BAO NUÔI (BAO DƯỠNG)



Edit: Mèo
Beta: Hồng Hồng
~.~
11
Tuy việc mua xe đối với Từ Niên là chuyện vui, nhưng lần này cậu thật sự không biết tìm lý do gì để nói cho Lý Phương biết mình có xe.
Cũng chẳng thể lại nói tiền của sở nghiên cứu cho, làm gì có sở nào mà tặng cả xe?!
Trần Đệ rất hiểu xoắn xuýt của cậu, bày kế cho: “Hay là cậu để xe trong nhà ông chủ ấy.

Gara nhà ổng lớn, bao giờ muốn chạy thì đến lấy, còn không cứ để đó.”
Từ Niên đương nhiên rất tán thành, nhưng cậu còn lo chuyện khác: “Làm vậy không phiền ông chủ chứ?”
Trần Đệ oán trách lườm cậu: “Mới thế đã dụ được ông chủ mua xe cho mình, chẳng mấy rồi xuất giá qua đó luôn chứ đùa.”

Từ Niên ngẩn một chốc rồi cười lộ hai cái răng khểnh, hí hửng nói: “Cảm ơn ngài đã chúc phúc.”
Trần Đệ: “….” Sao cả hai đứa này không đứa nào biết xấu hổ thế nhỉ!
Đến cuối tuần Trình Sâm có hẹn chơi golf với cậu Tần, tất nhiên là phải dẫn Từ Niên theo.
Vì đây là hoạt động cá nhân nên Trần Đệ hiếm khi có được ngày được nghỉ, ngài kim chủ tự lái xe đi đón nhân tình của mình.
Từ Niên mặc đồ thể thao màu trắng ngồi vào trong xe, mấy hôm trước cậu đã đi cắt tóc, để lộ cái trán thanh tú.

Tuy lúc học lái xe có hơi rám nắng xíu, nhưng toàn thân đều lộ ra hơi thở thiếu niên xán lạn rạng ngời, tựa như vị cỏ xanh thơm ngọt.
Trình Sâm híp mắt nhìn cậu một lúc, Từ Niên bèn cười ngượng ngùng.
“Ngài thấy đẹp không?” Từ Niên hỏi.
Trình Sâm xoi mói: “Ai mua quần áo cho cậu.”
Từ Niên nháy mắt: “Ngài đó.”
Lỗ tai Trình Sâm hơi động đậy, không biết là thỏa mãn hay chưa hài lòng mà hừ một tiếng.
Thật ra trong khoảng thời gian ở chung này, Từ Niên gần như đã nắm được tính cách của Trình Sâm, động lỗ tai là thích thú, rung chân là vui mừng, còn lúc đắc ý chỉ hận không thể thực hiện hai điều cùng lúc, còn lúc căng thẳng thì rung chân rất mạnh.
Được hầu hạ thoải mái sẽ thích thú, vừa ý sẽ vui vẻ.
Nghe vài câu êm tai sẽ vô cùng đắc ý.
Khi muốn bày tỏ điều gì sẽ không kiềm chế được căng thẳng.
Có lúc Từ Niên nghĩ, cái người này rõ là dễ dụ, sao trước kia không ai dụ được hắn nhỉ?
Cậu Tần thích chơi golf, còn đặc biệt thích sân golf của trang viên Hoa Thanh.

Tuy hơi xa một chút nhưng sân bãi ngon lành, cỏ xanh mướt, đến cả người nhặt bóng cũng chuyên nghiệp hơn chỗ khác.

Trình Sâm đỗ xe xong rồi lấy một túi golf từ cốp sau, Từ Niên theo thói quen tới cầm giúp, nào ngờ hắn lại không đưa.
Thấy người nhặt bóng đi tới, Trình Sâm đưa túi cho người đó, tiện tay boa thêm chút tiền.
“Tích cực vậy làm gì.” Hắn nhìn Từ Niên, “Thấy mất mặt không.”
Mặt Từ Niên hơi đỏ.
Trình Sâm hừ một tiếng: “Cậu dính tôi lắm rồi nhé, định coi tôi là chồng cậu thật đấy à?”
Từ Niên mím môi mỉm cười: “Dù sao trước mặt cậu Tần cũng phải diễn chút chứ ạ?”
Mặt Trình Sâm hầm hầm: “Cậu mà cũng diễn á?”
Từ Niên im lặng một thoáng mới chậm rãi nói: “Chứ bình thường ngài có cho em gọi ngài là chồng đâu…”
Trình Sâm ngây ngẩn cả người, lỗ tai nhanh chóng giật giật.

Hắn đột nhiên xoay người đi, vai cứng đờ, làm bộ gằn giọng mắng: “Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ!”
Từ Niên ở phía sau nhịn cười muốn điên, từ góc độ này của cậu có thể thấy rõ tai ngài kim chủ đã đỏ lựng rồi.
“Thôi mà, thôi.” Từ Niên sợ hắn thẹn quá hoá giận, vội vã nói, “Ngài không cho thì em không gọi nữa, em ngoan vậy mà.”
Trình Sâm lại nặng nề phun một tiếng hừ từ trong mũi.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, đột nhiên Trình Sâm dừng bước, không kiên nhẫn thúc giục: “Cậu nhanh chút, đến đi bên cạnh tôi này.”
“Sao thế ạ?” Từ Niên không biết hắn lại phát bệnh gì, đành chạy bước nhỏ tới.
Vừa lúc, cậu Tần ôm nam minh tinh từ phía đối diện khoan thai bước tới, vừa thấy Trình Sâm và Từ Niên thì hứng khởi hẳn, từ xa vẫy tay chào họ.
Từ Niên còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên cảm thấy bên hông bị siết, vậy mà tay Trình Sâm đã khoác lên đấy rồi.
Cậu cúi đầu nhìn tay hắn, rồi lại cười nhe răng.

Đương nghĩ phải tìm mấy câu để ghẹo hắn, nhưng chưa chi đã thấy mặt hắn lạnh tanh, ra lệnh như cái máy phát: “Nhanh, gọi tôi là chồng đi!”
Từ Niên: “….”
_______________________________
Đuối….


Bình luận

Truyện đang đọc