BẢO VỆ CÔNG CHÚA


Chap 39 Ở nơi an toàn cũng vẫn bị bắt.
Cộc
Một tên đồng môn chạy ra mở cửa, rồi sợ hãi nhìn đám người mặc đồ đen trước mặt. cậu ta vội vàng la hét như cái loa giảm giá hàng khuyến mãi:
- Chạy đi chúng mày ơi! Bọn xã hội đen nó đang ở ngay kia kìa.
Cả lũ đang tập võ thì trốn đi hết, đúng là chúng chỉ biết học lý thuyết mà không biết thực hành, làm cho mấy tên xã hội đen cười mỉa mai. Lưu sư phụ thấy học trò chạy loạn lên còn vào phòng ông trốn nên vội vàng đi ra phòng khách.
Trịnh Bình vắt chéo chân, tỏ vẻ khinh khỉnh, Lưu sư phụ kìm cơn giận lên tiếng:
- Ngài đây sao lại đến võ quán của tôi!
- Muốn ông giao một người.
- Nơi này chẳng giam người của ngài! Xin mời về đi!

- Là một cô gái có đôi mắt xanh, tóc vàng, giao ngay ra.
- Chỗ tôi không có ai như vậy.
Lưu Thiều Hoa tuy có ngạc nhiên nhưng ông tỏ ra như không có gì, hắn lôi khẩu súng ra chĩa thẳng về hướng ông:
- Giao nó ngay!
Một tên đồng môn lén nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở phòng khách, chạy đi tìm Hạo Nhiên, thì thấy cô đang thẫn thờ nhìn trời xanh. Cậu ta chạy đến vỗ vai cô:
- Này cô gái điện áp! Trốn đi! Bọn chúng bắt cô đấy.
Hạo Nhiên giật mình quay lại nhìn, túm áo cậu ta ý bảo rằng nói rõ hơn.
- Tên đó đang chĩa súng vào sư phụ! Hắn sẽ lục tung nơi này tìm cô đấy! Mau đi theo tôi!
Cô giật tay ra khỏi tay cậu ta rồi chạy về hướng phòng khách, cậu không kịp ngăn lại.

- Có giao ra không?
Hạo Nhiên lạnh lùng đi vào, cô sẽ không chạy trốn, cho dù có bao nhiêu kẻ muốn giết cô thì Hạo Nhiên nhất định phải đứng ở đây, cho bọn chúng thoả mãn, không liên luỵ người khác, cho dù có là cô gái câm thì sự dũng cảm đã được nhân lên rất nhiều sau khi cô nhận ra giá trị của mình, khuyết tật thì sao, bị người ta muốn giết thì sao, để mọi người coi mình là một cốc thuỷ tinh dễ vỡ là điều mà Hạo Nhiên ghét nhất, cô chắc chắn không muốn biến mình thành kẻ vô dụng.
Sự xuất hiện này ngay trước mặt hắn làm Trịnh Bình khá ngạc nhiên, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng cộng giận dữ nhìn rất đáng sợ, phải đó là điều khiến hắn giật mình.
- Chạy đi! Mặc kệ ta!
Lời nói lo lắng của sư phụ Lưu thúc giục cô, nhưng Hạo Nhiên lắc đầu từ chối, cô cười như khẳng định rằng sẽ đi theo chúng, không để cho người xung quanh gặp nguy hiểm vì cô.
Hạo Nhiên sẽ mạnh mẽ chống lại, sẽ không sợ sệt, cô là cây sương rồng đầy gai nhọn hoắt chứ không phải là thuỷ tinh dễ vỡ.
Trịnh Bình ra hiệu cho đàn em bắt cô, bọn chúng tiến tới trói tay cô lại, Hạo Nhiên cúi chào Lưu sư phụ, rồi đi theo bọn chúng.
Bọn đồng môn thấy sự dũng cảm của cô, nhìn lại bản thân thấy xấu hổ. Một tên hô hào:
- Bảo vệ điện áp! Bảo vệ sư phụ! Bảo vệ võ đường!
Bọn còn lại nhất trí ra chỗ giá để vũ khí, cầm hết gậy để luyện võ đồng loạt chạy ra dàn thành hàng chắn, tên cầm đầu hất mặt lên quát:
- 4 năm học võ của ta đến lúc có đất để thực hiện rồi! Các người đừng hòng mang cô ấy đi!


Bình luận

Truyện đang đọc