Editor: Sakura Trang
Nếu trước kia nắm tay đặt ở bụng phu lang nhà mình vẫn là một mảnh bằng phẳng, đến tháng thứ tư trở đi liền dần dần hiện dáng vẻ mang thai, nhưng lúc Vi Sinh Lan ôm vào trong ngực vẫn là không có cảm thấy sức nặng bao lớn.
Mới vừa người trên xe lăn hướng nàng đưa hai tay ra, nhắc tới động tác này ngày gần đây phu lang nhà mình thường xuyên làm. Vi Sinh Lan cũng chưa từng cự tuyệt qua một lần, mỗi lần đều là thuận theo ý xe lăn người kia đem y ôm vào trong ngực.
“Thân thể Yến nhi nhưng mà khó chịu?” Vi Sinh Lan giọng ôn tồn hỏi, điều chỉnh tư thế để cho người trong ngực có thể dựa vào thoải mái hơn một chút.
Chuyện Đút đồ ăn này ở song phương cũng ngầm thừa nhận liền tự nhiên duy trì xuống, mấy tháng đều rất là thuận lợi, nhưng hôm nay người trong ngực đối với thức ăn nàng đút qua cũng chán ghét mà nghiêng đầu.
Lúc này người trong ngực chậm rãi lắc đầu một cái, nằm tựa vào trên người nàng hấp thu nhiệt độ.
Động tác Vi Sinh Lan trấn an đã từ thuận phủ sống lưng người trong ngực đổi tới khẽ vuốt kỳ trên bụng đã nhô lên rõ ràng của Kỳ Yến, suy tư chẳng qua mấy giây liền kêu Vân Sanh tới: “Đem những thứ này cũng bên xuống, phân phó để cho ngự thiện phòng làm tiếp một bàn.” Hơi dừng một chút lại nói: “Khẩu vị phải đa dạng.”
Luôn có một loại sẽ để phu lang nhà mình nguyện ý ăn.
Vi Sinh Lan biết người trong ngực bởi vì hài tử trong bụng cho dù chán ghét không muốn, cuối cùng cũng sẽ cố ép ăn, nhưng tại sao nàng phải nhường phu lang nhà mình chịu ủy khuất ở phương diện này.
“Thê chủ.” Kỳ Yến khẽ rũ mắt, đáy lòng khó hiểu có chút bất an. Ngày gần đây người trước mắt này dường như nhân nhượng y ở mọi phương diện, gần như mỗi một ngày...
Đối phương sẽ hay không cảm thấy y kiêu căng hoặc là... Chán ghét y? Loại ý niệm này chỉ nghĩ đến thôi, đôi con ngươi vốn đen thui càng ám trầm thêm mấy phần, mâu sắc sâu mực, liền bóng mờ cũng không cách nào lấp đầy trong đó.
Nhưng đồng thời lòng của y cũng mơ hồ có chút đau, một chút ưu tư ủy khuất không giải thích được tràn ra.
Suy nghĩ của y không đúng, y biết.
Hai tay Kỳ Yến nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay càng thêm lõm sâu, cảm giác đau đớn rõ ràng cuối cùng để cho y hơi thanh tỉnh chút.
“Buông tay.” Vi Sinh Lan hiếm thấy trầm giọng, dĩ nhiên lời còn chưa dứt nàng đã đưa tay đi tách.
Kỳ Yến còn đang ngẩn người thì tay nắm chặt thành quyền đã bị tách ra, mà người mới vừa tâm niệm chính đang kiểm tra nơi lòng bàn tay y có bị móng tay ấn bị thương không.
Hình như y vừa làm sai chuyện…
“Yến nhi.” Thấy trong ngực người trong ngực hoảng hốt sững sờ, Vi Sinh Lan căn bản liền không nói nổi một câu nặng lời, liền chớ đừng nói gì đến lời nói trách cứ nữa.
Phương pháp trấn an thật ra thì vẫn là hôn tương đối thực tế, cảm giác trên cổ bị hôn mút để cho Kỳ Yến đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hơi mở to tròng mắt nhất thời có chút không biết làm sao.
” Ừ...” Trong ngực người phát ra một tiếng than nhẹ dễ nghe, nhưng Vi Sinh Lan nghe xong chỉ dừng một chút cũng không dừng động tác lại, thẳng đến dung nhan trong trẻo lạnh lùng nhuộm màu hồng nhạt, hô hấp cũng dồn dập nàng mới chịu dừng lại.
Dựng phu sẽ lo được lo mất, Vi Sinh Lan cảm thấy nàng hiện đại khái là cảm nhận được tình cảnh này.
“Vừa nãy Yến nhi đều suy nghĩ chút gì?” Người trong ngực bị trêu đùa hiện lên đỏ ửng tỏ ra rất là ngon miệng mê người, Vi Sinh Lan nâng cằm người trong ngực lên, thưởng thức một hồi bờ môi ôn nhuyễn, tiếp đó nhẹ dụ dỗ hỏi.
Người nào đó đang ở trạng thái thất thần có thể nói là hỏi gì nói nấy, thanh âm hơi khàn rất là thấp: “Thê chủ nhường ta... Sẽ chán ghét ta...”
Dù lời nói có chút không liền mạch, nhưng Vi Sinh Lan không thể nghi ngờ là nghe hiểu. Chuyện này thả ở trước khi người này mang thai tử tự, nàng sẽ vì này bật cười. Thả vào hiện tại… Là do nàng không thể để cho phu lang nhà mình an tâm.
“Ta sẽ chán ghét chàng?” Vi Sinh Lan đem tay của người trong ngực kéo thả vào trên trái tim đang đập của nàng, rũ mắt nhìn chính là hiện ra mấy phân thần sắc thất vọng: “Yến nhi nói lời này... Thôi.” Tiếp đó lại thần sắc như thường tựa như chuyện không có chuyện gì xảy ra.
Kỳ Yến nhìn nàng như chịu tổn thương như vậy, tay bị kéo rút lại về phía sau. Cũng không bị ngăn lại.
“Không phải...” Kỳ Yến hoảng hốt, luống cuống nhìn nữ tử vẫn giữ thần sắc ôn nhã.
“Dĩ nhiên không phải.” Trừ để cho người nửa điểm thấp thỏm mấy giây, Vi Sinh Lan nửa điểm trêu đùa cũng không liền thuận theo thừa nhận một câu.
Người Trong ngực vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhưng cũng rõ ràng cho thấy thở phào nhẹ nhõm. Thấy vậy Vi Sinh Lan hơi híp mắt một cái, nâng tay lên giống như tùy ý nhẹ lướt một chút trên môi.
“Thật xin lỗi...” Thái độ nhận sai của Kỳ Yến bằng cách đem mình đưa tới cửa, tùy đối phương cắn mút môi của y, lực đạo so với trước kia nặng, để cho y cảm nhận được một chút đau đớn.
Nhưng mà chút đau đớn này làm sao so được với những lời làm tổn thương người vừa nãy, đây là ý tưởng của Kỳ Yến, vì vậy y càng rũ mắt lắp bắp nói: “Ta sai rồi.”
Vi Sinh Lan nghe vậy liền ho nhẹ một tiếng, nàng là thật thiếu chút nữa không nhịn được nhếch khóe môi, hiện giờ là cố gắng giữ vững biểu cảm.
“Tại sao không gọi thê chủ nữa” những lời này nói ra khỏi miệng, Vi Sinh Lan cũng cảm thấy nàng là vẫn không nhịn được bắt nạt phu lang nhà mình.
Bây giờ người trong ngực thành có cầu tất có ứng, một gọi liền nhiều lần, thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ nghe bao nhiêu ôn thuận có bấy nhiêu ôn thuận.
Không một lát, thức ăn trên bàn được người hầu đổi mới toàn bộ, Vi Sinh Lan giơ tay lên tùy ý kẹp một miếng thức ăn đưa tới trước mặt người trong ngực.
“Không thích?” Người trong ngực vừa định há mồm, Vi Sinh Lan nhanh mắt nhìn thấy y không tự chủ hơi nhíu mi, lúc này liền đem đũa dời đi chút. Phu lang Nhà mình đây là suy nghĩ nhận sai, cho nên không muốn từ chối nàng.
Kỳ Yến hơi ngẩng đầu lên phát hiện đối phương còn đang chờ câu trả lời của y, dưới đôi mắt sâu như mực nhìn chăm chú y không dám nói dối, chỉ đành phải gật đầu một cái, thấp giọng đáp lại: “... Không thích.” Thần sắc hơi có mấy phần cẩn thận.
“Cái này thì sao?” Vi Sinh Lan thần sắc tự nhiên đổi một món khác.
Lần này người trong ngực ngược lại là không cau mày theo phản xạ, khẽ cắn xuống một miếng nhai nuốt xong lần nữa ngửa đầu đáp: “Giống nhau.”
Thật là thành thực.
Người hầu bày thức ăn không nhận được lệnh lui ra chỉ đành phải cùng Vân Sanh đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều nói tân hoàng đế thịnh sủng quân hậu, hôm nay chính mắt thấy... Chỉ hai chữ ‘thịnh sủng’ tựa hồ là không đủ để biểu đạt.