BẰNG LAN GIANG NGUYỆT

Edit & Beta: DK

Rượu chôn ở dưới chân núi đã lâu được đào lên, khi hai người Triệu Từ vào cửa, Triệu Tuyển, Tam Nương, Thiệu Sơn đã ngồi vào bàn chờ từ lâu.

Không có cây nào mà vừa bị gió thổi qua đã “Ào ào” rơi cánh hoa trên đất, chắc hẳn Triệu Úc đã sớm chuẩn bị, rồi nhờ bọn họ trong bóng tối hỗ trợ. Khi Dư Tam Nương hồi âm nói muốn tới kinh thành, Từ Phong Cận vẫn chưa suy nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại nàng thân là nữ nhi, lại một mình đi gần trăm dặm đường, không ai đi cùng đương nhiên sẽ cảm thấy nguy hiểm, từ trước đến giờ Dư Tam Nương tiếc mệnh, dù cho nàng không sợ cũng sẽ dẫn theo tùy tùng, chắc hẳn Triệu Úc đã nhúng tay vào việc này, phái người hộ tống. Hắn không có cha mẹ, Dư Tam Nương dầu gì cũng nuôi lớn hắn thành người, bây giờ miễn cưỡng làm cao đường, coi như chấp nhận được.

Ngồi xuống bàn hỏi một chút, quả thực như vậy, Dư Tam Nương nói: “Nếu là bái đường, dù sao cũng phải chọn ngày đẹp, mắt thấy sắp tới mười lăm, vương gia muốn qua rằm? Hay làm trước đấy?”

Triệu Úc đáp: “Ta muốn làm luôn trong mấy ngày này, qua mười lăm, huynh trưởng phải trở về phương Bắc, bản vương cũng ra ngoài cùng vương phi một chuyến, bây giờ vừa vặn có bà chủ Dư ở kinh, đành khổ cực nhờ ngươi thu xếp một phen.”

Dư Tam Nương vội đáp: “Không khổ cực không khổ cực.”

Từ Phong Cận cầm trống bỏi trong tay lên, cười không khép được miệng, thỉnh thoảng xoay xoay hai cái khiến Thiệu Sơn chú ý: “Tẩu tử mua thứ này, là muốn tặng cho ai?”

Từ Phong Cận “tùng tùng” thêm hai cái, lớn tiếng khoe khoang nói: “Đây là tín vật đính ước Úc lang đưa cho ta.”

Triệu Úc đang nói chuyện đứng đắn, thấy hắn lấy đồ chơi cho trẻ con ra khoe khoang, không khỏi nóng mặt nói: “Thôi, trở về rồi hãy nói, các vị ăn cơm trước đi.”

Trước khi rời khỏi trấn Bắc Sơn, hắn lại ghé qua nhà ân công một chuyến, nhưng vẫn vắng lặng không ai trở về như trước. Trong lòng Từ Phong Cận đắn đo bất định, ngước mắt nhìn Triệu Úc đang ngồi bên cạnh, không khỏi buồn rầu, mặc dù sáng nay Triệu Úc nói ra mấy lời khả nghi, nhưng chưa đủ để cho rằng y là ân công, nhưng suy ngẫm kỹ cũng không phải không thể. Dù sao thì nội tâm Triệu Úc đen tối, nhưng ngoài mặt vẫn là người ôn nhu, lại thêm lúc trước là thiếu niên, lòng dạ chưa như bây giờ…

Từ Phong Cận nghĩ như vậy, liền cảm thấy càng ngày càng giống, nếu thật là Triệu Úc, y không muốn nói, thì có thể giấu kín không một lỗ hổng, dù cho xảy ra bất trắc y vẫn có thể bị che giấu, trừ phi đưa ra chứng cớ xác thực khiến cho y á khẩu không trả lời được, thế nhưng chứng cớ này tìm ở đâu bây giờ…

Đúng rồi, Từ Phong Cận bỗng nhiên nhớ ra Triệu Úc từng hai lần lộ ra sơ suất, một lần khi say rượu, một lần là lúc chưa tỉnh ngủ, nhưng nghĩ tới Triệu vương gia sẽ chẳng tắm hai lần trên một dòng sông, Từ Phong Cận cân nhắc nửa ngày, trong lòng có tính toán.

Sau khi hồi phủ Dư Tam Nương bắt đầu bận rộn, mua vải vóc, làm hỉ phục. Buổi trưa ngày kế, Từ Phong Cận mới vừa đặt lưng xuống nghỉ ngơi đã bị Dư Tam Nương kéo dậy đo chiều cao, bắt hắn xoay đi xoay lại, rồi còn hỏi: “Úc vương gia có thật lòng với ngươi không?”

Từ Phong Cận đáp: “Đương nhiên là thật lòng.”

Dư Tam Nương lại nói: “Sao ngươi chắc chắn như thế?”

Từ Phong Cận tự tin bừng bừng: “Ta với y ngày đêm ở chung, đương nhiên có thể xác định y thật lòng hay không.”

Dư Tam Nương thấy hắn bình tĩnh như thế, không nói thêm gì nữa: “Dù sao thì tốt hay xấu tự bản thân ngươi ước lượng được, sau này có bị ủy khuất thì trở về nam quán, tuy rằng ngươi hết ăn lại nằm, chẳng kiếm được mấy đồng cho ta, nhưng trở lại chạy việc vặt cũng tạm chấp nhận được.” Nói xong liền thở dài: “Sao cũng không nghĩ ra, có ngày ta sẽ tự mình tiễn ngươi xuất giá.”

Từ Phong Cận cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, ngoài miệng nói: “Nếu ngươi tiễn ta xuất giá, sau này già rồi ta sẽ đưa ma giúp ngươi.”

Dư Tam Nương nhất thời không phân rõ tốt xấu, nghe thấy chữ chết đã phản ứng lại ngay: “Ta phi!” Rồi giơ lên thước gỗ trong tay muốn động thủ, Từ Phong Cận vội chạy ra ngoài phòng: “Ta nói sai hả? Ta không lo thì ai lo cho ngươi? Lúc ngươi sống làm những việc như thế rồi chết đi ai lo mộ phần cho, nếu như muốn sau này yên ổn dưới suối vàng! Còn không cho ta lo cho ngươi!”

Cả người Dư Tam Nương nóng phừng phừng, chỉ muốn tìm cây chổi phất trần đánh người. Nổi nóng nên quên mất đây là phòng của Triệu vương gia, lục tung tùng phèo một trận, quả thực tìm được món đồ vừa tay. Nàng mài răng hung hăng mắng vài câu, đến khi đuổi ra ngoài, Từ Phong Cận đã chạy đi đâu mất.

Gần tới chạng vạng Triệu Úc mới từ bên ngoài trở về, mấy ngày nay thái tử Đông cung bị trọng thần kết tội, Triệu Đoan dường như đã có ý định phế truất ngôi vị, ai làm thái tử đối với Triệu Úc mà nói đều không có gì quá quan trọng. Nếu là người có bản lĩnh, vậy thì tương lai sẽ trở thành thánh chủ minh quân chăm lo cho bách tính, nếu là người không có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ có chí lớn lật đổ triều đình. Y không thèm để ý, nhưng lại có người canh cánh trong lòng, nghĩ đến Phùng Cánh chắc hẳn bây giờ đứng ngồi không yên, không cần chờ lâu, sẽ chủ động tới cửa, đưa tới đáp án y muốn.

Sau khi bước vào cổng lớn mắt không tự chủ được hướng về phía cửa sổ thư phòng, thấy Từ Phong Cận không ở đó, liền trực tiếp đi nội thất tìm người, vốn muốn hỏi hắn đã ăn cơm tối chưa, nhưng vừa đẩy cửa ra đã thay đổi sắc mặt.

Trong phòng khắp nơi bừa bộn, như bị người lật tung một lượt, Triệu Úc đi tới phía trước mở ra cánh cửa tủ đàn hương, nhặt được một chiếc mặt nạ điêu khắc tinh xảo, mặt ngoài trải qua sự bào mòn của năm tháng, sớm đã phai màu, Triệu Úc xoa xoa dòng chữ Lâm An mười lăm tháng năm khắc bên dưới, khẽ cau mày.

Y có rất nhiều vật cũ đều được Trình Kiều cất giữ, mấy ngày trước còn muốn thừa dịp Từ Phong Cận không ở, mang vật này chuyển sang nơi khác giấu đi, lại không nghĩ nhanh như vậy đã bị hắn…. Phát hiện?

Không có việc gì có thể làm khó được Triệu vương gia, việc này nếu muốn nói, thì đã nói từ rất lâu rồi, nếu như không muốn nói, thì phải ra sức giấu đi.

Mấy tháng này tâm ý hai người tương thông, thân phận ân công của Triệu Úc bị phát hiện bây giờ thì hơi có chút lúng túng. Y vốn muốn tìm một người thế thân đến gặp mặt Từ Phong Cận, nhưng nếu để Từ Phong Cận đi báo đáp người khác, Triệu vương gia lại không nỡ, nghĩ đến việc Từ Phong Cận luôn miệng khen ân công, người được khen là y – Triệu Úc, nếu như Từ Phong Cận khen một người không liên quan, đừng nói ghen, chỉ nghĩ thôi Triệu vương gia đều có thể nghiền nát cốc trà.

Nhưng nếu Từ Phong Cận biết chân tướng, thì quan hệ giữa hai người có hay không chỉ là tình ái thuần túy? Những lời Từ Phong Cận nói với Tiêu Địch đến bây giờ Triệu Úc vẫn còn nhớ rõ, trước kia dấu thân phận, là muốn lúc mấu chốt lấy ra để lợi dụng, thế nhưng bây giờ gạt thân phận, là không muốn thứ đó trở thành sự ràng buộc giữa hai người… Đáy mắt Triệu Úc sâu thẳm, không biết nghĩ cái gì.

Tuy rằng chưa tới ngày mười lăm tháng tám, mặt trăng đã sáng tròn tựa như mâm ngọc. Từ Phong Cận từ ngoài trở về, trong tay mang theo hai vò rượu thượng đẳng Thu Lộ Bạch Tương, rượu này vị cam hương thuần, cảm giác dịu nhẹ, không gắt lại nồng, rất hợp khẩu vị của hắn, muốn trở về cùng Triệu Úc đối ẩm. Ai ngờ bàn đá dưới tàng cây đã có một người đứng, dáng người thẳng tắp đứng chắp tay sau lưng, chỉ nhìn bóng lưng liền cảm thấy phong thái thanh nhã ngọc thụ lâm phong, Từ Phong Cận nhìn nửa ngày, đang định mở miệng, người kia quay đầu lại, dưới ánh trăng chính là Triệu Úc đang ngắm hoa.

Triệu Úc thấy trên tay hắn có hai vò rượu, hỏi: “Vương phi đi đâu vậy?”

Từ Phong Cận tiến lên, đem rượu đặt lên bàn nói: “Đi hầm rượu lấy được hai vò rượu ngon, dự định cùng vương gia đối ẩm ngắm sao.”

Từ Phong Cận cảm thấy hôm nay Triệu Úc có gì đó rất lạ, trên mặt một bộ dáng dấp sớm đã chuẩn bị, chẳng lẽ là thần cơ diệu toán, biết hôm nay hắn định gài bẫy y? Không thể, Triệu Úc lợi hại đến đâu, cũng không thể học được thuật đọc tâm như vậy.

Hai người mỗi người một suy nghĩ riêng, nhìn nhau nở nụ cười, nhưng trong lòng đồng thời nghĩ: Cười đến đẹp như vậy, khẳng định không có ý tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc