đáp một câu, không nghe rõ hàm xúc trong đó.

Kết thúc đoạn đối thoại vô nghĩa này, Thường Mạn và Chử Nhạn La duy trì trạng thái quái dị ngồi một góc.


Lúc này không ít người chạy tới lấy lòng Chử Nhạn La và thừa cơ hỏi thăm tin tức của Thường Mạn, đều bị Chử Nhạn La đuổi khéo đi.

Cuối cùng, một người trung niên khoảng tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, tinh thần sáng láng lên sân khấu, phía sau là một cô gái ăn mặc cực kỳ sang trọng.

Thường Mạn thấy Chử Nhạn La khó khăn chuyển tầm mắt qua, lập tức đoán được thân phận của hai người này.

Quả như dự đoán, người đàn ông trung niên mặt đầy ý cười nói: "Cảm tạ chư vị đã bỏ trăm công ngàn việc tranh thủ tham gia sinh nhật con gái tôi, Đường Siêu Nhiên tôi trước tiên kính mọi người một ly."
Nói xong, ông giơ ly rượu lên nhẹ nhàng khom lưng, uống một hơi cạn sạch.

Vị phu nhân quý phái đứng bên cạnh thì vẻ mặt như mừng tin vui vào cửa, rót rượu cho người đàn ông trung niên.

"Thực không dám giấu giếm, hôm nay không chỉ là sinh nhật hai mươi tuổi của con gái tôi, mà còn là lễ đính hôn của con bé và đại thiếu gia nhà họ Phương." Đường Siêu Nhiên cầm tay Đường Lâm, nhìn về dưới sân khấu: "Phương thiếu gia, mời."
Thường Mạn mơ hồ cảm thấy cái họ Phương này có phần quen tai, cậu kéo ống tay áo Chử Nhạn La, nghi hoặc nhìn anh.

Có lẽ đoán được cậu muốn hỏi gì, Chử Nhạn La không hề liếc mắt nhìn, trực tiếp cúi đầu nói: "Công ty game Minh Nguyệt thuộc sở hữu của họ Phương."
Thường Mạn líu lưỡi.

Công ty game Minh Nguyệt là công ty game 3D hàng đầu trong nước, những năm gần đây nghe đâu định vươn ra tận thị trường nước ngoài.

Chế tác trò chơi tinh xảo đến mức sáng ngang phim điện ảnh, được đại đa số thanh thiếu niên ủng hộ.

Chớp mắt, Phương thiếu gia từ trong đám đông bước ra, phong thái đĩnh đạc cầm tay Đường Lâm từ tay Đường Siêu Nhiên, còn khẽ mỉm cười với cô.

Một lát sau, anh và Đường Lâm cùng xoay người đối mặt với phía dưới sân khấu.

Nhìn thấy diện mạo của Phương đại thiếu gia, Thường Mạn suýt chút nữa làm rơi ly rượu, phát ra một tiếng cảm khái: "Đậu xanh..."
Tại sao cậu không biết nhà đại sư huynh sản xuất game?! Cậu mà biết sớm một chút thì lúc mua game đã được giảm giá rồi!
Không đúng...!Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Phương Hằng Diễn làm cái quái gì ở đây thế!?
- -----------
~(^_^~) VOTE THÔI NÀO BÀ CON (~^_^)~.


Bình luận

Truyện đang đọc