BẰNG NƯỚC MẮT VÀ LẶNG CÂM

người dịch: idlehouse

Từ phần mềm 2 chiều trên máy vi tính lúc ban đầu cho đến hệ thống huyễn thực  của hiện nay, độ khó của việc giải mã ngày một tăng hẳn lên.  Phương Trì cũng đã từng học công nghệ máy tính, tuy tự nhận trình độ của bản thân chỉ tầm tầm, nhưng ít nhiều gì cũng là người trong ngành.  Người ta nói, người trong nghề nhìn hiểu (người ngoại đạo không thông), cô nhìn vào vẫn có thể hiểu được.

Chỉ mới xem có một lần duy nhất mà đã có thể giải mã được Rạn Băng, nếu như Tạ Vi Thời không khoác lác, thì tức là chàng chính là một đại thần thâm tàng bất lộ với trình độ sánh được với cả Guest.  Trong giới này, không ai không biết Guest tài tình nhất ở chỗ từ xưa đến nay anh ta chưa từng thất bại khi giải mã. Ngày xưa, trong giải đấu hacker thế giới, Pwn2Own, so với T.N.T thiện giải phòng thủ, Creeper với phong cách dữ dội cuốn lấp, thì sức tấn công thần tốc và nhẹ nhàng nhưng chí mạng của Guest đã tạo nên tác dụng mấu chốt nhất.     Chỉ có điều, một Tạ Vi Thời xuất thân ngành y, chưa từng theo học công nghệ máy tính một cách chính quy, có thể sở hữu trực giác như của Guest ư?

“Đừng nói anh là Guest chứ?” Phương Trì trêu.

“Cô cảm thấy giống không?” Tạ Vi Thời vẫn một vẻ núi Thái Sơn có sụp đổ mặt vẫn tỉnh bơ, hệt như vừa mới rồi, rõ ràng chàng chưa thoát ra được khỏi game, nhưng  vẫn khăng khăng chống chọi một mình.

“Guest  sa sút đến độ thành thanh niên quạ……..”  Phương Trì cười tự giễu, “Nghĩ thoáng thật đấy.”

Đừng nói gì những nơi cao chót vót trên đỉnh kim tự tháp như cục an ninh mạng và Maandala, tuỳ ý chọn đại một công ty mạng internet nào đó, Guest đều có thể no ấm cả đời.  Phương Trì nhớ đến chuyện Tạ Vi Thời phải mượn của Phi Phi 100 tệ đêm hôm qua, rồi lại nhìn những quần áo không thể nào tầm thường được hơn trên người chàng, cảm thấy chàng bảo bản thân nghèo, chỉ sợ rằng thật sự là nghèo.

“Guest thì không làm quạ à?” Tạ Vi Thời làm việc trên máy tính, lầm bầm hỏi.  Lúc nãy khi xem Rạn Băng, nội dung của Rạn Băng đã được ghi lại trên máy tính của chàng, y như kiến nghị của Phương Trì, từ ba chiều giảm xuống một đoạn phim hai chiều có thể xem trên màn hình.

“Là Guest thật à?” Phương Trì làm bộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, đưa một cuốn sổ giấy trắng tới, “Ký tên cho tôi đi.  Tôi có một người bạn sùng bái anh lắm đấy.

“Đừng đùa.”  Tạ Vi Thời mỉm cười, đẩy cuốn sổ ra.  Chàng gõ nút mở đoạn ghi hình 2 chiều của Rạn Băng lên, điều chỉnh tốc độ của phim cho thật chậm lại, rồi chỉ từng hình ảnh phóng lớn cho Phương Trì xem.

Đấy là hình ảnh bằng tia hồng ngoại của những đường băng rạn nứt khổng lồ, sóng địa chấn,  và núi lửa phun trào, cảnh tượng như tận thế của dung nham bao phủ khắp nơi thiêu đốt hết thảy.  Chỉ nhìn bức hình ở dạng tĩnh như thế này cũng đủ khiến lòng người nảy sinh cảm giác căng thẳng, sợ hãi, và tuyệt vọng.  Phương Trì chợt nhớ đến dòng chữ ký khi My Gian Xích xuất hiện lần đầu tiên:

Lửa trong lòng đất lưu chuyển, đổ dồn; một khi dung nham phun trào, sẽ thiêu rụi cỏ hoang hết thảy, cùng với cây rừng, hơn nữa vì thế không thể thối rữa.

Trong tấm hình đó có nhiều mẫu phân dạng xen lẫn, hỗn loạn, đẹp đẽ, thần bí, khiến người ta cảm thấy mình đang ở giữa một vũ trụ bao la vô hạn. Phương Trì chưa bao giờ được xem thấy những mẫu phân dạng trong thế giới huyễn hực, nhưng có lẽ những mẫu phân dạng này, khi trở nên lập thể trong thế giới huyễn thực, nhất định sẽ rất kỳ diệu, nhất định sẽ sống động và đẹp hơn nhiều! Những vòng xoáy vô hạn và bất tận ấy, tựa như sâu thẳm cho đến điểm cuối của thời gian, khiến cho Phương Trì chỉ muốn giựt lấy kính huyễn thực đeo vào mắt, chìm đắm trong Rạn Băng để khám phá.

“Lúc mở đầu, thông qua tấn công mạnh mẽ vào thị giác với hình ảnh số học và thiên nhiên, cùng với hình ảnh bí ẩn tâm linh khiến người xem gỡ bỏ tuyến phòng bị tâm lý.  Tôi đoán rằng âm nhạc cũng được gài đặt tương tự như thế.”

Chàng mở quang phổ của trường âm thanh lên, ngay phần đầu, ở vị trí dưới 20Hz trở đi, chợt xuất hiện một đỉnh âm thanh cục bộ nho nhỏ.

“Sóng siêu âm.” Phương Trì buột miệng.

Tần số của sóng siêu âm thấp hơn 20Hz, tai người thường không nghe thấy được.

Tạ Vi Thời gật đầu, “Phải. Biên độ dao động của đoạn sóng siêu âm này có lẽ khá gần với biên độ sóng não của người thường, có thể tạo nên một sự cộng hưởng từ đại não của con người, rồi từ đó tạo nên một kích thích mãnh liệt trong đầu người dùng, khơi dậy sự bất an và sợ hãi, thậm chí điên rồ.  Ảnh hưởng cụ thể ra sao thì còn phải trông vào tần số dao động khác nhau trong não của người dùng. “  Chàng nhìn Phương Trì một cái, “Rõ ràng là nó đã đánh động được não của cô.”

“Đầu tiên là phá huỷ, rồi xây lại, sau đó khống chế.”  Phương Trì khẽ nói, “Đây là nguyên tắc gây nghiện của Rạn Băng.”

“Phải.”  Tạ Vi Thời nói, “Cô có biết loại thuốc LSD không?”

Đương nhiên Phương Trì biết loại thuốc LSD.

Tên khoa học của LSD là Lysergic acid diethylamide, do nhà hoá học Albert Hoffman tổng hợp năm 1938.  Loại thuốc LSD này, chỉ cần 100 mirogram là đã đủ khiến một người thường liên tục phát sinh ảo giác 6-12 giờ đồng hồ.  Liều lượng đó chỉ là 1/10 trọng lượng của một hạt cát.  LSD được lạm dụng rộng rãi trong các phong trào hippy ở tây phương trong các thập niên 50 và 60.  Con người xem mỗi một lần dùng LSD như một cuộc du hành kỳ bí (trip).  Trong cuộc du hành đó, con người có thể nhìn thấy không gian và thời gian bị bẻ méo, nhìn thấy thế giới huyền ảo, cảm thụ được cảm giác linh hồn rời khỏi cơ thể, cơ thể bay lơ lửng trong không trung.  Thậm chí người dùng còn có thể quay về quá khứ, tìm lại được ký ức đã đánh mất của mình. Tuy LSD không gây ra sự phụ thuộc sinh lý như heroin, nhưng sẽ có hại cho xã hội vì gây nên trở ngại về nhận thức.  Vì vậy cho tới nay, các nước trên thế giới đều liệt kê LSD trong danh sách các loạt thuốc cấm.

Tháng Giêng năm ngoái, Cục 19 đã âm thầm theo dõi một cuộc giao dịch LSD với số lượng lớn trong web chìm, Phương Trì nhận được lệnh từ Hồng Cẩm Thành, dùng thân phận của Mai Đỗ Sa để tham gia điều tra, phát hiện tất cả mọi manh mối đều chỉ về một công ty phát triển và nghiên cứu các loại thuốc trị bệnh tâm thần trong nước—-Thần Kinh Hoa Hồng.

Tháng Ba, cô gửi một báo cáo điều tra đến Cục 19, hoài nghi một cách hợp lý rằng Thần Kinh Hoa Hồng  đang tiếng hành nghiên cứu, phát triển, và buôn lậu một thế hệ mới của các chất gây ảo giác.

Tháng Tư, đội đặc công cho nhiệm vụ “Truy bắt hồ ly” được thành lập nhắm vào Thần Kinh Hoa Hồng, Thịnh Diễm lãnh chức vụ đội trưởng, Mai Đỗ Sa tiến nhập Thần Kinh Hoa Hồng với thân phận nằm vùng, Thịnh Diễm đảm nhiệm chỉ huy đội đặc công phụ trách nhiệm vụ và nắm vai giữ liên lạc với Mai Đỗ Sa.

Sau khi tiến nhập Thần Kinh Hoa Hồng, Phương Trì phát hiện công ty này vô cùng giảo hoạt, hoàn toàn không sản xuất các chất gây ảo giác.  Bọn chúng bán công thức của thuốc gây ảo giác cho những hãng sản xuất bất hợp pháp ở nước ngoài, rồi thu tiền cấp phép rất cao.  Còn những loại thuốc Thần Kinh Hoa Hồng nghiên cứu và phát triển trong nước luôn được canh gác ở trạng thái bảo mật cực cao, đã rất nhiểu lần Phương Trì tìm cách tiếp cận CEO của Thần Kinh Hoa Hồng là Tổ Phong cùng với vài người trong ban điều hành của y, nhưng ngoài việc hay tin có một thế hệ mới của các chất gây ảo giác đang được nghiên cứu ra, thì không có thu hoạch gì khác.  Điều tra gặp bế tắc.

Tháng Chín, một thế hệ ma tuý mới tên là Siren được thành công nghiến cứu và phát triển, Phương Trì nhận được thông tin chính xác, công thức điều chế Siren sẽ được mang theo để tiến hành giao dịch với trùm buôn ma tuý Cò Trắng của bang Shan thuộc Miến Điện vào ngày mùng 2 tháng Mười.  Đội “Truy bắt hồ ly” đã sẵn sàng đợi lệnh, liên lạc với hình cảnh quốc tế, chuẩn bị tóm trọn Thần Kinh Hoa Hồng và băng đảng của Cò Trắng trong cùng một mẻ lưới.

Ngày mùng 2 tháng 10, giao dịch diễn ra như đã hẹn.  Trong quá trình chuyển giao công thức điều chế, băng đảng Cò Trắng bất thình lình bắt giữ Mai Đỗ Sa, giết chết một hình cảnh quốc tế cũng đang nằm vùng trong băng đảng.  Hình cảnh quốc tế lập tức ra tay, trận chiến bùng nổ. Đối diện với sự kiện phát sinh đột xuất ấy, đội đặc công “Bắt hồ ly” không thể không lập tức phản ứng, gia nhập trận chiến.  Thịnh Diễm vì đoạt chiếc va li đựng công thức của Siren nên mới bị địch bắt.  Mà đến cuối, điều không ai ngờ được là chiếc va li Thịnh Diễm dùng sinh mạng để đổi lấy, là va li rỗng.

Tạ Vi Thời thấy Phương Trì đang thừ người, hỏi cô: “Nghĩ gì vậy?”

Phương Trì giật mình hoàn hồn, nói: “Biết.”  Cô lại hỏi, “Ý anh muốn nói là, Rạn Băng và LSD có vẻ giống nhau?”

Tạ Vi Thời mang ý cười nhạt: “Thông minh.”

Phương Trì ngẫm nghĩ, nói: “Anh so sánh như thế, đúng là có lý.  Rạn Băng cũng y như LSD, đều gây rối loạn cảm xúc và cảm giác nơi người dùng, không như các loại ma tuý kiểu heroin, có thể trực tiếp tổn thương đến các cơ quan và các mô của cơ thể con người.”

Tạ Vi Thời thoáng cười, nói: “Chẳng hạn như ‘hiệu lực từ quá khứ’ kinh điển của LSD đã xuất hiện ở cô.  Chẳng phải trước đây cô đã nói rằng trong Rạn Băng có một giai điệu hiện giờ vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô sao?”

Phương Trì chán nản nói: “Hiện giờ nó vẫn còn.”

Tạ Vi Thời nói: “Vậy là đúng rồi. Mà tính gây nghiện của nó cũng tương tự. Người đã xem Rạn Băng kỳ thực không hẳn là thật sự nghiện nó.  Họ sẽ muốn được coi tiếp, giống như đã được ăn món ngon rồi thì không khỏi muốn ăn thêm lần nữa.”

Phương Trì: “Good trip?”

Tạ Vi Thời cười: “Đúng, good trip.  LSD còn có thể mang đến bad trip, nhưng tôi đoán rằng bọn sản xuất Rạn Băng đã điều chỉnh để giảm thiểu xác suất của những bad trip.”

Phương Trì gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm kinh hãi.

Câu nói của Tạ Vi Thời nhìn vào có vẻ rất nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng thật ra đàng sau nó là một tầng ý nghĩa—-trải nghiệm Rạn Băng mang đến cho người dùng dựa vào ngẫu nhiên. Mỗi một hạt giống đem lại một trải nghiệm khác nhau. Tạ Vi Thời chỉ mới xem có một lần, mà đã có thể suy luận ra được rằng mỗi một trải nghiệm sẽ khác nhau, như  vậy có nghĩa là chàng đã thật sự giải mã được toàn bộ Rạn Băng, vốn không phải là nói khoác trước đó……  Đồng thời, Phương Trì cũng chợt nhận ra rằng trải nghiệm Rạn Băng mang đến cho mỗi người cũng có sự chênh lệch.  Liên tưởng đến những cô gái đã xem Rạn Băng lần trước ở Thời Đại Black Metal, đúng là họ không giống nhau.

Mỗi một hạt giống của Rạn Băng đều mô phỏng một “trip” của LSD một cách hoàn hảo thông qua hệ thống huyễn thực, mà lại còn có thể loại trừ những bad trip trong LSD, lẽ nào còn chẳng phải đáng sợ hơn cả LSD sao?  Trong đầu cô chợt lập tức trỗi dậy một ý nghĩ, Phương Trì không khỏi rùng mình. Cô vội vàng hỏi Tạ Vi Thời:

“Nếu anh đã giải mã được Rạn Băng rồi, thì có thể đoán được đại khái ai là người tạo ra nó không?”

Tạ Vi Thời thoáng chững lại, chút gợn sóng vút qua đôi mắt nai ấy.  Chàng nói: “Không đoán ra được.”

Phương Trì nhạy cỡ nào chứ, sao lại không thấy được chút biến hoá chớp qua trong mắt chàng. Cô hỏi: “Không có cảm giác nào sao? Ví dụ như, giống cách của ai đó làm?”

Tạ Vi Thời lắc đầu, ánh mắt ảm đạm hẳn đi.  “Lúc xem nó, trong một khắc rất ngắn ngủi, tôi có cảm giác rất quen thuộc.  Nhưng không có khả năng.  Người tôi biết, sẽ không làm ra chuyện này.  Cũng……..không thể làm ra chuyện này.”

Phương Trì đang thất vọng, song lại nghe Tạ Vi Thời nói:

“Chắc là Rạn Băng không phải do một người làm ra, mà là một tổ chức.”

Đồng tử của Phương Trì run lên, cô cắn chặt môi.

Ngày đó, Hồng Cẩm Thành nói với cô, từ sau nhiệm vụ “truy bắt hồ ly,” Thần Kinh Hoa Hồng liền ngưng  nghiên cứu các dược phẩm sinh hoá phi pháp. Cô vốn mò mãi mà không tra ra được tình hình thần bí trong phòng thực nghiệm của Thần Kinh Hoa Hồng, bây giờ đã ngừng mọi hoạt động thí nghiệm rồi thì cơ bản sẽ không còn khả năng để lấy được chứng cứ nữa, nếu muốn tiếp tục điều tra vụ này.  Nhưng lẽ nào Thần Kinh Hoa Hồng thật sự cứ như thế rửa tay gác kiếm, triệt để trở thành một công ty dược phẩm lương thiện?

Cô không tin! Tuy Phương Trì không tin con người vốn mang bản tính ác, nhưng cô tin vào thuyết gen.  Một công ty có sẵn mầm ác ở trong nó, thì sẽ không có khả năng triệt để đón nhận ánh sáng.  Sự xuất hiện của Rạn Băng, thời gian vừa khớp như vậy, cứ như là lấp chỗ cho việc trong phòng thực nghiệm bị đình chỉ. Không còn Siren nữa thì bọn chúng vẫn có Rạn Băng.  Lẽ nào Rạn Băng chính là một truyền thừa hoàn mỹ của Siren?

Lồng ngực Phương Trì cuồn cuộn dậy sóng, lập tức đầu đau như muốn nứt toác, nỗi phẫn hận,  căm thù, ghê tởm dâng trào trong tim cô, muốn huỷ diệt hết thảy.     Không, đây chỉ là trực giác của Phương Trì cô, là giác quan thứ sáu của cô. Hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ nào để chứng minh Rạn Băng chính là từ tay Thần Kinh Hoa Hồng mà ra. Cô chỉ có thể hoài nghi theo lý, rồi bắt đầu điều tra—-

Cố nén nhịn kích động bạo lực của mình, Phương Trì bổ nhào đến bên bàn ăn, kéo một ngăn kéo ở bên dưới, lấy ra mấy viên thuốc, dùng nước lạnh ngay trên bàn nuốt hết xuống. Cô ngửa đầu, ngồi dưới sàn, tựa vào bàn,  thừ người ra hồi lâu.   Một ngày rưỡi không uống thuốc ức chế alpha, thì ra vẫn không ổn…….

Tạ Vi Thời trông thấy hành động lạ thường của cô, bước đến gần sờ trán cô.  Cơ thể của Phương Trì là mẫu mẫn thuốc, sau khi uống xong thuốc ức chế alpha, cảm xúc liền nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn toả chút hung bạo chưa tản hết, mắt nhìn Tạ Vi Thời chòng chọc.

Tạ Vi Thời lại kiểm tra mạch của cô, hỏi: “Vẫn là phản ứng đối với Rạn Băng?”

Phương Trì nhìn chàng chằm chằm, nghĩ trong lòng: không uống thuốc thì tôi đã xé xác anh ra—–

Tạ Vi Thời lấy lọ thuốc kia ra nhìn, lọ thuốc trắng bóc, không có gì cả.  Không có bất cứ nhãn hiệu hoặc hướng dẫn, đấy vốn là thuốc Hà Tâm Nghị đặc phối cho cô.  Tình trạng của cô hiếm gặp, không phát sinh nhiều, cho nên thuốc cứ  điều chế theo triệu chứng của cô thôi, huống chi Cục 19 cũng không cho phép nhập thuốc đặc biệt riêng cho cô—tình thế đó nhất định sẽ khiến các tổ chức tình báo nước ngoài sinh nghi.

Tạ Vi Thời nói: “Cho tôi một viên uống thử xem.”

Phương Trì: “……..”

Cô giựt phắt lọ thuốc lại từ trong tay Tạ Vi Thời.

————– Hết quyển 1 —————

Bình luận

Truyện đang đọc