BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Sinh con xong đã hai tháng mà Chu Tử Ninh vẫn không chạm vào cô. Cô lặng lẽ mở cửa thư phòng thì thấy anh đang ngồi im lặng bên cửa sổ.

Anh đã trưởng thành lên nhiều, không còn mang nét ngây ngô của thiếu niên nữa, anh vừa trở về từ tiệc rượu, mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Trên người anh có mùi nước hoa thoang thoảng, là mùi nước hoa của con gái.

Lòng cô dâng lên nỗi bất an.

“Em vào đấy à.” Chu Tử Ninh nghe tiếng bước chân thì kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ thắt dây, hai bầu vú căng trướng khiến lớp vải trước ngực bị thấm ướt. Thấy mắt cô ửng đỏ, anh liền hỏi: “Ai ức hiếp em?”

“Sao trên người anh lại có mùi nước hoa của cô gái khác?” Nói đoạn trong lòng càng vô cùng tủi thân. Chu Tử Ninh sững sờ bật cười rồi ôm lấy eo cô: “Rồi sao nữa?”

“Anh không có gì giải thích với em à?” Vân Du thấy anh cười lại càng thêm khó chịu.

“Du Du.” Chu Tử Ninh kéo cổ áo cô xuống rồi vùi mặt vào ngực cô ngửi ngửi, hương thơm nồng nàn khiến người ta điên cuồng.

“Có một hãng nước hoa muốn anh đầu tư, anh đi dự tiệc của họ. Nếu em muốn đi thì lần sau anh sẽ đưa em đi cùng. Có điều em quá dễ thuyết phục, đừng dễ dàng đồng ý họ là được.” Mấy tên thương gia có mắt nhìn đó muốn lôi kéo anh đầu tư nhưng biết khó sẽ quay sang cô vợ nhỏ của mình. Anh đâu muốn để Vân Du dính vào những chuyện này.

“Ồ…” Thật ra cô cũng chẳng mấy hứng thú.

“Để anh thay con trai của chúng ta nếm một ít sữa nào.” Chu Tử Ninh nâng một bên vú mạnh mẽ nuốt vào.

“A~!” Vân Du không khỏi ôm chặt anh.

Bàn tay anh lần mò xuống dưới mới phát hiện cô không mặc quần lót, cánh hoa ướt sũng như chờ đợi anh hái.

“Anh có thể không?” Chu Tử Ninh nóng lòng thăm dò bên tai cô. “Ừm” Cô se sẽ đáp.

“Bà xã, em bức chết anh mất.” Anh gấp gáp cởi quần tây của mình đồng thời lấy dưới bàn sách ra một cái bao. Vân Du hơi bất ngờ nhìn anh, trước kia anh rất ghét dùng áo mưa.

“Anh đâu thể để em mang thai lần nữa, sinh một đứa con anh đã phải nhịn cả nửa năm, nghẹn muốn chết.” Anh vịn bờ mông trắng tuyết của cô rồi cắm lửa dục vào.

Một tay anh nắm trọn bầu vú đầy đặn, anh khẽ kéo hai quả anh đào ra rồi nghếch môi ngậm vào miệng. Dòng sữa thơm ngọt chảy ra từ đầu v* của cô, anh nhanh chóng nuốt xuống.

“Để lại chút cho con…” Vân Du thấy anh mút không ngừng liền vội vàng đẩy anh ra.

Anh ngẩng đầu lên từ trong ngực cô, nhíu mày nói: “Anh sẽ tìm cho nó một bà vú, em được anh đặt trước rồi.”

Anh đưa cô đến bên bàn sách, cầm chân cô quấn chặt eo mình, anh vừa không ngừng cắm rút vừa cúi đầu ngậm đầu v* uống sữa.

Sau khi uống hết, đầu lưỡi anh liếm khắp gò bồng khiến nó dính đầy nước bọt óng ánh rồi lại đổi bên tiếp tục mút mát.

Cô cong người lên, mắt cá chân bị anh nắm chặt kéo cô lại gần.

Gậy th*t to dài liên tục đâm sâu vào hoa huy*t, mật dịch nóng bỏng chảy đầm đìa giữa chân hai người.

Anh chập trùng lên xuống nhào nặn bộ ngực của cô. Từ khi Vân Du mang thai đến nay, đây là lần đâu tiên họ chính thức ân ái, thật quá kích động mà.

Anh muốn dâng cả tấm lòng mình cho cô, dung nhập cô vào máu xương mình. Phòng sách chỉ còn lại tiếng va chạm thân thể và tiếng rên từng đợt của cô.

Tiếng khóc nỉ non của bé con phòng bên cạnh không đúng lúc vang lên. Vân Du lập tức định đẩy anh ra. Chu Tử Ninh kẹp lấy chân cô càng thúc điên cuồng.

“Vội gì, chẳng phải có bảo mẫu rồi sao? Làm xong rồi đi.”

Vân Du khẽ thở dài ôm lấy anh, hai tay vuốt ve khắp tấm lưng trơn bóng của anh. Anh bỗng ấn lên chiếc cằm nhọn của cô rồi mạnh mẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đồng thời bắn ra tinh d*ch trắng đục.

“Du Du, anh yêu em.” Anh dịu dàng thủ thỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc