BAO DƯỠNG CHUYỆN NHỎ NÀY

May mà lúc trước công ty đã làm cho chúng tôi hộ chiếu và thị thực của ba nước Tân Mã Thái*, nhưng tới sân bay rồi tôi mới nhận ra mình quá kích động, ngay cả khách sạn tôi cũng chưa tìm mà đã vội vàng thu dọn đồ đạc đi kiếm kim chủ, trong đầu tôi nghĩ tới Quý Thi ngủ trong phòng bệnh, tôi túc trực bên cạnh chăm sóc hắn, nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Kim chủ của tôi hiện tại ngay bản thân còn khó đảm bảo, chẳng lẽ còn trông cậy vào cái đầu bánh chưng của hắn lắp bắp phân phó bác sĩ y tá “Cho bảo bối của tôi một chiếc giường gấp”?

(*) Singapore, Malaysia và Thái Lan.

Mấu chốt là giữa tôi và hắn còn ngăn cách bởi thành viên của LOTUS, người đại diện, trợ lý, có ai nhớ ra tôi sao, tôi lấy gì để tranh đoạt vị trí giường gấp bên cạnh Quý Thi?

Tạm quên mấy chuyện này, tôi mở di động, có fan chụp được ảnh người đại diện Hứa Chương ra vào một bệnh viện, Quý Thi hẳn là đang nằm ở bệnh viện đó. Tôi đưa điện thoại cho tài xế taxi xem ảnh chụp, chú tài xế đưa tôi tới bệnh viện. Trong lòng nghĩ may mà tiếng Anh của tôi đủ xài, nếu như đổi thành tôi nằm viện, Quý Thi chạy tới tìm tôi, hắn sẽ được dịp đi bừa trên đường phố Kuala Lumpur, mèo sói nuôi trong nhà một đêm đã biến thành mèo sói lang thang!

Bên ngoài bệnh viện cũng không thiếu fan và phóng viên, tôi càng cảm thấy mình quá kích động, tôi tới chuyến này chỉ thêm phiền cho Quý Thi, trong tình huống này làm sao hắn muốn gặp tôi?

Tôi loanh quanh bên ngoài bệnh viện, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Quý Thi!

Tôi vội vàng nghe máy: “Alo?! Anh có khỏe không?”

Đầu dây bên kia yên tĩnh thật lâu: “… Phá tướng rồi.”

Tôi ngơ ngác nửa ngày, mới tự chửi mình ngu ngốc, vội an ủi hắn: “Không sao không sao! Anh là ca sĩ, chỉ cần giọng hay là được rồi!”

Quý Thi ở đầu dây bên kia đột nhiên nghẹn ngào.

Tôi hoảng sợ như châu chấu trong chảo dầu: “Anh… anh đừng khóc! Thực sự phá tướng rất nghiêm trọng sao?”

Quý Thi “Uhm” một tiếng: “Một vết thương từ ấn đường đến mũi.”

Tôi không đành lòng nghĩ tới hình ảnh đó: “Không sao, chúng ta có thể tới Hàn Quốc, ở đó xấu như ma cũng có thể chỉnh thành mỹ nhân, kiểu đẹp tự nhiên như anh chỉnh một chút chắc chắn còn đẹp hơn.” Tôi không nắm được trọng điểm mà an ủi, trời bắt đầu mưa rơi, tôi đứng dưới làn mưa tí tách, chỉ cảm thấy cả người thật lạnh, cũng không thấy mưa lớn bao nhiêu, tôi đổi giọng tỉnh táo, “Anh nghe em nói này, Quý Thi, anh là ca sĩ, khuôn mặt không phải là quan trọng nhất.”

“Không phải cưng nói anh nốt cao lên không nổi, nốt trầm xuống không xong sao?”

“Phải, anh có khuyết điểm, nhưng lúc đứng trên sân khấu anh chính là người giỏi nhất! Thật đó, ngay cả anti-fan như em nhìn anh hát live cũng bất giác bị hấp dẫn, tự anh không nhìn thấy, sự quyến rũ trên sân khấu của anh quả thực không thể chê! Quý Thi, ngàn vạn lần anh đừng nghĩ rằng em đang dỗ dành anh, bây giờ mỗi một lời em nói đều là thật lòng, nếu có nửa câu giả dối em ra cửa lập tức bị xe tông! Cho nên anh đừng nghĩ rằng anh bị hủy dung thì không ai cần anh, fan của anh có thể lúc đầu thích anh vì mặt, nhưng chuyện yêu thích này…” Tôi nghẹn họng, “Chuyện yêu thích này, dù chỉ một ngày, thì cũng không dễ dàng thay đổi.”

Fan của anh không chỉ thích mặt anh, thích khí phách trên sân khấu của anh, mà còn thích tính cách thẳng thắn phóng khoáng của anh, kiểu yêu thích cuối cùng này, tôi yên lặng nói trong lòng, là có thể duy trì rất lâu rất lâu.

Quý Thi ở đầu dây bên kia an tĩnh rất lâu: “Vậy còn cưng, kim chủ của cưng biến thành xấu xí, cưng cùng hắn lăn giường có thấy mắc ói không?” Hắn hạ giọng, có vẻ nản lòng thoái chí, “Nói không chừng anh không xuất hiện nửa năm liền hết thời, fan cho dù nguyện ý tiếp tục yêu thích anh ủng hộ anh, công ty cũng chưa chắc nhớ tình xưa, khi đó có lẽ anh không thể làm kim chủ của cưng nữa rồi.”

“Giờ anh nói cái này làm gì?” Tôi hơi giận, “Em chỉ nhận mình anh làm kim chủ được chưa? Anh an lành hộ em, mạnh mẽ lên, sự nghiệp cả đời em trông cậy vào anh đó!”

Quý Thi đột nhiên bật cười: “Chỗ cưng đang mưa sao?”

Lúc này tôi mới ý thức được tiếng mưa rơi hơi lớn: “Vâng.”

“Thật là trùng hợp, Kuala Lumpur cũng đang mưa.” Quý Thi nói, giọng hắn đột nhiên trở nên rất dịu dàng, “Anh cho cưng biết một tin xấu, cũng nói cho cưng biết một tin tốt, cưng muốn nghe tin nào trước?”

“Xấu.” Còn chuyện xấu nào thì tới luôn đi, anh đây có thể gánh vác.

“Tin xấu là anh vừa làm xong tiểu phẫu, vết thương sau khi khâu xong đặc biệt dữ tợn.” Quý Thi nói.

“Ah,” Trong lòng tôi run lên, cậy mạnh nói, “Không sao hết, chúng ta còn có Hàn Quốc làm hậu thuẫn vững chắc mà.”

“Tin tốt là,” Quý Thi dừng một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Vết thương không phải trên mặt, mà ở sau gáy ~~”

Hả? Tôi ngốc luôn: “… Anh không phá tướng?”

Quý Thi cũng không nhịn được nữa cười ha ha: “Bảo bối anh đùa cưng thôi! Thấy cưng gọi cho anh nhiều cuộc như thế ~~ nhưng nghe cưng nói vậy anh đặc biệt hài lòng, cắm cưng ~~ bập ~”

Em đặc biệt muốn đánh anh một trận có được không?!

“Đừng giận,” Quý Thi nói, “Em tức giận anh lại phiền lòng, anh mà phiền lòng thì sẽ nhức đầu, anh nhức đầu thì vết thương sẽ bị hở, vết thương hở thì máu não sẽ chảy ra ngoài, để lại khuôn mặt anh đầy máu…”

Trong đầu anh chỉ có máu gà với tào phớ không có sọ não sao? Tôi quả thực bất lực thổ tào hắn.

Nhưng, tức xong thì những gì tích tụ trong lòng cũng bay sạch, hắn không có việc gì là tốt rồi, so với bất cứ điều gì cũng tốt hơn.

Tôi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trong cơn mưa, bên ngoài bệnh viện fan và phóng viên vẫn còn tốp năm tốp ba không muốn rời đi, không ai biết tôi đang nói chuyện với đại minh tinh của họ, tôi nghe Quý Thi ở đầu dây bên kia miêu tả mấy ngày ở Kuala Lumpur, tình huống chưa bao giờ có trên concert, tiếc nuối không có cơ hội nhìn thấy trai giả gái, đương nhiên cũng có cả tai nạn lần này…

Ngay cả thường thức cơ bản là trai giả gái ở Thái Lan tôi cũng không thèm bắt bẻ hắn, vừa nghĩ tới bây giờ hắn đang ở phía sau cánh cửa sổ nào đó, nằm trên giường bệnh ngắm mưa tán gẫu với tôi, mà tôi thì đứng dưới tòa nhà hắn ở, nhưng đồ ngốc ấy không biết, tôi cảm thấy dù hắn có nói rằng thủ đô Indonesia ở Mumbai* tôi cũng có thể tha thứ.

(*) Một thành phố ở Ấn Độ.

Kỳ thực tôi rất muốn BIU một tiếng xuất hiện trước mặt hắn, thế nhưng… vẫn là dẹp đi, bệnh viện có fan và phóng viên, tôi mà đi nhất định sẽ khiến kim chủ ngốc nghếch hài lòng, nhưng rất dễ mang tới phiền phức cho hắn.

Tôi mua vé máy bay để hôm sau về nước, một mình đi dạo một buổi chiều ở Kuala Lumpur, mua một chiếc ô, mãi mới tìm được một khách sạn nhỏ nguyện ý chứa chấp tôi, miễn cưỡng ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau liền hai bàn tay trắng trở về nước.

Lúc ngồi trên máy bay tôi đột nhiên nhớ ra, đây là lần đầu tiên tôi xuất ngoại! Vậy mà chỉ mua một chiếc dù, ngay cả ảnh cũng không chụp một tấm, vội vàng như đi WC, thực sự lãng phí!

Bình luận

Truyện đang đọc