BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN

Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương không quy củ như Yến Hành Dục, chẳng sợ bị chất vấn thì hắn vẫn mặt không đổi sắc, khẽ vẩy tay áo, nhướng mày nói: "Thân thể này bây giờ là của ta, ta muốn làm gì thì làm thế đấy, ngươi đừng động."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục cảm thấy nhiều ngày như vậy y đã có thể nắm chắc mọi hành vi cư xử của Kinh Hàn Chương, nhưng hiện tại xem ra, y vẫn còn non lắm.

Có đánh chết Yến Hành Dục thì y vũng không thể mặt dày như Kinh Hàn Chương chơi xấu một cách quang minh chính đại như vậy được.

Tính tình Yến Hành Dục rất tốt, ôn hòa mà khuyên nhủ hắn: "Điện hạ, thân phận của Hành Dục rất đặc biệt, mệnh cách còn dễ khiến Thánh Thượng kiêng kị, nếu thể hiện quá nhiều mũi nhọn, sợ là sẽ đưa tới họa sát thân."

Đại khái là biết chính mình đang đuối lý, nhưng khí thế của Kinh Hàn Chương vẫn không vì thế mà giảm đi, hắn đặt tay lên tay vịn, nói: "Sợ cái gì, điện hạ của ngươi sẽ che chở cho ngươi."

Yến Hành Dục thở dài, tuy hiện tại Kinh Hàn Chương nhìn thì có vẻ phong cảnh vô hạn, nhưng nơi đây lại là kinh thành nơi chốn đều có thể hướng khuỷu tay ra ngoài, có thể tự bảo vệ chính mình đã không tồi rồi.

"Điện hạ nói vậy có nghĩa là đã lộ tẩy trước mặt Vi Minh rồi?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương bị nghẹn một chút, bưng kín tay áo, hừ một tiếng, không muốn nói chuyện cùng với y nữa.

Thất điện hạ rất ít khi bị người khác nói tới mức đuối lý như này, có hơi mất tự nhiên mà đùa nghịch khối ngọc trong tay mình.

Yến Hành Dục thấy hắn như vậy cũng biết được đáp án rồi, y cũng không hề tức giận.

Kinh Hàn Chương tính tình phóng khoáng, trương dương tự đắc như vậy đột nhiên muốn hắn ngụy trang, căn bản là không thể che dấu một cách cẩn thận được, may là chỉ có đồ ngốc Yến Vi Minh kia nhìn thấy, nếu là người khác không chừng sẽ bị bại lộ.

Bất quá việc trao đổi hồn phách thật sự quá quỷ dị, cho dù có người nhìn ra cũng tám phần sẽ giống A Mãn tưởng nhầm là dịch dung, sẽ không nghĩ theo phương hướng quỷ thần.

Yến Hành Dục tính tình tốt mà nói: "Không có việc gì, vậy ngày mai chúng ta tìm quốc sư."

Kinh Hàn Chương thấy y không tức giận, không tiếng động mà khẽ thở phào một hơi, thập phần lo lắng nói: "Được."

Yến Hành Dục phủi ngọc tiết rơi trên người hắn xuống, nhìn khối ngọc bị khắc đến loạn thất bát tao, nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ muốn khắc gì vậy?"

Kinh Hàn Chương còn đang hố Yến Hành Dục, không dám nói đang khắc cho y một con nai xấu xí, đành phải cất khối ngọc kia vào trong tay áo, nói: "Vốn định làm cho ngươi một cái ngọc quan, nhưng chỗ này của ngươi không có đủ công cụ để làm, thân thể của ngươi cũng không được khỏe, căn bản là không thể hạ được dao, lát nữa ta xem xét thêm vậy."

Yến Hành Dục ngửi ngửi, ngửi thấy trên người Kinh Hàn Chương có một mùi vị thuốc đông y kỳ quái.

Mấy năm nay y uống quen thuốc rồi, cũng hiểu một chút về y thuật, suy nghĩ một chút liền biết được vị thuốc kia được dùng làm mềm ngọc để thuận tiện cho việc tạo hình cho ngọc.

Nguyên bản lúc nào cũng thấy Kinh Hàn Chương đi đâu cũng lấy ngọc ra khắc lung tung, y còn tưởng rằng hắn muốn làm phá gia chi tử, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại thật sự tinh thông về ngọc.

Yến Hành Dục đối với quan cảm của Kinh Hàn Chương khó hiểu mà trở nên tốt hơn một chút, ôn thanh nói: "Làm phiền điện hạ rồi."

Kinh Hàn Chương lại càng chột dạ hơn: "Ta đã đồng ý sẽ khắc ngọc cho ngươi, thì chắc chắn sẽ làm được."

Vậy thì mài lại cho nai con đẹp hơn chút đi.

Lương tâm của Thất điện hạ hiếm khi trỗi dậy mà nghĩ.

Đúng lúc này, Yến Hành Dục giống như nhận ra cái gì đó, nhướng mày, trực tiếp đứng thẳng dậy lui về sau vài bước, tư thế giống như tránh rắn tránh rết vậy,

Kinh Hàn Chương không rõ lí do, bất quá hắn liền biết được nguyên nhân.

—— A Mãn bưng chén thuốc vừa mới nấu xong, chậm rãi đi vào.

Kinh Hàn Chương: "..."

Mùi vị đắng chát kia của thuốc đông y có thể nói là ba bước liền chết, Kinh Hàn Chương suýt nữa bị mùi thuốc làm cho ngã về sau.

A Mãn thật cẩn thận đi tới, nhìn thấy Yến Hành Dục, vui vẻ: "Công tử! Ngài trở về rồi."

Yến Hành Dục đứng đấy không hé răng, y giống như có đại thù với nhánh hàn mai cắm trong bình sứ, ngón tay giấu trong vạt áo chỉ chỉ mấy cái, tựa hồ đang đếm xem hoa mai có mấy cánh.

A Mãn quen tay quen chân mà đưa thuốc cho Yến Hành Dục, Yến Hành Dục vội ho khan một tiếng, ngón tay trong áo nhẹ chỉ về phía khác, nhỏ giọng nói: "Kia, chỗ kia mà."

Kinh Hàn Chương: "..."

A Mãn cũng mới ý thức được, công tử nhà hắn không cần phải uống thuốc, mà là thân thể kia của công tử cần uống thuốc, liền ngoan ngoãn chuyển hướng, cầm chén thuốc đưa cho Kinh Hàn Chương.

Đuôi mắt Kinh Hàn Chương hơi giật giật, nhớ tới Yến Hành Dục từng nói "Uống thuốc thật vất vả a", liền thu hồi lại một chút lương tâm cũng không còn một mảnh.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Công tử, điện hạ của ngươi uống thuốc cũng thật vất vả a, liền một miếng mứt hoa quả cũng không có mà ăn."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục ho khan một tiếng, nhỏ giọng mà phân phó A Mãn: "Ngày mai đi mua mấy miếng mứt hoa quả."

A Mãn đang chuẩn bị gật đầu, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương đề cao thanh âm, bất mãn nói: "Mấy miếng? Mua được mấy miếng? Ngươi định lừa gạt ai vậy?"

Yến Hành Dục không thích ăn mứt hoa quả, lại càng không thích tiêu tiền, y cảm thấy mứt hoa quả vừa đắt lại không thể ăn, nên mua mấy miếng đã là giới hạn cuối cùng rồi.

"Mua vài miếng cho điện hạ ăn là đủ rồi, ta không thích ăn ngọt." Bàn tính trong lòng Yến Hành Dục lách cách tính toán, "Tới lúc đến phủ Quốc Sư đổi lại hồn phách, điện hạ không còn phải uống thuốc đắng nữa."

Kinh Hàn Chương không vui: "Ta đã uống thuốc đắng nhiều ngày như vậy liền chỉ được như vậy thôi sao?"

Kinh Hàn Chương cực thích điểm tâm, tất nhiên là thích đồ ngọt, nhiều ngày đã phải uống thuốc đắng, lại không có kẹo để ăn, thật vất vả mới ăn được một miếng Phục Linh cao, thì lại phải uống nhiều thuốc hơn.

Chịu nhiều vất vả như vậy, Thất điện hạ cực kì không vui.

Thấy Yến Hành Dục lại bắt đầu vùi nửa khuôn mặt của chính mình vào trong cổ áo, Kinh Hàn Chương tức giận mà nói: "Khi nào đổi lại hồn phách, ngươi chờ đấy cho ta."

Hắn nói xong, bưng chén thuốc lên.

Thấy hắn đồng ý thay mình uống thuốc, Yến Hành Dục thở phào nhẹ nhõm.

Lương tâm của tiểu mỹ nhân trỗi dậy, nghĩ thầm chờ Kinh Hàn Chương uống xong thuốc, liền đem những việc nổi bật y đã cố ý làm ở Nam thư phòng báo lại cho hắn.

Kinh Hàn Chương liếc mắt nhìn Yến Hành Dục, nghĩ thầm y yêu tiền như vậy, thế nhưng còn bỏ xuống phân phó A Mãn mua mứt hoa quả cho mình—— cho dù chỉ là vài miếng, nhưng cũng đã chứng minh được chân tâm của y.

Lương tâm của Thất điện hạ lần thứ hai trỗi dậy, chờ uống xong thuốc, hắn sẽ nói lại cho Yến Hành Dục việc hắn đồng ý với Yến Vi Minh sẽ đi chơi ném thẻ vào bình rượu cùng bọn hồ bằng cẩu hữu kia.

Hai người tâm tư tuy khác nhau, nhưng lại hòa thuận một cách khó hiểu.

Nhưng vào ngay chính lúc đó, cả Kinh Hàn Chương và Yến Hành Dục đồng thời đều cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển*, cánh cửa chưa đóng chặt đột nhiên bị một cơn gió to thổi mở, loảng xoảng đập vào trên tường.

*Thiên toàn địa chuyển: trời đất đảo lộn.

A Mãn giật mình, vội vàng chạy ra ngoài phòng, đóng cửa phòng lại.

Lần thứ hai khi quay trở về, liền nhìn thấy Yến Hành Dục ngồi trên xe lăn thần tình mờ mịt, nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay mà ngẩn người.

Mà Kinh Hàn Chương đang kéo kéo xích thao của mình, mang tính thăm dò mà xem đi xem lại, cuối cùng hất xích thao ra sau người, trên mặt lộ ra nụ cười tùy tiện.

A Mãn: "..."

A Mãn ngơ ngác nhìn Yến Hành Dục trên xe lăn: "Công tử?"

Trong ánh mắt xinh đẹp của Yến Hành Dục có chút thất thần, nâng mi nhìn hắn một cái.

A Mãn gật gù một cái.

Đúng, chính là ánh mắt có thể khiến vô số người cảm thấy đồng tình và thương cảm này rồi.

Là công tử nhà hắn.

Không có bất kì dự báo nào, hai người bọn họ trong nháy mắt đã đổi lại hồn cho nhau.

Một lần nữa quay lại với thân thể mạnh mẽ hữu lực, Kinh Hàn Chương cảm thấy có chút không chân thật, thử thăm dò mà nắm lại tay, nện một cái thật mạnh lên mặt bàn bên cạnh.

"Rầm" một tiếng, cái bàn liền xuất hiện vết rạn lớn.

Lúc này Kinh Hàn Chương mới nhướng mày.

Ừm, rất thật.

Còn Yến Hành Dục thì đã sớm chấp nhận sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại mà bưng chén thuốc.

Thuốc này... Kinh Hàn Chương còn chưa uống thay y!

Lúc này, một bóng đen bao phủ lấy y, Yến Hành Dục mê mang ngẩng đầu, liền thấy Kinh Hàn Chương từ lúc nào đã đi tới trước mặt y, tràn đầy hưng trí mà nhìn y.

Trong mắt Yến Hành Dục không tự giác mà toát ra một tia ủy khuất, y sợ hãi mà vươn tay đủn đủn chén thuốc về phía trước.

Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Yến Hành Dục, thấy động tác đủn chén thuốc của y, đột nhiên cong môi mỉm cười.

"Muốn ta uống thay ngươi a?"

Yến Hành Dục gật gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu.

Hai người bọn họ đã đổi lại rồi, Kinh Hàn Chương có uống cũng vô dụng.

Kinh Hàn Chương thấy y một bộ ủ rũ, trong lòng vừa động, sau đó... Đưa tay kéo lấy tay vịn xe lăn, kéo y tới gần bên cạnh ghế dựa.

Yến Hành Dục suýt nữa làm đổ thuốc, vội vàng ngồi ổn định lại, không rõ lí do mà nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương sau khi ổn định chỗ ngồi cho Yến Hành Dục, liền dứt khoát ngồi trên ghế dựa đối diện với xe lăn, vắt chéo đôi chân thon dài, tay chống mặt nghiêng, cười đểu nói: "Công tử, mau uống, bản điện hạ nhìn ngươi uống thuốc."

Yến Hành Dục: "..."

Nửa khắc trước, Yến Hành Dục còn nhìn Kinh Hàn Chương chờ hắn uống thuốc

Không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, người uống thuốc liền đổi thành y.

Bất quá Yến Hành Dục không phải người già mồm cãi láo*, y đã uống thuốc ngần ấy năm rồi, sớm đã không sợ, cũng không nhiều lời, an an tĩnh tĩnh mà bưng chén thuốc uống cạn trong một hơi.

*Già mồm cái lão: nói quá nhiều để cãi lẽ.

Yến Hành Dục mày cũng không nhăn mà uống xong thuốc, ấn ngực cảm nhận cơn đau nhức quen thuộc.

Chỉ ở trong thân thể của Kinh Hàn Chương hai ngày, y suýt quên mất chính mình là một con ma ốm bệnh tật quấn thân.

Kinh Hàn Chương thấy y nhắm mắt bộ dáng tựa hồ có chút khó chịu, không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy không nhìn được trò hay này thêm chút nào nữa, đưa tay tìm đồ từ trong hà bao giắt bên thắt lưng.

Nghe thấy động tĩnh, Yến Hành Dục nghi hoặc nhìn hắn.

Rất nhanh, Kinh Hàn Chương cau mày lấy một hộp gỗ nhỏ tinh xảo ra từ trong hà bao.

Hộp nhỏ kia chỉ to bằng bàn tay, còn có một cái khóa dị thường khéo léo, vừa thấy liền biết bên trọng có vật quý giá.

Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn, còn tưởng rằng Kinh Hàn Chương xem xem liệu đồ của mình có còn hay không, con ngươi y liền có chút ảm đạm, nhưng vẫn ôn thanh nói: "Điện hạ không cần phải lo lắng, đồ vật của ngài ta không tự tiện động vào."

Y tuy yêu tiền, nhưng không tới mức trộm đồ của người khác.

Yến Hành Dục khó hiểu mà thấy có chút khổ sở, chợt nghe thấy "lạch cạch" một tiếng, một mùi vị ngọt ngào như bao lấy y.

Tiếp đến, giọng nói của Kinh Hàn Chương truyền đến: "Há miệng."

Yến Hành Dục giật mình ngẩng đầu, còn chưa nói chuyện đã bị Kinh Hàn Chương nhét thứ gì đó tới môi.

Theo bản năng y đưa lưỡi ra liếm liếm, đôi môi khẽ mở, ngón tay Kinh Hàn Chương đẩy nhẹ vào, mùi vị ngọt ngào nháy mắt lan tỏa bên trong miệng y.

Là một viên kẹo.

Kinh Hàn Chương cười nói: "Đây là kẹo được bọc bởi đường mía từ Toại Ninh, ngọt không?"

Yến Hành Dục kinh ngạc nhìn hắn, một màn từ sâu trong ký ức đột nhiên chậm rãi trùng điệp lên hiện tại.

Trong một ngõ hẻm nhỏ, một đứa trẻ mặc hồng y đùa nghịch lồng đèn, tươi cười một cách vui vẻ, cúi xuống nhét vào miệng y một miếng Phục Linh cao nhỏ.

Cũng hỏi y: "Ngọt không?"

Ánh mắt như lưu ly của Yến Hành Dục như đang nổi sóng, cùng với đó là trái tim đang rạo rực.

⭐⭐⭐

Bình luận

Truyện đang đọc