BẢO BỐI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Uyển Tình cắn chặt răng, không dám phát ra một tia âm thanh phản kháng. Tay của Mục Thiên Dương lướt qua thắt lưng của cô, chậm rãi hướng về phía trước, nắm thứ mềm mại trước ngực của cô. Đối với sự vướng bận của áo sơ mi gì đó, một tay hắn chặn nó đẩy lên, sau đó bàn tay đến sau lưng cô, mở móc khóa áo nội y.

Cúi đầu, mút vào nơi no đủ của cô, dần dần nổi giận lên: "Mặc thành như vậy, em cố ý sao?" Nói xong đã cởi sơ mi cùng nội y của cô ra, làm nửa người trên của cô xích lỏa mà ngồi trên đùi hắn.

Không lâu, mục tiêu của Mục Thiên Dương chuyển hướng nửa người dưới của cô, hừ lạnh một tiếng: "Em quả nhiên là cố ý!" Cư nhiên mặc quần bò!

Không nói hai lời, hắn cũng cởi sạch dưới nửa người của cô. Hừ, tự gây nghiệt không thể sống! Em mặc một cái váy, anh sẽ không cởi sạch em.

Tách hai chân cô ra ngồi ở trên đùi mình, hắn nâng mông của cô lên, làm cho cô dễ dàng đối diện thứ cứng rắn của mình, chậm rãi áp xuống.

"Ừm......" Uyển Tình than nhẹ, hai tay gắt gao mà bắt lấy vai hắn, thân mình mẫn cảm run rẩy.

"Thả lỏng một chút......" Mục Thiên Dương thấp giọng thở gấp, cảm giác chỉ có tiến vào một phần đầu. Nhưng hắn đã nhịn không được, liền mạnh ấn cô xuống, đồng thời va chạm lên trên ——

"A ——" Uyển Tình hét lên một tiếng, ngã vào trong ngực hắn, dưới thân cùng hắn chặt chẽ kết hợp.

"Đừng......" Mục Thiên Dương thỏa mãn mà phát ra tiếng rên rỉ, ở bên tai cô ôn nhu hôn, "Thoải mái sao, bảo bối?"

Uyển Tình cúi đầu rên rỉ, không có trả lời.

Hắn nâng mông lên đâm lên trên, chậm rãi làm cho cô ngồi thẳng lên con trai hắn. Hắn nắm eo nhỏ nhắn của cô, nâng thân thể của cô từ trên xuống dưới: "Bảo bối, tự mình đến......"

"Tôi không muốn......"

"Ngoan...... Anh thích......" Hắn liếm hôn ngực cùng xương quai xanh của cô.

Uyển Tình cắn chặt răng, nghe lời vặn vẹo, nhưng động thật sự nhẹ rất nhẹ. Mục Thiên Dương cũng không cấp bách, đợi cô động một đoạn thời gian mới nói: "Con mèo nhỏ em đang gãi ngứa sao? Động nhanh một chút, anh vừa mới chuẩn bị cho em như thế nào? Mông nâng lên một chút, lại hung hăng ngồi xuống đi ——"

Bị hắn nửa uy hiếp nửa dẫn đường, cô nghe lời vặn vẹo, thẳng đến lúc hắn kích động thở dốc, hận nơi này không thể lớn một chút, liền xoay người áp đảo cô.

"Thiên Dương......" Uyển Tình thở hồng hộc mà kêu khóc, "Không được...... Mệt mỏi quá......"

"Ngoan......" Mục Thiên Dương cầm thắt lưng của cô, nâng cô từ trên xuống dưới, "Này không phải ở giúp ngươi sao?"

Đột nhiên, cô yếu đuối xuống, tựa vào trước ngực hắn run rẩy. Hắn bất đắc dĩ thở dài, yêu thương hôn cô, tiếp tục động tác chưa xong của cô.

Sau một tiếng gầm nhẹ lúc, hắn dừng lại, cảm giác thiên hạ trên người run rẩy, một bàn tay duỗi đến chỗ kết hợp của bọn họ, xoa nắn đóa hoa của cô.

"A a a......" Uyển Tình ngửa đầu kêu to, run rẩy càng thêm lợi hại, "Anh đừng...... A......"

Lúc lâu sau, hắn mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ về thân thể của cô: "Rất thoải mái sao bảo bối......"

Uyển Tình không khí lực trả lời hắn.

Hắn ôm lấy cô, vẫn đang một chút một chút hôn vai đầu của cô. Nếu...... Không thể làm cho lòng của cô yêu mình, vậy tốt dạy dỗ thân thể của cô là tốt rồi, làm cho thân thể của cô không thể ly khai mình......

Đây là biện pháp của hắn khi không có cách nào nữa......

Nghỉ ngơi phải không sai biệt lắm, Uyển Tình đang muốn nói phải đi về, lại phát hiện tay hắn như có như không vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại. Cô nhẹ nhàng mà lánh trốn tránh, châm chước mở miệng: "Tôi...... Cần phải trở về."

"Đừng nóng vội." Mục Thiên Dương hôn môi cô, bắt đầu từ ôn nhu đến chậm rãi nóng lên. Nhưng người phía trước rõ ràng không tiếp thu thực sự, dùng sức muốn đẩy hắn ra. Hắn nổi giận buông ra, cả người ngập tràn tức giận, "Em làm cái gì?!"

"Sẽ sưng......" Uyển Tình thấp giọng trả lời, hai tay ôm lấy cổ hắn, ôn thuần cọ cọ trước ngực hắn, "Anh đừng hôn địa phương mẹ tôi có thể thấy......"

Mục Thiên Dương nhất thời mềm lòng, vui sướng cho ôn thuần của cô, khóe môi không thể phát hiện nhếch lên, thấp giọng nói: "Vậy buông tha cho em......"

Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng tiếp theo phát hiện không đúng, cái ở lại trong cơ thể của cô...... Giống như khôi phục hùng phong.

"Thiên Dương ——" Cô hoảng sợ khẽ gọi.

Hắn đè cô lại: "Đừng nháo...... Thời gian còn sớm, lại đến."

Uyển Tình buồn bả muốn khóc, cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể lại cho hắn đùa nghịch mình.

Tuy rằng là không gian nhỏ hẹp, nhưng hắn vẫn đang thay đổi vị trí thân thể. Lúc này đây, so sánh vừa mới càng kéo dài, hắn đùa đến lúc cô khóc khàn khàn, cả thân xe đều lắc lư. Xong rồi, mặc quần áo tử tế, thả cô về nhà.

Uyển Tình cảm thấy dưới thân dính dính, cũng quản không được nhiều như vậy, mệt mỏi xuống xe, vẻ mặt uể oải.

Mục Thiên Dương một tay bắt cô trở về, cô hoảng sợ, khẽ gọi: "Anh làm gì vậy? Đừng như thế, tôi phải về nhà!"

"Không làm em thoải mái, cái biểu tình gì thế?" Mục Thiên Dương không hờn giận hỏi. Nữ nhân thỏa mãn sau, không phải nên hiện ra thái độ kiều mỵ? Ai giống cô giống như mẹ chết vậy!

Uyển Tình khổ sở từ chối nửa ngày, đẩy hắn không ra, đành phải nói: "Tôi không biết nên biểu tình gì, anh mau cho tôi đi, vạn nhất bị mẹ tôi phát hiện ——"

"Được rồi!" Mục Thiên Dương buông cô ra, đi theo xuống xe, đóng cửa xe, đi đến phòng điều khiển, "Trở về đi."

Uyển Tình sửng sốt một chút, như được đại xá: "Tôi đi đây......"

Tuyệt không lưu luyến xoay người, cước bộ có chút như nhũn ra. Không dám trì hoãn, sợ chậm bước lại bị hắn bắt trở về, cô chạy nhanh về hướng đối diện.

Mục Thiên Dương buồn bực ngồi vào trong xe, nhìn nhỏ xinh bóng dáng của cô. Cô đi đến cửa lớn ngoài tiểu khu, ngừng một chút, lại xoay người đi ra ngoài.

Hắn nhíu mày lại, thấy cô đi đến ven đường, vô thố ôm hai tay, bộ dáng tựa hồ muốn đến lại không muốn đến.

Hắn xuống xe, đi về phía cô. Cô chạy vội lại đây, giữ chặt hắn: "Anh muốn làm gì?"

"Em đang làm gì vậy?"

Uyển Tình do dự nửa ngày, bất lực nói: "Bảo an tỉnh. Hắn nhận thức tôi, tôi không dám đi vào, tôi...... Tôi sợ hắn nói cho mẹ tôi biết."

Mục Thiên Dương nghe xong, lông mi nhíu lại, ngay sau đó liền xoay người đi về phía ô tô.

Uyển Tình đứng giữa đường cái, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn...... Hắn không thể giúp mình nghĩ biện pháp sao?

Mục Thiên Dương mở cửa xe, đơn độc một giây, đóng cửa xe lại lại đây, trong tay nhiều hơn một kiện tây trang. Đi đến trước mặt cô, hắn cầm tây trang che lên đầu cô.

Uyển Tình trước mắt tối sầm, vội vàng đẩy ra: "Anh làm gì?"

Mục Thiên Dương càng che cô lại, ngồi xuống ôm lấy cô.

Uyển Tình chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, lại lấy quần áo trên đầu xuống, nhìn hắn: "Anh......"

"Che lại, anh ôm em vào."

Uyển Tình sửng sốt một chút, để tây trang lại trên đầu, nghe lời tựa vào trước ngực hắn. Hắn ôm cô đi đến tiểu khu, khi vào cửa bị bảo an ngăn trở. Bảo an vừa mới nói một chữ "Anh", con ngươi sắc bén của hắn liền bắn qua, sợ tới mức chọc tức người ta cũng không dám.

Thấy bảo an bị dọa ngây người, hắn vừa lòng thu con ngươi lại, ôm Uyển Tình tiếp tục đi vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc