BÀN VỀ DI CHỨNG CỦA GIẢ CHẾT

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt chàng thiếu hiệp, từng cụm từng cụm loang lỗ múa may trên mặt người, chúng đong đưa qua lại cực kỳ giống cá nhỏ bơi trong làn nước. Mặc dù chúng nghịch ngợm như thế nào, cũng không thể làm thiếu hiệp tỉnh khỏi giấc mộng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá trúc chạm vào nhau nghe tiếng xào xạc, phát ra âm thanh thoải mái làm say nức lòng người.

Hắn ngủ thật sự rất trầm, hô hấp đều đều lên xuống, mềm nhẹ vô cùng. Thiếu hiệp ngủ say trên triền núi thấp, tư thế lười biếng thoải mái, trong tay còn nắm một cái còi.

Khi Lục Tiêu lại đây, ánh vào mi mắt là một bức tranh thoải mái như vậy. Y không khỏi phóng nhẹ bước, vừa mau vừa nhẹ mà đi đến bên người Tông Niệm. Y ra ngoài vừa trở về, lại không tìm được người ở trong nhà, nghĩ lại một hồi liền tới sau núi này, quả nhiên, người trong lòng lại ngủ trưa ở đây.

Rõ ràng tuổi tác không còn nhỏ nữa, lại giống như một đứa trẻ, luôn thích chạy đến trong rừng trúc đợi. Trong lòng Lục Tiêu mềm mại vô cùng, ngưng thần nhìn mặt mày Tông Niệm, như thế nào cũng không dời mắt được.

Càng ở chung, y liền càng là không thể rời hắn, hận không thể làm một cái nhà trúc, bỏ Tông Niệm vào mang trên người, ngậm ở trong miệng.

Lục Tiêu không nhịn được cúi xuống. Như chuồn chuồn lướt nước mà mút hôn thân người trong lòng đang ở mộng đẹp.

Hắn quấy rầy như vậy, có muốn ngủ tới đâu, cũng chỉ có thể tỉnh lại. Tông Niệm mơ mơ màng màng mà mới vừa mở mắt ra, môi liền bị một đầu lưỡi ướt nóng cạy ra.

"Ưm……" Hắn có chút mê mang, bị động thừa nhận nụ hôn này. Lục Tiêu thích nhất thừa dịp hắn mới vừa tỉnh ngủ đánh lén, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà Tông Niệm còn chưa tỉnh hẳn, chỉ có thể ngơ ngác mà mặc y muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn này của y có hơi lâu quá rồi, Tông Niệm có chút thở không nổi, liền đẩy đẩy y. Lục Tiêu không tha mà chỉ đem đầu lưỡi rụt về, môi vẫn vuốt ve ở môi Tông Niệm, hàm hồ nói: "Kỷ Chi…… Chúng ta đã lâu không gặp rồi."

Đã hoàn toàn bị y hôn tỉnh Tông Niệm thực sự bất đắc dĩ: "Rõ ràng mấy canh giờ trước còn ở cạnh mà.". ngôn tình ngược

"Không chịu." Ở điểm này, Lục Tiếu rất ngang ngược không nói lý, "Chỉ cần một khắc không thấy được Kỷ Chi, ta liền cảm thấy hoảng hốt." Lời y nói như một chuyện hiển nhiên, cũng không màng Tông Niệm quay đầu tránh né, giữ cổ hắn lại hôn tiếp.

Trong nhiều loại cử chỉ thân thiết, Lục Tiêu thích nhất đó là hôn môi hắn. Lục Tiếu luôn là không quan tâm đến thời gian địa điểm, chỉ cần muốn, sẽ trực tiếp làm. Hắn cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy nó quá nhiều, thật sự có chút ngượng ngùng.

Hai người lại ngọt ngào hôn hồi lâu. Gió ngừng, lá cây cũng không phát ra tiếng ào ào nữa, rừng trúc trên dưới yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ môi lưỡi tương giao, phát ra tiếng nước đặc biệt rõ ràng.

"Kỷ Chi……" Lục Tiêu thấp giọng nói: "Ta muốn ban ngày tuyên dâm, ở chỗ này." Y ám chỉ trắng trợn đặt tay trên đai lưng Tông Niệm.

Tông Niệm mở to hai mắt, rõ ràng là bị lời đề nghị của Lục Tiêu làm cho cả kinh. Sắc mặt hắn có hơi hồng, tuy rằng lúc trước cũng không phân ngày đêm mà lăn lộn một hồi, nhưng đó là ở trong phòng. Đây chính là trong rừng! Tuy nói sẽ không có người tới, nhưng bốn bề không ai, mà nói muốn làm vào ban ngày ——

"Không được." Tông Niệm lắc đầu, hắn l liếc Lục Tiêu một cái, xem đôi mắt y nheo lại, lóe lên vẻ chấp nhất, liền biết Ma đầu này lại bắt đầu tùy hứng.

Trong lòng Tông Niệm hạ quyết tâm, cho dù lúc này Lục Tiêu nói cái gì hắn đều phải kiên quyết phản đối, đây cũng là lúc phải quản gia cho nghiêm.

Tuy hắn nghĩ rất tốt, lại quên mất tính cách của Lục Tiêu, hắn làm kiểu nào cũng không chịu đứng dậy.

Chỉ thấy Lục Tiêu kề sát bên tai Tông Niệm, thổi nhẹ vào tai hắn nói: "Sáng nay Kỷ Chi bỏ thứ đồ kia vào, ta còn chưa lấy ra đâu." Y dứt lời, đắc ý liếm liếm vành tai Lục Tiêu, nhìn lỗ tai đỏ từ trên xuống dưới cổ, ánh mắt tối sầm lại.

Sắc mặt Tông Niệm quả nhiên thay đổi, có chút sốt ruột nói: "Huynh…… Huynh không khó chịu sao? Mau lấy ra đi."

....

Sau đó thì làm ngoài rừng trúc luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc