BẠN TRAI TUI HÌNH NHƯ CÓ BỆNH

Tui và bạn trai trở về nhà, ngồi xuống bàn ăn, không ai mở miệng nói trước.

Tui cứ cảm thấy mình giống như một học sinh làm sai bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra nói chuyện riêng vậy.

Cuối cùng bạn trai thở dài một hơi, mở miệng nói: Em… Không sao, anh có thể hiểu được mà.

… What?

Bạn trai: Tuy anh không quen lắm khi em như thế này… Nhưng nếu em thích thì, anh có thể chậm rãi tiếp thu…

Đợi chút đã người ơi có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không?!

Bạn trai: Để anh đi lấy quần áo cho em, anh dù gì cũng cần thời gian thích ứng đã… Em trước tiên có thể đổi lại như cũ được không?

Không… Anh hãy nghe em giải thích… Chuyện không phải như anh nghĩ đâu…

Túm cái quần tui phải giải thích thế nào với bạn trai đây? Tui đau đầu quá!

Mà hình như tui đã quên mất một chuyện gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc