BÁO THÙ ĐỘC LIÊN HOA!


Mấy lời nói này của Nghê Lạc đã làm cho Phó Hâm Nhân và Phó Ức Lam tức đến xì khói.

Phó Ức Lam thấy Nghê Lạc bảo vệ Lật Hạ, đau lòng cho Lật Hạ như vậy thì ghen tị trong lòng bốc lên như lửa.

Cô ta không biết càng như vậy thì chỉ càng khiến bộ dáng của mình thêm xấu xí và đáng khinh hơn mà thôi.

Lật Hạ cũng bị những lời nói của Nghê Lạc làm cho rung động.

Cô chưa bao giờ cảm thấy cảm động như giây phút này, cứ như từng giọt nước nhỏ tí tách, sự ấm áp của Nghê Lạc đều được lắng đọng lại vào khoảnh khắc này, nằng nặng, nhẹ nhàng rơi vào lòng cô rồi dần dần lan tỏa khiến cho trái tim lạnh giá của cô dần ấm lại.

Cô không nhịn được nắm chặt lấy tay anh, hướng anh nở nụ cười rạng rỡ.

Anh cũng cúi đầu nhìn cô, bên trong con người đen như mực là cả một tình cảm nồng nàn, không hề có sự bố thí mà chỉ có đau lòng.

Bởi vì biết được những khó khăn mà đau khổ mà cô phải trải qua nên mới càng thêm quý trọng, cũng bởi vì ánh mắt cô sẽ mãi mãi sạch sẽ và nụ cười sẽ mãi đơn thuần như vậy nên mới càng thêm trân quý.

Có lẽ vào thời khắc này, anh càng thêm chắc chắn, người mà anh vẫn đang luôn kiếm tìm, chính là cô!
Như là có thần giao cách cảm, Lật Hạ cũng cảm nhận được những suy nghĩ của anh, đáy lòng càng thêm ấm áp, cô nắm chặt tay anh hơn, như đang nắm lấy nguồn năng lượng vô hạn mà trái tim anh mang lại vậy.

Cô bất động thanh sắc hít sâu một hơi, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Phó Ức Lam.

Ánh mắt trong nháy mắt đó đã trở nên thanh lãnh:
"Phó Ức Lam, vì cô muốn hại tôi nên tôi mới dạy cho cô một bài học.

Cô thật đúng là biết đổi trắng thay đen mà, vừa ăn cắp vừa la làng! Hừ, cô nói là tôi hại cô sao? Cô có dám để ba và chị gái cô đi tìm hiểu mọi chuyện không?"
"Gọi điện thoại liên lạc với phóng viên, hẳn là dùng số nội bộ của Bách hóa Phó Lam đúng không? Phòng khách sạn, cũng là cô đặt nhỉ? Có lẽ cô còn mua chuộc được cả phục vụ để họ biến tầng lầu này thành một nơi khép kín, cũng bảo họ tắt luôn toàn bộ camera theo dõi của tầng này.

Hôm nay có thể không ghi lại được hình ảnh gì, nhưng camera của những ngày trước đó hẳn là sẽ có hình ảnh của cô đấy.

Mà tôi, thì chưa bao giờ xuất hiện tại cái khách sạn này cả."
Phó Ức Lam không ngờ đầu óc của Lật Hạ lại xoay chuyển nhanh như vậy, trong lúc đó nhất thời không tìm được lời để phản bác.

Những người còn lại của Phó gia lần này cũng khó mà bao che khuyết điểm được, ai nấy cũng thắc mắc không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Lật Hạ chậm rãi liếc nhìn Phó Hâm Nhân và Phó Tư Lam, trong ánh mắt là sự trào phúng không hề che dấu:
"Bố trí một vở kịch lớn như vậy nhất định là sẽ còn rất nhiều dấu vết để lại, muốn điều tra cặn kẽ xem rốt cuộc là ai hại ai, không khó chút nào! Vấn đề chỉ là mấy người muốn đứng ở phía ai mà thôi."
Hai người này lập tức bị lời nói của cô làm cho sắc mặt trắng bệch.

Lật Hạ không quan tâm đến Phó Hâm Nhân đầu óc luôn hồ đầu, chỉ nhìn chăm chú Phó Tư Lam một lúc lâu, cô đoán rằng Phó Tư Lam đã rõ ràng chuyện này là ai làm.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lật Hạ rời đi, không nhìn Phó Tư Lam nữa mà nhìn Phó Ức Lam cười nhạo: "Phó Ức Lam, cô thật đúng là vô tâm vô phế mà, vì hại người mà cho dù có gây tổn thương cho người nhà của chính mình cũng không tiếc.

Lúc đó tôi thật sự không biết chị gái cô và Lang Hiểu đã thương lượng chuyện kết hôn rồi.

Nhưng cô đã biết trước mọi chuyện vậy mà vẫn có thể làm ra chuyện này được sao?"
Sắc mặt Phó Tư Lam càng trắng, các ngón tay cũng theo bản năng siết chặt thành quyền, Phó Ức Lam lúc này liền hét chói tai: "Lật Hạ, cô đừng có hòng châm ngòi quan hệ của tao và chị tôi.

Hại người nhà của tôi thành ra thế này, hại chúng tôi hôm nay mất mặt chính là cô, làm tổn thương chị tôi, khiến người đàn ông của chị ấy lâm vào tình huống như vậy cũng là cô.

Nếu không có cô thì làm sao có thể có đoạn ghi hình đó? Là cô hại tôi và chị tôi bị mất mặt!"
"Nhưng người lên giường với vị hôn phu của chị gái cô không phải là tôi, mà là Phó Ức Lam cô!"
Lật Hạ vân đạm phong khinh nói một câu khiến cho Phó Ức Lam vô lực phản kháng.

Cuối cùng, Lật Hạ chỉ lặng lặng nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ.

"Phó Ức Lam, cô thực sự là khiến tôi không thể nhìn thẳng nữa rồi.

Tôi thật sự không thể ngờ được cô sẽ dùng chiêu phát trực tiếp như thế đó, tất cả đều là cô hại người thành hại mình.

Cô muốn bắt cóc tôi, để cho Lang Hiểu cưỡng bức tôi, còn muốn cho tất cả mọi người được xem sóng trực tiếp, khiến cho tôi không còn mặt mũi nữa.

A, kế hoạch của cô quả thực được thiết kế vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận, cũng đủ độc ác, một kích tất sát.


Nhưng không ngờ tất cả mọi chuyện đều ứng vào trên người cô.

Sao, tự mình cảm nhận uy lực kế hoạch do chính mình thiết kế thế nào? Tuyệt không?"
Lật Hạ nhìn Phó Ức Lam giận đến run rẩy cơ mặt, đột nhiên cười, "Đương nhiên, cho dù bây giờ biết có chuyện phát sóng trực tiếp này rồi, tôi cũng không cảm thấy nửa phần có lỗi đối với cô."
"Cô...Cô....." Phó Ức Lam tức đến mức môi mím thành một đường thẳng, chỉ hận không thể lao lên cắn chết Lật Hạ, nhưng vừa thấy ánh mắt âm trầm của Nghê Lạc, cô ta lại không dám nhúc nhích một phân, sợ người đàn ông không có thân sĩ này sẽ lại một cước đá bay cô ta ra như lúc nãy.

"Cô cái gì mà cô?" Lật Hạ nhíu mày, quát cô ta, "Có trách thì trách chính bản thân cô ấy, ngu xuẩn đến cực điểm, đến bây giờ vẫn không hiểu rõ đạo lý "Hại người hại mình"!"
Phó Tư Lam vẫn luôn không nói lời nào lúc này lại ngẩng đầu, ánh mắt vừa bi thương lại vô lực, không chút hơi sức nói: "Lật Hạ, tuy rằng Ức Lam sai, nhưng dù sao cô cũng đã tránh được.

Nếu đã không có chuyện gì thì cô đánh nó, mắng nó cũng không sao, nhưng sao cô lại có thể trói nó lại rồi mang nó đến nơi đó chứ?"
"Tôi nên lấy ơn báo oán sao?" Thần sắc Lật Hạ lạnh lẽo nhìn Phó Tư Lam, đối với người này đã hoàn toàn thất vọng, ngữ khí so với khi nói chuyện với Phó Ức Lam còn chua ngoa hơn vài phần:
"Phó Tư Lam, lúc nãy cô nói gì cơ? Cô có tư cách gì chứ? Tôi đâu có làm cô ta phải chịu nhục chứ? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao? Sao cô không thắc mắc tại sao cô ta lại đối xử với tôi như vậy?"
Lật Hạ càng nói càng giận, cười lạnh liên tục: "Đúng vậy, cô muốn bảo vệ người nhà của cô, còn loại người mẹ mất chị bệnh cha không quan tâm, không có người thương yêu cũng không có người bảo vệ như tôi bị như vậy là xứng đáng đúng không?"
Lật Hạ cũng không hiểu vì sao đột nhiên mình lại tức giận như vậy với Phó Tư Lam, những lời nói ra mang theo nộ khí chưa từng có, cũng khiến cho Phó Tư Lam đỏ bừng hai má, không thốt được lời nào.

Cô cảm nhận được cánh tay của Nghê Lạc đã vòng lên thắt lưng cô, ôm cô dán chặt vào người mình, cùng anh tiếp xúc thân mật.

Cánh tay anh vẫn hữu lực như vậy, không biết là do muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô hay là đang đau lòng và tức giận thay cho cô mà như vậy.

Cô hít sâu mấy hơi, cô gắng bình tĩnh oán khí tích tụ trong lồng ngực, bình tĩnh nói: "Phó Tư Lam, cô đã thiện lương như vậy thì xin mời cô nghĩ lại một chút, nếu người trong đoạn ghi hình kia mà là tôi, thì tôi sẽ ra sao đây?"
Lật Hạ tự mình nghĩ đến đây liền cũng không nhịn được mà run rẩy.

"Sự nghiệp của tôi, tình yêu của tôi, cuộc sống của tôi, sẽ bị cô ta hủy đi sạch sẽ.

Mà đến lúc đó, thì Phó Tư Lam cô cũng không cần có nửa phần đồng tình với tôi đâu."
Lật Hạ nói đến đây, khóe môi thế nhưng cong cong một nụ cười,
"Giống như tôi bây giờ này, đối với mấy người cũng không có nửa phần đồng tình!"
Phó Tư Lam đã không còn chống đỡ được nữa.

Lật Hạ thở dài một hơi, rốt cuộc khôi phục lại sự lạnh nhạt ban đầu, "Cho nên, tôi đứng một bên nhìn mấy người diễn kịch, thỉnh thoảng thêm vài câu châm biếm có vẻ thích hợp hơn đấy."
Phó Tư Lam mặt đỏ muốn rỉ máu, nhưng lời nói của Lật Hạ vẫn chưa dừng ở đây:
"Đúng rồi, nói cho cô biết, tôi đã đối xử khách khí với em gái của cô lắm rồi đấy.

Cô có biết Tô Tiếu muốn đưa bao nhiêu người đàn ông cho em gái của cô không? Hơn nữa, Phó Tư Lam à, phiền cô rõ ràng hơn một chút, kẻ địch của cô bây giờ là em gái ruột của cô đó, không phải tôi."
"Tất cả đều là do em gái cô thiết kế.

Ngay từ đâu cô ta đã biết chuyện hôn sự của Lang Hiểu và cô nhưng cô ta đã làm gì? Cô ta vẫn tiếp tục kế hoạch đưa tôi lên giường của Lang Hiểu như cũ, hơn nữa còn muốn cho cả thế giới được nhìn thấy.

Chẳng lẽ cô ta không biết chuyện này sẽ tổn thương cô như thế nào sao? A, đương nhiên là cô ta biết rồi, nhưng cô ta lại chọn xem nhẹ cảm xúc của cô."
"Cho nên, từ nay về sau, trước khi cô nói đến đạo đức với ai đó, làm ơn hãy chùi cho sạch mông người nhà mình trước được không?"
Phó Tư Lam hoàn toàn không nói nổi câu nào.

Cô cảm thấy mình như một phạm nhân đang bị lăng trì, mỗi câu của Lật Hạ đều như con dao cứa lên ngứa cô, xẻo đi một phần da thịt cô, nhưng điều đáng đau khổ hơn là cô lại không thể chết một cách cho thống khoái được.

Lật Hạ cuối cùng cũng nói xong, xoay người nhìn Nghê Lạc: "Thời gian chắc cũng đã đến rồi, chúng ta đi thăm bà nội thôi."
Nghê Lạc gật đầu, anh đã sớm không muốn đứng đây dây dưa với một đám kì ba này rồi.

Phó Ức Lam liếc nhìn Phó Tư Lam một cái.

Cô ta biết sau khi nghe xong những lời nói kia của Lật Hạ, chị mình đã thật sự tức giận rồi, hơn nữa là giận cô ta, khiến cô ta tức càng thêm tức.

Mắt thấy Lật Hạ đã xoay người chuẩn bị rời đi, cô ta lập tức hét lên: "Lật Hạ, cô......"
"Em im miệng lại cho chị!" Phó Tư Lam đột nhiên nhìn về phía cô ta quát lớn, theo đó là một cái tát như xé gió lên mặt cô ta cùng với một tiếng "Chát!" thanh thúy.

Mà đến đầu Lật Hạ cũng không thèm quay lại, đi về phía phòng bệnh của bà nội.

Phó Ức Lam ôm khuôn mặt đau đến nóng rát, ánh mắt không thể tin được, cái tát mạnh tay đến ngoan độc như vậy, đánh đến mức cô ta sưng cả mặt, xem ra chị gái đã thật sự phát hỏa rồi.

Phó Tư Lam xuống tay quá mạnh, đến nỗi chính bàn tay cũng vừa đỏ vừa rát, nhưng lại không cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút: "Phó Ức Lam, em cũng biết là hai gia đình đang thương lượng chuyện hôn sự của chị và Lang Hiểu, vì sao em còn kéo anh ấy vào như vậy?"
Phó Ức Lam vốn đã chịu một bụng tức, nay lại ăn thêm một cái tát, càng thêm tức giận, mồm miệng cũng ngoan độc lên: "Nếu không thì sao chứ.

Lang Hiểu căn bản cũng đâu có thích chị, người anh ta thầm muốn chính là Lật Hạ, chị theo anh ta làm sao có hạnh phúc đây?"

Phó Tư Lam thực sự không thể tin nổi hai lỗ tai mình, giận quá hóa cười: "Ồ? Thì ra là cô đang suy nghĩ cho tôi ư? Cho nên, cô liền làm một cái màn hình lớn, còn mời nhiều phóng viên đến như vậy, là muốn cho cả thế giới đến xem tôi diễn trò sao?"
Nhưng đến bây giờ Phó Ức Lam vẫn đúng tình hợp lý nói: "Em sao biết được mấy người sẽ nói chuyện đó vào hôm nay chứ, đều là các người....."
Nhưng lời nói còn chưa hết, Phó Hâm Nhân đứng bên cạnh cũng vung một bàn tay lên mặt Phó Ức Lam.

Mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc, nhất là Phó Ức Lam, đến nỗi quên cả sự nóng rát vì đau đớn ở trên mặt.

Cô ta lớn đến nhường này rồi ba vẫn chưa bao giờ đánh cô ta.

Hôm nay rõ ràng là cô ta bị tổn thương, bị khi dễ, nhưng tại sao người nhà lại không có một ai đứng về phía cô ta chứ?
Phó Ức Lam vừa ủy khuất vừa phẫn hận, mà Phó Hâm Nhân thì bắt đầu chửi ầm lên: "Đồ vô liêm sỉ! Sao mày lại không thể được như một nửa như chị mày chứ, nếu không chỉ cần một phần nhỏ thôi cũng được rồi.

Chị mày thì ngày ngày đều suy nghĩ cho cái nhà này, đều vì cái nhà này mà làm việc.

Còn mày thì sao? Chỉ biết làm cho người nhà mất mặt!"
Phó Ức Lam phục hồi tinh thần, đột nhiên trong mắt tràn ngập oán hận và hung quang, lớn tiếng cãi lại: "Chị gái rốt cuộc là vì cái nhà này hay là vì chính chị ấy chứ? Gả cho Lang gia, cũng gả luôn cả cổ phần công ty và quyền kinh doanh quá bên đó, chuyện tốt như vậy, là con con cũng đồng ý.

Lúc các người thương lượng chuyện này thì có lo lắng đến cảm giác của con không?"
Lời này thốt ra làm cho Phó Tư Lam kinh ngạc, không nghĩ người em gái mình luôn bảo vệ suốt bao nhiêu năm qua lại có thể đối xử với mình như thế.

Nghĩ như thế thì chuyện ngày hôm nay xảy ra rõ ràng không phải là ngoài ý muốn.

Lật Hạ có một câu đúng, Phó Ức Lam rõ ràng biết chuyện này sẽ làm chị gái mình tổn thương đến nhường nào nó lại lựa chọn bỏ qua chuyện đó.

Lại nghĩ đến cảnh tượng Phó Ức Lam ở dưới thân Lang Hiểu rên rỉ lúc đó, có lẽ nó đã sớm chấp nhận tất cả, không những không có nửa phần áy náy mà ngược lại còn đã tính toán xong nên thu lợi như thế nào từ chuyện này rồi?
Quả nhiên, những lời nói tiếp theo đã chứng thực suy đoán của Phó Tư Lam.

Phó Ức Lam ôm hai má đỏ rực, cười lạnh:
"Nếu bây giờ mọi chuyện đã nháo đến mức này rồi thì cứ để cho con gả đến Lang gia đi, chị gái cũng sẽ không bị người ta cười nhạo nữa."
Nói thật, Phó Ức Lam đương nhiên không muốn gả cho Lang Hiểu, những hiện tại cả thế giới đều biết cô ta đã lên giường với Lang Hiểu, cô ta sao có thể gả vào nhà tốt nào nữa chứ? Có thể bổ cứu tình hình cũng chỉ có cổ phiếu của Phó gia, nhưng ba lại muốn đem cổ phiếu Phó gia và quyền kinh doanh ra làm vật trao đổi với Lang gia, cho nên mới chuẩn bị đem những thứ này làm đồ cưới cho Phó Tư Lam.

Nhưng hiện tại, sự lựa chọn duy nhất mà Lang gia có chỉ có thể là Phó Ức Lam.

Cô ta hoàn toàn có thể nắm trọn toàn bộ Phó gia trong tay, sau đó đá văng Lang gia, không những thế có khi còn có thể kiếm chút lợi từ Lang gia không chừng (cô ả này đây chính là hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề liệu Lang Hiểu có đồng ý lấy cô ta hay không:v)
Phó Hâm Nhân nghe xong những lời nói này của cô ta thì tức đến thiếu chút nữa thì hộc máu, mắng to: "Mày đúng là đồ không biết xấu hổ! Thế nhưng lại muốn cướp người đàn ông của chị mình sao?"
"Sao lại gọi là cướp" chứ? Đến tay chị ấy Lang Hiểu còn chưa nắm qua bao giờ nữa là!" Phó Ức Lam âm dương quái khí nói: "Không phải ba nói chị ấy luôn biết lấy đại cục làm trọng, hiểu được vì cái nhà này mà suy nghĩ sao? Bây giờ con cũng đang như vậy đấy, ba không thấy vui ư?"
Những lời nói châm chọc này lại kéo theo một cái tát nữa của Phó Hâm Nhân, so với cái tát trước còn mạnh hơn, đánh đến mức hai má Phó Ức Lam sưng phồng.

Phó Ức Lam hôm nay đúng là ăn rất nhiều đòn, tức đến mức bùng nổ, rống giận: "Nếu không thì làm sao bây giờ?!! Bách hóa Phó Lam mấy năm nay đầu tư luôn thất bại, đã sớm chỉ có ra mà không có vào.

Nếu không phải một năm này đem nợ xấu đều chuyển bớt sang cho Lật thị thì đã không chống đỡ được từ lâu rồi.

Ba vì sao phải gả chị tới Lang gia, còn không phải vì sợ Phó Lam sẽ sụp đổ nên phải tìm một chỗ để dựa vào sao?"
Phó Tư Lam nghe xong, nhẹ nhàng cười: "Xem ra cô cũng đã sớm có ý định này rồi phải không? Nói như vậy thì đoạn ghi hình hôm này đúng là đã giúp cô một việc rồi nhỉ."
Phó Ức Lam lạnh lùng phản bác: "Không tính là giúp, chẳng qua tôi chỉ tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi."
Phó Hâm Nhân giận đến nỗi huyệt thái dương giật giật, chỉ vào cô ta, gằn từng tiếng: "Tuyệt đối không có khả năng.

Tao tự nguyện đồng ý trao lại mọi thứ cho Tư Lam, tao tin tưởng năng lực của nó.

Tất cả tài sản của cái nhà này đều sẽ giao lại hết cho nó, một phân cũng không cho đồ hỗn đản nhà mày!"
Phó Ức Lam ngẩn người ra, không ngờ Phó Hâm Nhân lại có thể trở nên tuyệt tình, cắn ngược một phát lại như thế này.

Lam Ngọc đứng một bên thấy tình hình như vậy liền tiến lên hòa giải: "Giao cho Ức Lam cũng như vậy mà.

Chỉ cần để gia đình của chúng ta được tốt hơn, ai gả cho Lang gia chẳng giống nhau...."
Nhưng không đợi Lam Ngọc nói xong, Phó Hâm Nhân vốn đang bừng bừng lửa giận liền quay sang tát bà ta một cái, khiến cho bà ta nghiêng hẳn người sang một bên, không phân biệt đông tây nam bắc:
"Hồ đồ! Sao bà không ngẫm lại lúc trước nó đối xử với bà như thế nào, rồi sau đó là dì nó, rồi bây giờ cuối cùng là chị nó! Sớm hay muộn nó cũng sẽ hại chết bà mà thôi! Rốt cuộc là bà đã sinh ra cái thứ nghiệt chủng gì thế này!"
"Cái gì chứ?" Phó Ức Lam liên tục bị nhục nhã, rốt cục không nhịn được nữa,, hét lên chói tai: "Nghiệt chủng như tôi còn không phải là cùng một giống với ông sao?"
Mà....!
"Ồn cái gì mà ồn! Còn ồn nữa thì tất cả ra ngoài hết cho tôi!" Tiếng nói của y tá vang lên làm cho tất cả mọi người đều im lặng.


Nhưng câu nói vừa rồi của Phó Ức Lam vẫn văng vẳng trong đầu Phó Hâm Nhân.

Ông ta kinh ngạc đến mức hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững, trong giây lát một câu cũng không nói thành lời.

Đây chính là đứa con gái bảo bối mà ông ta yêu thương cả đời sao?
Báo ứng? Chẳng lẽ đây thực sự là báo ứng sao?
- ----------
Lúc Lật Hạ và Nghê Lạc đi vào phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ đi ra, nói lão nhân gia đã không còn việc gì rồi.

Thời điểm đưa bà nội đi cấp cứu, bác sĩ cấp cứu kiểm tra tổng quát nói bà không có vấn đề gì thì Lật Hạ đã an tâm, trong lòng thầm đoán có lẽ bà nội đây chính là cố ý vờ ngã bệnh.

Mà bây giờ nhìn bà nội tuy nằm trên giường bệnh nhưng lại không có nửa phần khí sắc ngoại trừ sự không vui buồn bực thì Lật Hạ đã chứng thực được suy nghĩ của mình.

Sắc mặt bà nội vốn không tốt, nhưng một khắc kia khi nhìn thấy Lật Hạ thì mi tâm liền giãn ra, khóe môi cong cong nụ cười.

Trong lòng Lật Hạ nhói lên, bỗng nhiên cảm thấy bà nội đã lớn tuổi rồi còn gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá đáng thương nên mi tâm cũng không tự giác mà khẽ chau lại.

Bà nội lại nghĩ cô đang lo lắng, liền cười: "Nha đầu ngốc, bà nội không sao.

Bà chỉ giả vờ bị ốm thôi, nếu không thì làm sao có thể ra khỏi cái nơi hỗn loạn kia chứ."
Lật Hạ nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, bà nội đừng quá tức giận.

Không cần quan tâm đến bọn họ, cũng đừng để mình bị chọc tức."
Bà nội cười: "Trong lòng bà cảm thấy rất vui, sao có thể để mấy người kia phá hỏng tâm trạng được chứ.

Lại nói, hôm nay thấy cháu và Nghê Lạc, bà thực sự rất vui đấy."
Nghê Lạc khẽ cười, đoán có lẽ lão nhân gia có chuyện muốn nói riêng với Lật Hạ nên liền mượn cớ lấy nước để ra ngoài.

Bà nội thấy Nghê Lạc ra khỏi phòng, lúc này mới cầm tay Lật Hạ nói: "Vừa nãy lời của cậu ta nói khi ở bên ngoài bà nội cũng có nghe được một chút.

Cậu ta đúng là một đứa nhỏ tốt.

Cháu và cậu ta ở cùng nhau, bà nội rất an tâm.

Hạ Hạ nhà chúng ta từ nay sẽ không phải chịu đau khổ nữa rồi."
Trong lòng Lật Hạ vô cùng đau xót, yên lặng cúi đầu.

Bà nội lại thở dài một hơi, nói tiếp: "Hạ Hạ à, từ này về sau cho dù Phó gia có chuyện gì đi chăng nữa, cháu cũng đừng đến."
Lật Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bà nội.

"Bà nội già rồi, nên không sao cả.

Nhưng cháu còn trẻ, lại là một cô gái, có cả Lật thị phía sau, gia tộc của bạn trai lại là một đại gia tộc, thanh danh lại càng phải được chú ý.

Về sau những cuộc gặp gỡ của Phó gia cháu đừng xuất hiện nữa, bọn họ nháo thì mặc kệ bọn họ, cháu không cần phải theo họ làm gì cả.

Cháu phải biết bảo vệ "bộ lông" của mình cho thật tốt, biết chưa?"
"Nhưng bà nội...."
"Bà biết cháu luyến tiếc bà, nhưng điều này không có vấn đề gì cả.

Cứ cách dăm bữa nửa tháng bà nội lại tới Lật gia thăm cháu được không? Cháu không cần phải tới thăm bà già này, chỉ cần cháu luôn vui vẻ hạnh phúc, vô lo vô nghĩ thì chính là đã hiếu thuận với bà nội rồi."
Trong lòng Lật Hạ nhói đau, đi tới vùi đầu vào lòng bà nội, nghẹn ngào: "Con sợ bọn họ bắt nạt bà!"
"Sẽ không đâu." Bà nội xoa đầu Lật Hạ, trên mặt đều là yêu thương, "Ba cháu và Tư Lam sẽ hiếu thuận với bà, cháu không cần lo lắng.

Còn về phần Lam Ngọc và Ức Lam, bà sẽ bảo ba cháu coi chừng bọn họ, sẽ không để bọn họ dính dáng tới chuyện gì nữa.

Chuyện của Bách hóa Phó Lam, bà đồng ý với ý kiến của ba cháu là giao nó cho Tư Lam."
"Gần đây Bách hóa Phó Lam có rất nhiều vấn đề và gièm pha, cũng nợ rất nhiều, cho cháu thì chỉ làm cháu thêm gánh nặng.

Thứ nữa là Tư Lam thực sự là một đứa nhỏ tốt, bà tin rằng tuy sẽ rất khó khăn nhưng nó sẽ quản lý được Phó Lam tốt.

Hơn nữa, nó cũng là cháu gái của bà, cháu đã có được Lật thị, cũng tìm được một người đàn ông thuộc về mình rồi, còn nó lại bị một đám người nhà hồ đồ làm liên lụy, cũng không biết sau này sẽ ra sao nữa.

Cho nên cháu đừng bảo bà nội bất công, không giao Bách hóa Phó Lam cho cháu, được không?"
"Con không trách bà nội mà." Lật Hạ ngoan ngoãn lắc đầu.

Cô hiểu được tâm tình của người làm trưởng bối, đều là vãn bối với nhau, thấy người này tình trạng khó khăn đều không nhịn được muốn đưa tay giúp đỡ một chút.

Cô đã sớm đi vào quỹ đạo rồi, Phó Tư Lam lại phải đối diện với một đống cục diện rối rắm, còn có đoạn ghi hình hôm nay, nói vậy thì bà nội cũng là đặt cô ấy lên đầu quả tim mà yêu thương.

Cô không muốn để bà nội cảm thấy thương tâm trong lòng, trên lưng lại đeo thêm cảm giác áy náy tội lỗi.

Hơn nữa, bách hóa Phó Lam, cô không cần.


Cô nói: "Bà nội yên tâm, con bây giờ tốt lắm.

Tất cả những gì liên quan đến Phó gia, con đều không cần."
Bởi vì bà nội vốn không có chuyện gì, cho nên Lật Hạ và Nghê Lạc chỉ ở lại nói chuyện với bà trong chốc lát, chờ những người khác của Phó gia vừa tiến vào phòng bệnh, hai người liền đứng dậy đi về.

Lúc ra khỏi bệnh viện đã là buổi tối.

Gió đêm thổi qua, dường như cũng thổi hết đi những cảm xúc không thoải mái lúc trước, lúc này hai người mới có thời gian nghĩ lại mọi chuyện.

Mọi chuyện đúng là nghĩ lại mà thấy sợ.

Ai cũng không dám tưởng tượng, nếu âm mưu của Phó Ức Lam hôm nay thực hiện được thì tình hình sẽ trở nên như thế nào.

Nếu cô thực sự bị Lang Hiểu cưỡng bức, nếu đoạn ghi hình thực sự bị công khai trước mắt mọi người, Lật Hạ liền coi như xong.

Có lẽ mặc kệ Nghê Lạc có thương tiếc bi phẫn thế nào, cho dù anh muốn giết người hay lựa chọn cả đời này không cưới, thì bà nội và mẹ cũng sẽ tuyệt đối không chấp nhận Lật Hạ.

Nghĩ như vậy, cả người Nghê Lạc liền run lên, đột nhiên kéo Lật Hạ lại ôm chặt vào lòng, run giọng nói: "May quá! May quá!" Cuối cùng vẫn nói thêm một lần nữa, "Thực sự là may mắn!"
Ba lần lặp lại không nặng không nhẹ này lại như nện một nhát vào tim Lật Hạ, cô biết anh đang nói gì, mà cô cũng cảm thấy như vậy.

Lật Hạ giơ tay ôm lại thắt lưng anh, mềm giọng nói: "Đúng vậy, thật là may mắn!"
Hai người cứ như vậy thân mật ôm nhau một lúc lâu mà Nghê Lạc vẫn không buoong tay, dùng hết sức ôm chặt lấy cô, như là trải qua mất mát mà vẫn tìm lại được, chỉ hận không thể hòa tan cô vào thân thể mình.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh nói: "Về sau phải để bảo vệ đi theo em."
Lật Hạ bị anh ôm chặt, khó khăn gật đầu, mỉm cười: "Được, đều nghe lời anh hết."
Cô bỗng nhiên phát hiên, hôm nay gặp nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không sao, bởi anh chính là may mắn của cô.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, hai người đã kéo gần khoảng cách hơn rất nhiều.

Giống như hiện tại, chỉ đơn giản là ôm nhau, cái gì cũng không nói, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được tình yêu say đắm và sự đau lòng mà đối phương đang phải chịu.

Cô biết anh, vừa vặn, anh cũng biết cô!
Đây là chuyện may mắn như thế nào chứ!
Lật Hạ nằm trong lòng Nghê Lạc, cảm thấy tiếng tim đập hữu lực cùng mùi nước hoa nhẹ nhàng phảng phất thật khiến cho con người suy nghĩ bay cao.

Ở trong vòng ôm ấm áp của anh thật sự khiến cho người ta cảm thấy tâm ý viên mãn mà.

Co hơi nghiêng đầu, gò má hai người như có như không lướt qua nhau, cô kề sát vào tai anh, nhẹ nhàng gọi:
"Nghê Lạc?"
"Ừ?"
"Chúng ta," giọng nói của cô mềm mại như sợi tơ nhện đong đưa trong gió, "Chúng ta make love đi!"
- -------------------
Vở kịch nhỏ (Một)
Ngày xửa ngày xưa, trên một cây hạt dẻ có ba viên hạt dẻ, một hạt dẻ mẹ, hai hạt dẻ con.

Đại bảo bảo sinh ra vào mùa thu, nên tên là Lật Thu Thu, tiểu bảo bảo sinh ra vào mùa hè tháng năm, nên tên là Lật Hạ Hạ.

Lật Hạ Hạ rất nghịch ngợm, luôn luôn đi khắp nơi gây sự, không hề giống mẹ và chị mình luôn ôn nhu và bình tĩnh.

Hạt dẻ mẹ và hạt dẻ chị rất thành thục, cho nên cũng có một lớp vỏ màu nâu xinh đẹp bên ngoài.

Nhưng vì Lật Hạ Hạ còn nhỏ cho nên toàn thân chỉ có gai.

Một nhà hạt dẻ sống vô cùng đơn giản và thoải mái, nhưng có một ngày, một loài người đi ngang qua đã hái hạt dẻ mẹ và ăn mất.

Lật Thu Thu và Lật Hạ Hạ vô cùng thương tâm, ngồi trên cây khóc tu tu.

Nhưng đúng lúc này, trời đột nhiên lại mưa to, đem hai viên hạt dẻ đánh rụng xuống đất.

Lật Thu Thu vì muốn bảo vệ Lật Hạ Hạ nên bị đụng vào tảng đá và bị nứt vỏ, không tỉnh lại được nữa.

Lật Hạ Hạ bé nhỏ trong một đêm liền chỉ còn lại một mình, bị mưa gió thổi lăn đi thật xa, không tìm thấy được đường về nhà nữa.

Tiểu Lật Tử (hạt dẻ nhỏ) ngồi một mình trong bụi cây khóc ô ô: "Ta muốn tìm mẹ và chị, ta muốn về nhà, huhu."
Tiểu Lật Tử cứ khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng thì ngủ quên mất.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trời quang mưa tạnh.

Nó mông lung cảm thấy được hình như có ai đó đang đẩy mình, nên liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng đập vào mắt lại là một cái đầu to bự của một con chó lớn囧 囧
Ánh mắt to như thế này, hình như là, một con Husky?.


Bình luận

Truyện đang đọc